Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1423 - Chương 1438: Vong Linh Báo Thù

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1438: Vong linh báo thù

Ngày xuân rực rỡ, ánh nắng tươi sáng, gió xuân ôn hoà thổi lất phất trên mặt hồ bình tĩnh, nổi lên từng gợn sóng dập dờn, không khí ấm áp nhẹ vỗ về hoa cỏ rừng cây bốn phía, làm cho cây cỏ thực vật đang phấn chấn tinh thần đều cảm thấy như có thể trở nên lười biếng.

Trong cảnh đẹp dịu dàng vắng vẻ, một người áo đen băng lãnh phảng phất như u linh vừa mới bò ra từ trong Địa Ngục, toàn thân tản ra hàn khí làm cho người ta run rẩy, đứng bình tĩnh giữa mặt hồ nước.

Ông! Người kia chậm rãi tay giơ lên, nhẹ nhàng điểm một cái giữa hư không, không gian liền nổi lên một gợn sóng như thực chất, sau đó không ngừng lan ra bốn phía.

Người kia hơi nhếch miệng cười, thì thào nói: "Đây chính là kết giới hộ tông Thiên Hành Tông, tuy chưa từng tới nơi này, nhưng có vẻ mình tìm đúng phương hướng rồi!"

Vừa dứt lời, những tiếng xì xì bạo hưởng mãnh liệt phát ra, mắt trái người kia vụt sáng qua một đạo Lôi Viêm đen nhánh, sau một khắc, hư không lập tức cháy hừng hực lên hỏa diễm đen nhánh, chỉ là trong nháy mắt, hư không vô hình liền bị đốt lên một hắc động rộng ba mét, cho thấy một cảnh sắc khác phía sau nó.

Người kia xùy cười một tiếng, khoan thai tự đắc đi vào trong. Đồng thời, từng đạo phong minh chói tai cũng cấp tốc truyền đi, trong nháy mắt đã phóng tới cả ngàn dặm, trải rộng mỗi một góc trong tông môn.

"Địch tập, địch tập. . ." Từng tiếng kêu sợ hãi ào ào vang lên, chỉ giây lát, trước mặt người áo đen kia đã tập trung đầy người, ngăn đường hắn. Nhìn từ xa, nhiều tới mấy chục ngàn người, phần lớn là đệ tử Thần Chiếu cảnh, chỉ có số ít là Thần Chiếu đỉnh phong, tới gần Hóa Hư cảnh.

Người kia thấy vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, bĩu môi nói: "Aizz, Thiên Hành Tông dù sao cũng là trung tam tông, sao mà kết giới phòng ngự của tông môn bị phá, lại chỉ là một đám nhóc con Thần Chiếu cảnh ra mặt vậy, ngay cả Thiên Huyền cảnh cũng có. Làm sao, trưởng lão cung phụng tông môn nhà các ngươi chết hết rồi sao?"

Một tiếng xé gió vang lên, một đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện cách người kia 100m, đầy kiêu ngạo nói:

"Cuồng đồ phương nào, dám xông vào Thiên Hành Tông ta, không muốn sống sao?"

"Không phải ngươi muốn tìm cao thủ Hóa Hư cảnh sao, bổn công tử đến chơi với ngươi trước. Hừ, muốn diện kiến cung phụng trưởng lão của chúng ta, một tên Hóa Hư nhất trọng như ngươi còn chưa xứng!"

Người áo đen kia dừng bước, giương mắt liếc nhìn người kia, lại bật cười lắc lắc đầu, nhưng cũng không để bụng. Bọn đệ tử xung quanh thấy thế đều cao hứng bừng bừng, bắt đầu a dua vỗ mông ngựa: "Thiếu chủ uy vũ, ngài vừa xuất hiện, người này quả nhiên không dám ngông cuồng, không hổ là tấm gương sáng để các đệ tử chúng ta noi theo!"

"Đúng vậy a, thiếu chủ là anh kiệt rực rỡ hào quang trên Song Long hội, có ngài ở đây, không cần trưởng lão cung phụng ra mặt, cũng có thể xử lý tên ngông cuồng này? Hắc hắc hắc. . ."

Người chung quanh thổi phồng không dứt lời, thiếu chủ nghe mà sướng tai vô cùng, đắc ý vểnh đầu, liếc xéo lấy hắc ảnh phía dưới.

Người áo đen kia nghe thế lại phốc một tiếng, không nhịn được mà bật cười lên, ý khinh miệt xem thường quá đỗi rõ ràng, mặc cho ai đều có thể nhìn ra.

Người thiếu chủ kia trừng mắt hét lớn: "Ngươi cười cái gì?"

"Ta cười ngươi ngoài cái vách nhà nhỏ bé thì cẩu hùng, về nhà mới dám ngửa mặt hiên ngang, cái gì mà anh kiệt Song Long hội, ngươi đến Song Long hội thật có biểu hiện nổi bật gì sao? Nhậm Thông, ngươi tự tin vì những sư đệ này không đến Song Long hội, nên có thể khoác lác cho thỏa thích phải không."

Thiếu chủ kia giật mình, chấn động, trong lòng cảm thấy quá sợ hãi. Không sai, người này chính là nhi tử của tông chủ Thiên Hành Tông, Nhậm Thông.

Hắn cũng là một đệ tử thiên tài, tuổi còn trẻ đã đạt đến Hóa Hư cảnh, nhưng so với toàn bộ anh hào Tây Châu, thì lại chẳng phải nổi bật gì.

Nhất là khi lên Song Long hội, một nơi nhân tài đông đúc, hắn, đệ nhất thiên tài Thiên Hành Tông, tới đó cũng bị hành hạ cho thê thảm.

Nhưng sao hắn có thể trở về kể lại chuyện này cho mọi người, bằng không mặt mũi hắn còn đặt ở đâu? Cho nên đành phải biến đổi câu chuyện, biến bản thân thành một anh hùng bi tình, các sư đệ đều bị cao thủ ma đạo bày quỷ kế, hãm hại chết thảm, chỉ có hắn có thực lực chiến đến cùng, cuối cùng còn sống.

Đến tận đây, danh vọng của hắn tại tông môn càng được tăng lên, cũng càng được các đệ tử sùng bái.

Mà hắn là người thừa kế tông môn tương lai, uy vọng là thứ quan trọng nhất, đám trưởng lão cung phụng biết rõ mọi chuyện cũng không thể đi vạch trần.

Nhưng bây giờ lại đột nhiên như vậy xuất hiện một người quỷ dị như vậy, dường như biết rõ trò hề của hắn tại Song Long hội, khiến hắn bắt đầu cảm thấy bất an, nhưng ngay sau đó liền trở nên hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi, đến cùng là ai?"

"Là ai sao? Ha ha ha. . ." Người áo đen kia cười mỉa mai, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt khiến Nhậm Thông cảm thấy thống hận phát từ đáy lòng, người kia cười châm chọc nói: "Nhâm đại thiếu gia, xin hỏi hoa cúc của ngài còn tốt không, bây giờ không biết có còn đau không?"

Nhậm Thông kinh hãi đến trợn tròn mắt, thân thể chấn động mạnh, chợt cảm thấy cái mông thật có chút không thoải mái, đầy mặt phẫn hận gầm lên: "Trác Phàm, ngươi, ngươi còn chưa chết?"

"Chết?" Trác Phàm cười lạnh: "Ai biết được, có lẽ bây giờ ta đã chết. Nhưng mà, thấy lũ khốn kiếp các ngươi còn sống sung sướng như vậy, ta không thoải mái được, nên rất muốn kéo các ngươi cùng xuống Địa Ngục, trong lòng mới thoải mái!"

"Đừng có giả thần giả quỷ!" Nhậm Thông quát to.

Trác Phàm lắc đầu: "Ta giả thần giả quỷ? Ha ha ha. . . Có lẽ bây giờ ta đúng là vong linh đây, muốn kéo tất cả các ngươi xuống địa ngục!"

Nói rồi, hai mắt Trác Phàm trần trụi lộ ra hàn mang.

Nhậm Thông lập tức cảm thấy sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau một bước. Thực lực Trác Phàm như nào, hắn vẫn còn biết, bằng một mình hắn, căn bản không phải đối thủ, nhưng trước mặt nhiều sư đệ như vậy, hắn cũng không thể nhận sợ, cho nên đành phải nhắm mắt quát lên: "Hừ, nói khoác mà không biết ngượng, bằng mình ngươi mà muốn kéo tất cả chúng ta xuống Địa Ngục, đúng là truyện cười. Thứ cuồng vọng như ngươi, căn bản không xứng để bổn công tử đích thân xuất thủ, người đâu, lên cho ta!"

Ách! Các đệ tử sững sờ, tất cả đều khó hiểu nhìn về phía Nhậm Thông, đồng thời tất cả đều chậm chạp không động thủ.

Thiếu chủ à, ngài giở tính trẻ con thì cũng không thể chơi ngu như thế chứ. Chúng ta biết ngọc thể của ngài quý giá, khinh thường động thủ với loại người này, nhưng ngài cũng phải nhìn xem, thực lực chúng ta như nào a.

Mọi người nhiều lắm là Thần Chiếu cảnh, người ta là cao thủ Hóa Hư cản, cho dù vừa đột phá, thì đó cũng là Hóa Hư cảnh a. Ngài kêu chúng ta tiến lên, không phải là kêu chúng ta đi chịu chết sao?

Nơi này có mỗi ngài là Hóa Hư cảnh, ngài còn nói lời vô dụng làm gì, mau tới đi!

Mọi người đều mang ánh mắt kỳ vọng nhìn về phía Nhậm Thông, Nhậm Thông cũng cứ thẳng thẳng nhìn bọn họ, thân thể cứng ngắc, không nhúc nhích, rất là xấu hổ, trong lòng oán thầm không thôi.

Một đám tiểu tử không biết nặng nhẹ, các ngươi coi là bổn công tử lên thì có thể thắng sao? Mông Lão tử còn chưa hết đau đây này, làm sao có thể động thủ với con quái vật này? Thôi tốt nhất vẫn nên chờ trưởng lão cung phụng tới đi.

Mà sao bọn họ tới chậm như vậy a. . .

Nhậm Thông lo lắng chờ đợi, chúng đệ tử đầy kỳ vọng nhìn hắn, nhất thời, mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, cứ như vậy nhìn nhau, tràng diện dị thường quỷ dị.

Trác Phàm nhìn hai bên, chỉ biết bật cười, rồi chợt đạp mạnh một bước, phóng về phía Nhậm Thông: "Đã không ai muốn lên, vậy ngươi lên đi, Nhâm đại thiếu gia, không phải trên Song Long hội ngươi rất anh kiệt sao? Bây giờ ngươi cũng nên để những sư đệ này của ngươi xem cho thật kỹ, vị đại sư huynh này của bọn họ anh vĩ cỡ nào, ha ha ha. . ."

"Hay lắm!" Những đệ tử kia xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, hưng phấn mà hét to.

"Tốt cái cẹc!" Sắc mặt Nhậm Thông trở nên khó coi, hung hăng trừng mắt bọn họ, hắn thật sắp khóc ra rồi, hắn nào có thể là đối thủ của Trác Phàm a, đi lên không tới hai ba hơi chắc chắn bị đánh cho dúi dụi, sợ còn phải mất mạng a.

Đám tiểu tử không tâm can các ngươi, bình thường lão tử gáy chút thôi, các ngươi còn tin thật, bây giờ người ta đánh tới cửa, các ngươi còn đẩy lão tử ra như vậy, các ngươi hại chết lão tử rồi!

Đắn đo mãi, cuối cùng, vì mạng sống, Nhậm Thông chỉ có thể vội vã khoát tay, hét lớn: "Chờ chút đã, ta không muốn động thủ với ngươi!"

"Nhưng ta thì muốn, ha ha ha. . ." Trác Phàm cười to, không chút để ý, lúc này đã vọt tới trước mặt Nhậm Thông.

Nhậm Thông co rụt mắt lại, trong lòng hoảng hốt, đồng thời vội vàng lui bước, hắn sợ hãi đến mức không biết nên làm gì, ngay cả nguyên lực phòng ngự đều không triển hiện ra.

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên: "Không được tổn thương con ta!"

Hưu! Mang theo tiếng xé gió, cùng với uy áp cuồn cuộn mạnh mẽ buông xuống, một bóng người dị thường khôi ngô xuất hiện, đưa lưng về phía Nhậm Thông, sau đó một quyền đánh tới Trác Phàm.

Trác Phàm lập tức hiện ra Kỳ Lân Tí, chớp động lên ánh sáng đỏ thẫm, cũng đảo ra một quyền.

Đùng!

Một tiếng vang thật lớn phát ra, Trác Phàm bay trở về chỗ cũ. Mà người kia cũng bị đánh cho phải lui về sau mười mét, mới dừng người lại được, mặt đắt dưới chân hắn để lại một đường rạn nứt rõ ràng, nắm đấm cũng đang không ngừng run run.

Từng tiếng hét lớn vang lên, mấy chục tiếng xé gió truyền đến, mười mấy lão giả bay đến bên cạnh người kia, gấp gáp kêu lên: "Tông chủ!". Trên thân những người này đều tản ra khí thế cường hãn.

Nhậm Khiếu Vân chậm rãi khoát khoát tay, sắc mặt ngưng trọng dị thường, hung hăng nhìn về phía Trác Phàm, lạnh lùng nói: "Các hạ đến cùng là ai, tại sao lại hung hăng xông vào Thiên Hành Tông ta?"

Trác Phàm vẫn chưa trả lời, bên cạnh, Nhậm Thông đã kêu lên: "Phụ thân, hắn chính là Trác Phàm, hắn đến báo thù!" Trong mắt hắn lộ ra vẻ phẫn hận cùng đắc ý. Bây giờ trợ thủ của lão tử đã đến, Trác Phàm, ngươi chết chắc, ha ha ha. . .

Nhưng Nhậm Khiếu Vân nghe vậy lại co rụt mắt vào, khó tin nói: "Cái gì, ngươi chính là Trác Phàm, ngươi còn chưa chết?"

"Ha ha ha. . . Ta có chết hay không, không quan trọng, mấu chốt là, hôm nay người ở đây đều đáng chết!" Trác Phàm nở một nụ cười tà dị, đầy sát ý nói.

Nhậm Khiếu Vân nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên cười to: "Ha ha ha. . . vong linh tới báo thù sao, chắc hẳn vài ngày trước, thảm án ở Ma Sách Tông và Huyền Thiên Tông cũng là ngươi là. Bất quá ngươi đừng có nghĩ Thiên Hành Tông chúng ta ngang với hai tông đó, hôm nay ngươi đã tới nơi này, bản tông sẽ giúp ngươi quay trở lại địa ngục. Mà lại lần này, bản tông sẽ khiến ngươi hoàn toàn chết hẳn, không còn phải làm vong linh nữa!"

"Há, tự tin như vậy cơ à?" Trác Phàm xùy cười. . .

Bình Luận (0)
Comment