Thượng Quan Phi Hùng run, ngay sau đó cười to lên: "Nhất Phàm, lần này ngươi... Lại lập đại công a, ha ha ha!"
Cả bàn tay to lại lần nữa vỗ mạnh vào vai Trác Phàm, đập cho hắn đau đến nhe răng trợn mắt, hắn lại cứ không biết chút nào. Trong mắt đầy sự kích động, khó có thể che giấu nội tâm đang sục sôi bành trướng!
Trác Phàm vội vã khoát khoát tay, không để hắn tiếp tục vỗ nữa, rồi cũng rực rỡ cười một tiếng nói: "Cữu cữu, các ngươi muốn tìm Trùng Thiên Kiếm đúng không?"
Thượng Quan Phi Hùng gật đầu: "Ừm, bây giờ ngươi đã hai lần lập ra kỳ công cho Thượng Quan gia chúng ta, chúng ta cũng không gạt ngươi!"
Sau đó lại thở dài một tiếng, yếu ớt nói: "Thực ra, cao thủ của thượng quan nhất tộc chúng ta leo núi lội nước, từ Đông Châu đuổi tới Trung Châu, không phải là vì tên phản đồ Thượng Quan Phi Vân. Dù sao, thực lực của hắn, cho dù tại Đông Châu, chúng ta đều bó tay với hắn, khó mà giữ chân hắn được, càng không nói đến việc bây giờ đã ở trên địa bàn của hắn. Mục đích thực sự của chúng ta là trấn châu chí bảo của Đông Châu chúng ta, Trùng Thiên Kiếm. Có lẽ ngươi rất khó tưởng tượng được, nó quan trọng đối với chúng ta nhường nào!"
Trác Phàm hơi trầm ngâm, tuy không nói gì, nhưng đều hiểu tất cả.
Có lẽ trước khi đàm thoại với Đan Thanh Sinh, hắn xác thực biết rất ít về ngũ đại Thánh Binh. Nhưng bây giờ hắn đã biết, thánh binh này không chỉ có thể tăng mạnh chiến lực cho một người, mà còn có thể liên quan đến hưng suy của một tộc.
Cũng khó trách bọn họ liều sống liều chết, cũng muốn mang Thánh Binh về...
Nhưng thấy Trác Phàm trầm mặc không nói, Thượng Quan Phi Hùng còn tưởng rằng hắn quả thật không thể nào hiểu được, liền mỉm cười lắc đầu, cũng không đi giải thích, chỉ có vẻ mặt cảm kích nói: "Tóm lại, Nhất Phàm à, lần này bởi vì có ngươi, Thượng Quan gia ta có khả năng sẽ tiếp tục hưng thịnh, đây là đại công của ngươi, gia tộc tuyệt đối sẽ không quên, ngươi là thiên cổ công thần của Thượng Quan gia chúng ta!"
"Thật sao? Vậy ngày sau ta về ở gia tộc, chắc là có thể vểnh mặt đi ngang hả?" Trác Phàm nhíu mày lại, cười hì hì nói, hiển thị rõ thái độ vô lại láu cá.
Nhưng Thượng Quan Phi Hùng nghe thế lại không để bụng, mà còn cười to lên, những người khác cũng vậy, không còn có vẻ ghét bỏ, ngược lại cảm thấy tuy Trác Phàm đến từ phố phường, nhưng đối xử mọi người chân thành, nhiều lần lập công huân, càng thể hiện rõ vẻ cởi mở đáng yêu, cũng cười to lên theo.
Chỉ có Thượng Quan Ngọc Lâm yên lặng trốn ở sau lưng tất cả mọi người, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Trác Phàm, lại chứa đầy sự âm độc!
Thượng Quan Phi Hùng phất phất tay, ra hiệu tất cả mọi người ngừng tiếng cười lại, sau đó nhìn mọi người một vòng, trong mắt sáng láng tinh quang, đầy tự tin nói: "Các vị, lúc trước chúng ta còn đang phải cân nhắc toan tính về hành động lần này, nhưng bây giờ lão phu dám nói, đây là một cơ hội tốt mà thượng thiên ban cho chúng ta. Có bộ địa đồ này, cho dù Phi Vân vương phủ có hai vị Kiếm Vương thì sao, có Bách Lý Kinh Vĩ tọa trấn thì sao? Chúng ta sẽ đánh bất ngờ, đoạt lại Trùng Thiên Kiếm, ngay sau đó lập tức trở về Đông Châu, bọn họ lại có thể làm gì chúng ta?"
Trác Phàm lại đột nhiên lên tiếng: "Ách, cữu cữu, Phi Vân vương phủ không có hai vị Kiếm Vương, chỉ có một mình Thượng Quan Phi Vân thôi!"
Thượng Quan Phi Hùng sững sờ, khó hiểu nói: "Có chuyện gì sao?"
"Ha ha ha... Chính là Bách Lý Kinh Vĩ lo lắng cho thương thế của thái tử, ngày mai mới muốn đưa ta tới đế đô, còn để Trảm Long Kiếm Vương, Đan Thanh Sinh đích thân hộ tống ta!"
"Cho nên hôm nay Bách Lý Kinh Vĩ mới kêu ta tạm thời hãy quay trở lại một chuyến, thu xếp tốt cho người nhà, ngày mai cùng hắn về đế đô!"
Thượng Quan Phi Hùng giật mình, hoàn toàn sửng sốt, ngốc một hồi lâu mới khó tin nói: "Lời ấy thật chứ?"
Trác Phàm gật đầu đáp: "Bách Lý Kinh Vĩ chính miệng nói, hôm nay Trảm Long Kiếm Vương cũng nói như vậy với ta, hẳn là thật!"
Thượng Quan Phi Hùng ngốc trệ một hồi, đợi qua rất lâu, mới bất chợt cười to lên: "Ha ha ha... Đây đúng thật là trời cũng giúp ta, trời giúp Thượng Quan gia chúng ta a. Bách Lý Kinh Vĩ và Trảm Long Kiếm Vương đều đi, Phi Vân vương phủ chỉ còn Thượng Quan Phi Vân, cơ hội thắng của chúng ta càng lớn rồi, ha ha ha..."
Mọi người nghe vậy cũng rất hưng phấn, khom mình chúc mừng: "Chúc mừng gia chủ, chúc mừng gia chủ, lão Thiên che chở, lần này chúng ta nhất định mã đáo thành công!"
Mỗi người đều vẻ mặt vui cười như hoa, cứ như thể bọn họ đã giành được thắng lợi, Trùng Thiên Kiếm đã nằm trên tay bọn họ. Ngay sau đó, Thượng Quan Phi Hùng rèn sắt khi còn nóng, ôm tâm tình vui mừng thuận lợi đến quá phận, bắt đầu cùng mọi người lên kế hoạch cho lần thứ hai đánh bất ngờ vương phủ.
Nhìn từng người bọn họ khí thế ngất trời, đầy vẻ nhiệt tình, Trác Phàm lại đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị.
Trên đời này, giúp ngươi không phải là lão Thiên, chỉ có chính mình mà thôi. Nhưng mà bây giờ, ta phải cám ơn các ngươi, là các ngươi giúp ta, ha ha ha...
Ba canh giờ sau, qua những cuộc thảo luận kịch liệt, đám người Thượng Quan Phi Hùng rốt cục thống nhất được phương án tác chiến kỹ càng, quyết định hành động sau khi bọn người Bách Lý Kinh Vĩ rời đi được ba ngày.
Khi chiếm được tin tức này, Thượng Quan Ngọc Lâm ẩn vào chỗ tối, để cho bản thân trở nên bình thường hết mức có thể, lần nữa thừa dịp không người chú ý, liền đi vào trong một nơi hẻo lánh ở hậu viện, kết ấn quyết, một ngọc giản xanh biếc liền bay ra ngoài, mục tiêu là hướng Phi Vân vương phủ.
Sau khi kiểm tra lại hai bên không có người, Thượng Quan Ngọc Lâm giả bộ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, lại khoan thai tự đắc trở về phòng của mình.
Hắn vừa mới đóng cửa phòng, thì một luồng mực đậm đen nhánh lại lần nữa bao vây hắn lại, tất cả mọi thứ bốn phía đều biến mất, hắn lại một lần bữa rơi vào trong kết giới đưa tay không thấy được năm ngón.