Bên đình viện, Bách Lý Kinh Vĩ và Thượng Quan Phi Vân đang ngồi tĩnh tọa, trước mặt là một bàn đá bày đầy sơn hào hải vị, quỳnh tương ngọc dịch.
Hai người nhàn nhã thưởng thức non sông tươi đẹp, sóng ánh sáng liễm diễm.
Chợt, một tiếng xé gió vang lên, Bách Lý Kinh Vĩ nhấc tay, bắt lấy một khối ngọc giản xanh biếc. Thượng Quan Phi Vân cười to nói: "Ha ha ha... Nhanh như vậy đã có tin tức!"
"Đúng vậy a, không thể không nói, người cháu ngoại kia của Kiếm Vương đại nhân rất có hiệu suất đó, ha ha ha..." Bách Lý Kinh Vĩ cũng bật cười nói.
Thượng Quan Phi Vân lẩm bẩm nói: "Không phải hắn có hiệu suất, là đại ca ta quá nóng vội, hoặc là như thừa tướng đại nhân nói, quá tham! Nếu không, làm sao lại nôn nóng hành sự?"
Hai người lần nữa liếc nhìn nhau, đều ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong tiếng cười đầy sự mỉa mai cùng khinh miệt. Ngay sau đó, Bách Lý Kinh Vĩ tỉ mỉ xem nội dung trong ngọc giản, ngay từ đầu, hắn rất hài lòng gật đầu, nở nụ cười tự đắc, nhưng càng xem càng cảm thấy nghi hoặc, thậm chí trong hai con ngươi đều lộ ra cảm giác mê mang, cũng nhăn mày lại.
"Thế nào, thừa tướng đại nhân, có vấn đề gì sao?"
"Thượng Quan Phi Hùng chờ sau khi chúng ta rời đi đượcba ngày mới động thủ!"
Nhìn thấy Bách Lý Kinh Vĩ như thế, mới đầu Thượng Quan Phi Vân cũng có chút không hiểu, rồi sau đó lại thản nhiên nói: "Thì sao? Bẫy đã bố trí xong, chờ bọn họ chui vào là được, thừa tướng đại nhân còn thấy có gì không ổn sao?"
Bách Lý Kinh Vĩ vẫn rất nghi hoặc, thì thào nói: "Kế hoạch của Thượng Quan Phi Vân là, cao thủ trong tộc đánh bất ngờ Lang Huyên Thủy Các, phái ba cung phụng mạnh nhất bí mật đột kích chỗ nghỉ ngơi của ngươi, ám sát ngươi. Nếu có thể đắc thủ thì tốt, nhưng nếu thất bại, cũng có thể ngăn cản ngươi, để ngươi không thể ngăn cản bọn họ đoạt được Trùng Thiên Kiếm!"
"Hừ hừ, nghĩ hay thật!" Thượng Quan Phi Vân Cười lạnh, trong mắt nổi lên tinh mang khiếp người: "Bọn chúng muốn vây điểm đánh viện binh? Vậy lão phu sẽ bố trí xuống hai cái bẫy tại chỗ nghỉ ngơi của lão phu, lão phu cũng đích thân tọa trấn; còn Lang Huyên Thủy Các, ta bố trí thiên quân vạn mã, giao cho thừa tướng đại nhân chỉ huy, Đan huynh bên cạnh hiệp trợ. Hai đại Kiếm Vương liên hợp xuất thủ, đảm bảo bọn chúng không thoát được, ha ha ha..."
Bách Lý Kinh Vĩ gật đầu, nhưng sầu tư nơi hai đầu mày lại không giảm chút nào: "Tuy là như thế, nhưng vẫn có gì đó kỳ quái..."
"Thừa tướng đại nhân, còn có gì không ổn sao?"
"Kế hoạch không có gì không ổn, chỉ là có chút chi tiết xảy ra chút vấn đề!"
Trong mắt Bách Lý Kinh Vĩ tinh lóe lên mang, hắn đưa ngọc giản kia cho Thượng Quan Phi Vân, thản nhiên nói: "Phi Vân Kiếm Vương, ngươi xem thử ngọc giản này đi, xem thử địa đồ đi!"
Thượng Quan Phi Vân tiếp nhận ngọc giản kia, trong mắt cũng hiện lên một chút hồ nghi, bản đồ địa hình không phải được Cổ đại sư mang về sao, có cái gì mà phải nhìn?
"Sau ba ngày, Thượng Quan gia chia làm hai đường hành động. Thượng Quan Phi Hùng mang một đại đội nhân mã, đánh bất ngờ đến Lang Huyên Thủy Các ở phía bắc, cướp đoạt Trùng Thiên Kiếm; ba vị cung phụng trấn tộc bí mật tập kích nơi ngài nghỉ ngơi ở phía Tây, một là để ám sát, thứ hai ngăn cản, trợ gia chủ thành sự, ách..."
Thượng Quan Phi Vân nói tới đây thì chợt trì trệ, bỗng dưng nhăn mày lại, sau đó lại nhìn phần địa đồ kia, cuối cùng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Lang Huyên Thủy Các? Nhưng Thủy Các nằm ở phía Tây vương phủ mà, cả nơi bản vương nghỉ ngơi phải là hướng Đông Nam, miếng bản đồ này. . . sao lại thế?"
Bách Lý Kinh Vĩ cũng cảm thấy kỳ quái: "Miếng bản đồ này được truyền đến từ chỗ Thượng Quan Ngọc Lâm, hắn không nên dối gạt chúng ta, hoặc là cho dù lừa gạt, cũng sẽ không lừa gạt kiểu dễ dàng như này. Đối với Phi Vân vương phủ, hắn hoàn toàn không biết gì cả, chúng ta quen thuộc hơn hắn nhiều. Như vậy, đáp án chỉ có một, địa đồ mà hắn lấy từ Thượng Quan Phi Hùng chính là từ này. Mà chính là địa đồ giả!"
"Cái gì, giả?" Thượng Quan Phi Vân giật mình, "Làm sao có thể là giả? Chẳng lẽ Cổ đại sư cho Thượng Quan gia địa đồ giả? Nhưng vì sao hắn lại làm như thế?"
Bách Lý Kinh Vĩ cũng không hiểu, theo tình hình trước mắt, Cổ Nhất Phàm đang dựa vào Thượng Quan gia, nhưng hắn lại cho người ta địa đồ giả, có khả năng cực cao sẽ khiến kế hoạch của bọn họ thất bại, hắn sẽ từ công thần biến thành tội nhân, được chả bằng mất.
Chẳng lẽ, hắn đã âm thầm quyết định muốn làm luyện đan sư Kiếm Tinh đế quốc, từ đó phân rõ giới hạn với Thượng Quan gia?
Nhưng cũng không hợp lý a, nếu là như vậy, hắn phải nói cho rõ ràng với mấy người Thượng Quan Phi Vân mới phải, rồi cũng nên nói rõ việc sẽ sử dụng địa đồ giả để mai phục Thượng Quan gia, đây chính là đại công tích a.
Đã muốn phản bội, thì nên phản bội triệt để, dở dở ương ương giống như vậy, chẳng tốt cho ai cả.
Thượng Quan gia có thể sẽ bởi vì địa đồ giả này mà không đạt được mục đích, thậm chí có tổn thất, nhưng tuyệt đối tổn thất không lớn, mà lại bởi vì lần thứ hai thất bại, về sau sẽ càng thêm không có cơ hội đánh vương phủ, Thượng Quan gia chắc chắn sẽ tìm ra được nguyên nhân, từ đó sẽ hận chết Cổ Nhất Phàm.
Mà vương phủ cũng không biết rõ về địa đồ giả, cũng sẽ không luận công hành thưởng cho vị Cổ đại sư này. Như thế, hắn chẳng nhận được lợi ích gì từ hai bên, cần gì phải như vậy chứ?
Cho dù là thừa tướng đế quốc, Bách Lý Kinh Vĩ đối mặt tình cảnh này, cũng không đoán ra được gì, càng không nói đến Thượng Quan Phi Vân!
Bách Lý Kinh Vĩ hít sâu một hơi, hai mắt châu loạn động, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hét lớn một tiếng: "Động tĩnh trong phủ Cổ đại sư là do người nào phụ trách, gọi người đó tới cho ta!"
Vừa mới nói xong, ngoài cửa lập tức có người hét to: "Vâng!"
Chỉ chốc lát sau, hai tên hộ vệ vương phủ đi đến, khom người nói: "Tham kiến thừa tướng đại nhân, Kiếm Vương đại nhân, không biết hai vị đại nhân có gì phân phó?"
"Động tĩnh mấy ngày nay của Cổ đại sư trong vương phủ đều do hai người các ngươi giám sát phải không?"
"Vâng, theo mệnh lệnh của vương gia, chúng ta thề sống chết bảo hộ sự an toàn của Cổ đại sư, một tấc cũng không rời!"
"Như vậy, gần đây Cổ đại sư có chỗ nào khả nghi không?"
Hai người kia nghe vậy thì sững sờ, nhăn mày lại, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, lầm bầm nói: "Khả nghi... Xác thực có rất nhiều chỗ khả nghi, như là hắn thường xuyên nghe ngóng đường đi tiến về Lang Huyên Thủy Các và hậu viện của Kiếm Vương đại nhân, còn nghe ngóng nhiều lần, đều là mấy cấm địa của vương phủ, có những lúc không có mặt vương gia và thừa tướng đại nhân, hắn còn thường xuyên kêu chúng ta dẫn hắn đến đó..."
Thượng Quan Phi Vân không kiên nhẫn phất tay nói: "Được rồi, những chúng ta đều biết, hắn còn gì khác hay không..."
Không phải chỉ là Cổ Nhất Phàm đang vẽ bản đồ sao, lão tử phê chuẩn, có gì to tát?
Bách Lý Kinh Vĩ lại nghe ra điều kỳ quặc, vội vã nói: "Chờ chút, các ngươi nói... Hắn thường xuyên nghe ngóng từ các ngươi, là có ý gì?"
Thượng Quan Phi Vân thờ ơ khoát khoát tay: "Thừa tướng đại nhân, cái này thì có gì mà nghi hoặc, một người thám tử, hắn không nghe ngóng..."
Bách Lý Kinh Vĩ lại nghiêm mặt nói: "Nhưng những chỗ này, chúng ta đều dẫn hắn đi qua rồi, hắn cần gì phải nghe ngóng từ người khác nữa, lại còn là năm lần bảy lượt nghe ngóng?"
Thượng Quan Phi Vân sững sờ, suy nghĩ một hồi, rồi cũng lộ ra vẻ mờ mịt.
Đúng vậy a, tiểu tử này nghe ngóng nhiều lần như vậy làm gì, sợ mình không bại lộ sao? Chúng ta đều đã đích thân dẫn hắn du lãm một vòng rồi, chẳng lẽ...
Thượng Quan Phi Vân giật mình, có vẻ đã nghĩ đến điều gì đó, rồi nhìn sang Bách Lý Kinh Vĩ. Bách Lý Kinh Vĩ chỉ nhìn chằm chằm hai hộ vệ.
Tất cả đều rơi vào suy tư nặng nề, thật lâu, một gã hộ vệ mới cau mày nói: "Cổ đại sư thật rất sự quái dị, thường thường nói với chúng ta muốn đi Lang Huyên Thủy Các, lại đi về phía diễn binh phòng, còn thường nói vương phủ quá lớn..."
Không chờ hắn nói hết lời, Bách Lý Kinh Vĩ đã đưa tay ngăn lại, đạm mạc nói: "Được, ta hiểu, các ngươi lui đi!"
Hai người hộ vệ lòng đầy nghi ngờ, nhưng cũng không dám lắm miệng, chỉ có thể khom người thi lễ rồi lui ra.
Ngay sau đó, Bách Lý Kinh Vĩ bất đắc dĩ bật cười một tiếng, nhìn Thượng Quan Phi Vân nói: "Kiếm Vương đại nhân, ngươi hiểu chưa?"
"Đương nhiên, thật là vl mà!" Thượng Quan Phi Vân cũng là bất đắc dĩ lắc đầu, ai thán nói: "Aizz, ai có thể ngờ được, đường đường thiên tài luyện đan 11 phẩm, lại ngốc ngếch như vậy, hơn nữa còn bị người ta cho làm thám tử... Ha ha ha, dân mù đường đi làm thám tử, Tiền cổ không có a. Khó trách địa đồ vẽ kiểu ông nói gà bà nói vịt, phía Đông chuyển thành phía Tây, phía Nam lại bị hắn vẽ cmn thành phía Bắc, nếu Thượng Quan Phi Hùng biết địa đồ trong tay bọn họ là bị một người như vậy vẽ ra, không tức hộc máu mới lạ đó, ha ha ha..."
Bách Lý Kinh Vĩ cười nói: "Aizz, trên đời chẳng có ai hoàn mỹ, Cổ đại sư chỉ là đúng thời cơ bị bắt đi lính, phạm chút ít sai cũng khó tránh khỏi a, ha ha ha..."
"Sai lầm nhỏ? hahaha!" Thượng Quan Phi Vân xùy cười một tiếng, rồi rất nhanh lại nghiêm túc nói: "Có điều, ngươi thật cảm thấy hắn là dân mù đường sao? Kỳ tài luyện đan 11 phẩm là dân mù đường?"
Bách Lý Kinh Vĩ nghe vậy thì hơi trầm mặc, sau đó bật cười nói: "Chí ít bây giờ ta không có lý do nào khác để giải thích, cứ coi hắn là dân mù đường đi!"
"Như vậy... Kế hoạch của chúng ta..."
"Vẫn tiếp tục, nhưng không giống trước kia, chúng ta sẽ phải bài binh bố trận theo địa đồ giả này!"
"Giả như thật thì thật cũng là giả, tuy bản đồ này là giả, nhưng Thượng Quan gia tưởng thật, vẫn sẽ vào bẫy, ha ha ha..."
Thượng Quan Phi Vân cũng gật đầu: "Lẽ ra vì lý do an toàn, Bản Vương còn muốn chuyển Trùng Thiên Kiếm đi nơi khác, tránh khỏi chiến trường. Nhưng bản đồ này đã là giả, vậy việc này cũng không cần thiết nữa..."