“Chuyện gì?”
Trác Phàm quay đầu lại, nhìn qua mỹ nhân kiều diễm, ánh mắt không một gợn sóng. Nhưng Tống Thiến bị Trác Phàm nhìn chăm chú thì gương mặt không khỏi ửng đỏ, không được tự nhiên khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.
“Không biết đại danh tôn tính tiểu huynh đệ là gì, hôm nay có ân cứu mạng, ngày sau Tống gia chúng ta nhất định sẽ báo đáp!”
“Không cần!” Trác Phàm lạnh lùng nói, muốn quay người đi.
Tống Thiến sững sờ, nhìn vào bóng dáng hắn thật chăm chú, trong lòng không biết vì sao lại có chút mất mát. Trong gia tộc thì nàng ta cũng được coi là mỹ nhân trong vòng bán kính một trăm dặm không có ai đẹp hơn, nam nhân nào nhìn thấy nàng ta mà không thất hồn lạc phách.
Nhưng bây giờ, ở trong mắt Trác Phàm, nàng ta cũng giống như không khí, điều này khiến nội tâm nàng ta có chút cảm giác bất mãn không phục.
Tống Thiến ba chân bốn cẳng chạy lên trước Trác Phàm, vươn tay chặn đường hắn.
Trác Phàm không rõ nàng ta có ý gì, lông mày nhíu lại, thờ ơ nói: “Còn có chuyện gì à?”
Cái tên ngốc này!
Tống Thiến thầm mắng một tiếng trong lòng, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười quyến rũ: “Vị tiểu huynh đệ này, ngươi muốn đi nơi nào vậy?”
“Không liên quan đến ngươi!” Trác Phàm lạnh lùng quát, không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, vòng qua nàng ta tiếp tục tiến lên. Gương mặt Tống Thiến co giật, nàng ta vội vàng hét lớn: “Chúng ta muốn đến Hoa Vũ Thành tham gia thịnh hội bách đan, không biết tiểu huynh đệ có phải cũng tiện đường hay không?”
Cước bộ Trác Phàm chợt dừng, chậm rãi xoay người, nhíu mày nói: “Hoa Vũ Thành..., nơi đặt tổng lâu của Hoa Vũ Lâu, Ngự hạ bảy thế gia?”
“Đúng vậy!”
Tống Ngọc gật đầu trả lời, hắn bước nhanh lên trước cười nói: “Mỗi 10 năm Hoa Vũ Lâu sẽ tổ chức thịnh hội bách đan một lần, nếu trong gia tộc có luyện đan sư kỹ pháp cao minh hoặc là gia tộc có bí pháp luyện đan truyền thừa, đều sẽ đến để phân cao thấp. Nếu may mắn được Hoa Vũ Lâu nhìn trúng, thì sẽ được thu nhận làm gia tộc phụ thuộc, và được bảy thế gia che chở!”
Trác Phàm nghe lời này, không khỏi xoa mũi một cái, trong lòng suy nghĩ.
Nếu là thịnh hội bách đan, vậy chắc chắn sẽ tập trung rất nhiều dược liệu hiếm, có lẽ ở đó có thể tìm được thiên tài địa bảo gì đó giúp viên kia trứng khôi phục sự sống.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Trác Phàm nhếch lên taọ thành một độ cong thần bí, nhìn hai người kia nói: “Bị hai vị nói vậy, tại hạ cũng tò mò muốn biết thịnh hội bách đan này như thế nào.”
“Vậy thì quá tốt, hay là chúng ta đi chung đi.” Tống Thiến nghe hắn nói vậy, lập tức vui mừng quá đỗi, vui vẻ kêu lên.
Trác Phàm mỉm cười gật đầu, dù sao hắn cũng phải vào trong phạm vi thế lực của bảy thế gia, có cái thân phận để che giấu cũng tốt hơn. Thẳng thắn thì trà trộn vào Tống gia, giả vờ là một thành viên của Tống gia cũng rất tốt.
Mà hai tỉ đệ Tống gia thấy hắn đồng ý thì càng cao hứng. Dù sao, với thực lực của Trác Phàm, bọn họ đi đường cũng xem như có người bảo hộ.
“Đúng rồi, không biết tôn tính đại danh của tiểu huynh đệ là gì?”
“À, Lạc Phàm!” Trác Phàm sờ mũi, cười khẽ thành tiếng.
Bây giờ hắn cũng không dám đem tên của mình rêu rao khắp nơi, qua chuyện ở Thanh Minh Thành, hiện tại phỏng chừng toàn bộ Thiên Vũ Đế Quốc, chỉ còn một vài người là không biết đến tên của hắn.
Vả lại hắn vốn chính là quản gia của Lạc gia, mượn dùng cái họ của Lạc gia cũng thuận lý thành chương mà nhỉ.
“Tống Thiến, Tống Ngọc!” Hai tỷ đệ cùng ôm quyền, cười nói.
Tiếp theo đó, Trác Phàm đi theo hai tỷ đệ Tống gia. Đệ đệ Tống Ngọc ngồi phía trước đánh xe ngựa, tỷ tỷ Tống Thiến và Trác Phàm thì ngồi trong xe ngựa, còn có đủ loại dụng cụ luyện đan và dược liệu được đặt ở hai bên.
Chỉ có điều những dược liệu tầm thường thấp kém đó Trác Phàm đều thấy chướng mắt.
Trên đường, đôi mắt to tròn của Tống Thiến đều vẫn luôn nhìn chằm chằm Trác Phàm không chớp mắt, nhìn đến mức hắn không còn tâm tư tu luyện, đành phải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đặc biệt lúng túng.
Nhưng mỗi khi thấy cảnh này, Tống Thiến sẽ bật cười, trên mặt vô duyên vô cớ ửng hồng lên.
Trác Phàm bất đắc dĩ trợn mắt, cô nương này là có bệnh hay là kẻ mê trai vậy, sớm biết thế lão tử đã không cùng đồng hành bọn hắn rồi.
Kết quả suốt chặng đường Trác Phàm đều đóng vai động vật trân quý, bị Tống Thiến chằm chằm một đường. Hắn nhiều lần muốn đổi chỗ với Tống Ngọc ra đánh xe ngựa, nhưng luôn bị tiểu tử kia phóng khoáng nhét lại vào trong xe, để hắn tiếp tục hưởng thụ dày vò của vị thiếu nữ đang xuân tâm nóng bỏng.
Cứ như vậy được tầm nửa tháng sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước một cửa thành. Tống Ngọc ghìm cương ngựa, cười to nói: “Lạc huynh đệ, tỷ tỷ, chúng ta đến rồi.”
“Móe cuối cùng cũng đến nơi!” Trác Phàm vui vẻ cực kỳ, hắn như con khỉ nhanh nhẹn xuống khỏi xe ngựa trong nháy mắt, thoát khỏi chuyện bị cặp mắt to ngập nước kia thiêu đốt. Thế nhưng khi nhìn thấy cổng thành kia, hắn lại nhướng mày, mắng to: “Hoa Vũ Thành ở chỗ éo nào, con mẹ nó ngươi đang đùa ta à?”
Phía trên Cổng thành chính, khắc ba chữ to tướng: “Lan Lăng thành!”
Nơi này không thuộc về phạm vi thế lực của bất kỳ một thế gia nào trong bảy thế gia, mà chính là khu vực do hoàng thất khống chế.
“Ha ha ha... Lạc huynh đệ đừng nóng vội, trong thành Lan Lăng có thế giao của cha ta. Chúng ta sẽ vào trong thành mua một số dược liệu trân quý trước, sau đó đến thịnh hội bách đan, mới có thêm nhiều cơ hội để chiếm được ưu ái của Hoa Vũ Lâu.”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tống Ngọc, Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, thầm than một tiếng.
Ôi, lại phải tiếp tục chịu tội.
Tống Thiến vén rèm xe, từ trong xe nhảy ra, như nhìn thấu tâm tư của hắn, nàng ta trợn mắt nguýt hắn một cái nói: “Đi chung với ta ngươi khó chịu lắm à?”
Trác Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai, giữ im lặng.
Nhưng Tống Ngọc lại cười lớn, nhìn Trác Phàm với ánh mắt là một người nam nhân thì đều hiểu rồi nở nụ cười thô bỉ: “Lạc huynh đệ, ta biết tâm tư của huynh. Ta cũng như huynh, rất muốn lập tức đi đến Hoa Vũ Thành. Nghe nói mười lăm vị lâu chủ của Hoa Vũ Lâu, mỗi người đều đẹp như tiên nữ, nhất là tổng lâu chủ, Sở Khuynh Thành tiểu thư, càng là quốc sắc thiên hương, nàng được xưng là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Vũ.