Dưới chân bỗng nhiên đạp mạnh, đã biết kết quả, Tiếu Vân Sơn đã chuẩn bị kéo dài khoảng cách ra xa, mặc kệ Trác Phàm ứng đối ra sao, đều có bộ dáng như vậy.
Hắn chỉ có thể cách xa tiểu gia hỏa kia, sau đó dựa vào cự ly kiếm khí công kích xa, nắm giữ quyền chủ động trong cuộc chiến.
Thế nhưng ngay lúc này, một chuyện Tiếu Vân Sơn không thể tưởng tượng đã xảy ra. Tay phải Trác Phàm mạnh mẽ đánh ra lần nữa, dường như đã quyết định muốn ngăn một kiếm này, khóe miệng của hắn nhếch lên nụ cười tà đạo khác thường.
Tiếu Vân Sơn giật mình kinh hãi, trong lòng cảm giác bất an, nhưng hắn còn chưa nghĩ rõ điều này, đã hô lên một tiếng, kiếm khí kia đã chạm vào cánh tay phải Trác Phàm, nhanh chóng xuyên qua. Trong khoảnh khắc xuyên thủng thân thể Trác Phàm, kiếm khí mạnh mẽ trong chốc lát đã xé nát thân thể hắn thành hư vô, biến mất không thấy gì nữa.
Tiếu Vân Sơn giật mình kinh hãi, thân thể lui về sau rồi đột ngột dừng lại, ánh mắt mờ mịt.
Chuyện gì thế này? Vừa rồi một quyền của tiểu tử này còn có thể ngăn cản Nhất Kiếm Hành Thiên của lão phu, sao hiện tại chẳng những không ngăn được, thậm chí không kéo dài chút thời gian đã bị một kiếm xé nát?
Chẳng lẽ một quyền vừa rồi đã hao hết khí lực của hắn sao? Xem ra cũng không giống lắm.
Tiếu Vân Sơn không hiểu nổi, những người xem cuộc chiến phía dưới cũng đã phấn khích nhảy múa, hét lớn không ngừng.
"Đại cung phụng thật dũng mãnh, trong nháy mắt đã làm thịt tên tiểu tử này đến không còn sót lại một chút cặn bã, không hổ là cung phụng trấn tông Thiên Hành Tông chúng ta!"
"Đúng vậy, chỉ cần có đại cung phụng ở đây, Thiên Hành Tông chúng ta không sợ ai cả!"
"Thực lực đại cung phụng càng thêm mạnh mẽ, là phúc phận của tông môn chúng ta, ha ha ha. . ."
Nhậm Khiếu Vân cũng liên tục gật đầu, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ. Tuy hắn thấy đánh giết được tên tiểu quái vật Trác Phàm này chỉ trong nháy mắt cũng có chút kỳ quặc, nhưng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nghĩ xem, lúc trước Trác Phàm ngăn được một chiêu của đại cung phụng, chiêu kia khoảng cách xa mà đã có chuẩn bị. Nhưng vừa rồi, người ra chiêu là đại cung phụng, một chiêu có thể hủy thiên diệt địa, người có thất thủ, ngựa có mất cương, trong lúc Trác Phàm chưa kịp đề phòng, bị một chiêu diệt sát, không phải là chuyện rất bình thường sao?
Cao thủ so chiêu, sinh tử thắng bại cũng chỉ quyết định trong một chiêu.
Dù hắn nghĩ như vậy nhưng Tiếu Vân Sơn lại không cho là như vậy, là người trong cuộc, lúc trước khi nhìn thấy nụ cười quỷ dị xuất hiện trên khuôn mặt lạnh nhạt kia thì làm sao có thể không cẩn thận mà bị giết chết chứ?
Tiếu Vân Sơn thật sự không hiểu, chân mày nhíu chặt, nhớ đến nụ cười quỷ quyệt của Trác Phàm khi đó, trong lòng vô cùng bất an, mà cảm giác bất an này càng lúc càng lớn.
"Đại cung phụng thật mạnh mẽ, lần này tiêu diệt bọn tặc nhân đến tông môn, lập được công lao rất lớn, xin nhận một lạy của bản tông và những trưởng lão". Nhậm Khiếu Vân khó khăn chống đỡ thân thể trọng thương, sắc mặt nghiêm túc, cúi đầu thật sâu bái lạy Tiếu Vân Sơn trong hư không, vô cùng cảm kích nên mọi người có mặt cũng vội vàng bái lạy.
Tiếu Vân Sơn không kiên nhẫn khoát tay xuống phía dưới, hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Vèo.
Không đợi hắn nghĩ thông suốt điểm này, một tiêng vang bén nhọn bỗng dưng từ phía sau phát ra, sát khí lạnh lẽo cuồn cuộn, thẳng tắp đâm về phía tim hắn, hắn nhịn không được giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, một đạo phong mang đen nhánh đánh về phía hắn.
Không còn thời gian để phán đoán, theo bản năng Tiếu Vân Sơn giơ hai ngón tay lên, vận khởi nguyên lực toàn thân phóng về phía trước.
Phốc!
Một đạo huyết mang thoáng hiện, hai đầu ngón tay bay đến trước mặt Tiếu Vân Sơn, đồng thời xuất hiện khuôn mặt tà dị của Trác Phàm, cười lạnh nói: "Tiếu Vân Sơn, ngươi sơ suất rồi!"
Chân mày nhíu chặt, Tiếu Vân Sơn chợt cảm thấy bụng dưới hắn vô cùng đau đớn, nhịn không được nhìn xuống dưới, ánh mắt nhíu lại, đắc dĩ thở dài.
Bởi vì lúc này, hắn đã giống với những cao thủ Dung Hồn kia, thân thể chia làm hai nửa.
Kiếm mang đen nhánh chém giữa bụng hắn, thân thể cùng thần hồn triệt để bị đánh tan!
"Đây là. . . Thần binh Song Long Viện, Kình Thiên Kiếm!" Ánh mắt chớp động, khóe miệng Tiếu Vân Sơn chảy ra máu tươi cuồn cuộn nhưng sắc mặt lại bình tĩnh, yếu ớt nói.
Nhìn hắn thật sâu, Trác Phàm khẽ gật đầu: "Sắp chết rồi còn quan tâm đến binh khí giết ngươi sao?"
"Ha ha ha, đương nhiên, tuyệt học Nhất Kiếm Hành Thiên của lão phu cũng được Song Long Viện bồi dưỡng mà ngộ ra, trong vòng trăm thước ta sẽ cảm nhận được khí tức của nó, vì thế ta sẽ không nhận lầm, mặc dù bây giờ hình dáng nó có chút không giống."
Trong mắt lóe lên vẻ cô đơn, Tiếu Vân Sơn cười khẽ một tiếng: "Một chiêu này của ta, Linh binh trong thiên hạ đều có thể ngăn lại, chỉ có Thần binh là không thể."
Nhìn Tiếu Vân Sơn, Trác Phàm trầm ngâm một chút, thản nhiên nói: "Thực lực và tâm cảnh của ngươi đều rất cao, nếu không giở chút thủ đoạn, thật sự ta khó có thể giải quyết ngươi được, ngươi không phải cao thủ Dung Hồn bình thường, ta cũng chẳng muốn giết ngươi. Chỉ tiếc, ngươi là hộ thuẫn của Thiên Hành Tông, lại dính máu gia sư, không giết ngươi, ta không qua được cửa này."
"Ha ha ha. . . Đúng vậy, điều này ta biết rõ!"
Khóe miệng cười nhạt, Tiếu Vân Sơn yếu ớt nói: "Ngươi vốn là đệ tử của bạn cũ, ta không nên động tới ngươi. Đáng tiếc ngươi lại đối địch với tông chúng ta, không giết ngươi, sợ ngày sau ngươi sẽ thành đại họa của tông môn. Hai người chúng ta đều có lý do để giết đối phương, cuối cùng ngươi thắng, lão phu thua, chỉ thế thôi. Có điều, lão phu còn muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nhìn hắn khí tức đã yếu ớt, Trác Phàm liền nói: "Trên người ta có rất nhiều tuyệt học, trong đó có loại có thể mở ra lĩnh vực trong hư không, có loại có thể chế tạo ra huyễn cảnh. Một kiếm vừa rồi ngươi đâm tới, ta liền trốn vào trong lĩnh vực mình đã tạo ra, chỗ kiếm khí xé rách là ta chế tạo huyễn tượng tạm thời. Liền chờ ngươi mê hoặc không hiểu, trong lòng lơi lỏng cảnh giác lúc, thừa cơ ám sát!"
"Thì ra là vậy, trên đời lại có thần thông như thế sao?"
Mí mắt run rẩy kịch liệt, mặt Tiếu Vân Sơn tái nhợt nhưng nhìn có tinh thần hơn lúc nãy, hắn nhìn Trác Phàm ngơ ngẩn hỏi: "Dạng tuyệt học này, Tây Châu chưa xuất hiện bao giờ, chỉ sợ toàn bộ đại lục cũng không có ai có thần thông thế này đừng nói là lão gia hỏa kia. Tuy lão gia hỏa kia nói ngươi là đệ tử hắn nhưng ta biết không phải, không biết sư phụ thực sự ngươi kế thừa là ai?"
Suy nghĩ một chút, Trác Phàm nhìn ánh mắt hi vọng kia, nhẹ nhàng nói: "Viên lão là ân sư ta ngộ đạo, ta rất tôn kính lão, nhưng ân sư truyền nghệ cho ta lại là người khác. Người là cao nhân ẩn thế, hiện tại ta cũng không biết người còn sống hay đã chết, nhưng có thể khẳng định một điều, người rất cường đại, mạnh hơn hết thẩy người nào trên đại lục, sớm đã trên Quy Nguyên cảnh, bất kỳ người nào trên đại lục mà bị người xuống tay đều như kiến hôi bị ấn chết!"
"Cái gì, chẳng lẽ hắn còn mạnh hơn Kiếm Tôn Trung Châu bất bại . . ." Tiếu Vân Sơn sợ hãi kêu lên.
"Bất bại? Hừ. . . Chỉ là ếch ngồi đáy giếng mới dám nói mình bất bại!" Trác Phàm cười rộ lên: "Chí ít sư phụ kia của ta ấn chết hắn, không cần tốn nhiều sức nhưng cũng không dám nói mình bất bại."
Vẻ mặt Tiếu Vân Sơn chấn động kinh sợ, thật lâu mới cô đơn thở dài nói: "Haizzz, kiếp số, nếu sư phụ của ngươi đã cường đại như thế, chúng ta tội gì phải gây tới ngươi? Cho dù ngươi chết thật, sư phụ ngươi đến đây trả thù, Tây Châu cũng không ai có thể ngăn cản, tai họa diệt tông khó tránh, lão phu đã hết sức, không oán không hối. Lão gia hỏa, lão phu thất bại, thua trong tay đồ đệ ngươi, ngươi yên nghỉ đi. . ."
Miệng Tiếu Vân Sơn phun ra một ngụm máu, hai mắt chậm rãi nhắm lại, hai đoạn thi thể trắng xám rơi xuống.
"Đại cung phụng!"
Mọi người sợ hãi kinh hô, thần thủ hộ đại cung phụng của bọn họ lại chết thảm như vậy, chuyện này…
Trong lòng bọn họ cảm thấy vừa mất mát, vừa sợ hãi nhìn bóng dáng cao ngạo trên không trung, cuối cùng lại hối hận thấu tim gan.
Lúc trước vì sao bọn họ nghe lời mê hoặc của Tà Vô Nguyệt, gây nên mối nợ oan nghiệt này chứ.
Trác Phàm lăn không đứng thẳng, cúi đầu lạnh lùng nhìn thi thể rét lạnh phía dưới, thở dài một hơi. Vốn hai bên cũng không phải là địch, nhưng lập trường khác biệt, lại không thể không chém giết nhau.
Haizzz, nhân sinh cũng bất đắc dĩ như thế.
Sau bất đắc dĩ, cũng là hắn nguyện ý đưa lũ khốn kiếp này xuống Địa Ngục.
Khẽ híp hai mắt, Trác Phàm quay đầu nhìn bọn người Nhậm Khiếu Vân, nở nụ cười tà dị, mọi người đều hoảng sợ, thân thể không ngừng run rẩy. ..
Một tháng sau, trong đại sảnh Hắc Phong Sơn Lạc gia tập trung đầy người, trừ mấy nguyên lão Lạc Minh còn có ba bóng người quen thuộc đó là Sở Khuynh Thành, Diệp Lân và Vũ Thanh Thu.
Lạc Vân Hải thấy người đã đến đông đủ, liền ho nhẹ một tiếng, bắt đầu vào nội dung chính: "Các vị, Sở lâu chủ chắc mọi người đều quen thuộc, lần này nàng đại diện cho Song Long Viện đến đây hỏi thăm một số việc liên quan đến thảm án tông môn diệt môn, hai vị khác là Vũ Thanh Thu sư huynh và Diệp Lân sư huynh của Thái Thanh Tông".
Mọi người nghe giới thiệu đã vội vàng khom người cúi đầu, đây là người của tam tông, là đệ tử Song Long Viện bồi dưỡng ra, tuyệt đối không thể đắc tội.
"Các vị không cần đa lễ, chúng ta chỉ hỏi thăm mấy vấn đề, mọi người xem chúng ta như những khách mời bình thường là được rồi."
Chậm rãi khoát tay, Vũ Thanh Thu khá lễ phép, bình dị gần gũi, khẽ cười nói: "Vừa rồi chúng ta có dò xét qua Ma Sách Tông và Huyền Thiên Tông, trên dưới toàn tông không ai sống sót, hơn nữa lại không để lại chút manh mối. Thế lực có thể làm được kín đáo như thế, toàn Tây Châu dường như rất ít gặp, càng nhiều người thì càng dễ để lại đầu mối mà người càng ít thì thực lực sẽ càng mạnh. Tình hình hiện tại chúng ta không có chút đầu mối nào, chỉ có thể xin giúp đỡ đại thế lực của hai tông gần nhất, Lạc Minh."
Nghe nói vậy mọi người ai cũng giật mình, nghi hoặc hỏi "Chẳng lẽ các ngươi hoài nghi chuyện này do Lạc Minh chúng ta làm sao?"
Phốc!
Lời người này vừa nói ra, một tiếng cười vang lên. Mọi người quay đầu nhìn qua, không ngờ lại là Diệp Lân.
"Ha ha ha. . . Xin ngươi, làm người nên tự hiểu thực lực của mình có được hay không? Chúng ta không phải người ngu, hoài nghi người nào cũng không thể hoài nghi các ngươi, các ngươi có thực lực đó sao?" Diệp Lân cười chế giễu, mọi người nghe vậy trong lòng giận dữ, sắc mặt trở nên âm trầm.
Tuy thực lực của tông môn chúng ta yếu hơn các ngươi nhưng cũng không thể nói như thế, rõ ràng các ngươi xem nhẹ chúng ta.
Ở đây Sở Khuynh Thành là lớn nhất, thấy vậy vội vàng giảng hòa: "Xin lỗi các vị, hắn là người không biết lễ nghĩa, mọi người không nên so đo với hắn, mục đích lần này chúng ta đến đây là chỉ muốn làm rõ một việc. Có ai biết, Trác Phàm được kế thừa từ nơi nào không?"