Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1509 - Chương 1515: Giết Hồi Mã Thương

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1515: Giết hồi mã thương

Sáng sớm ngày thứ hai, khi gà trống còn chưa gáy, trời mới vừa tờ mờ sáng, ngoài cửa Phi Vân vương phủ đã tụ tập đầy ắp một đám người, đều cẩm y ngọc phục, khí chất cao quý, chỉ có ba mươi mấy người bên trong đó, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn, hiện ra rõ là một giới thế tục, dường như mới vừa từ trong núi đi ra, kích động đến mức toàn thân run nhè nhẹ, họ chính là những luyện đan sư được tuyển ra.

Tại thủ vị, Bách Lý Kinh Vĩ khinh thường liếc bọn họ vài lần, trong mắt hắn, mấy kẻ tầm thường này chỉ là vì kế hoạch của hắn mà có thôi, đợi đến đế đô, cho mấy người bọn họ làm công tác tạp dịch cho luyện đan sư là đủ. Hừ! Muốn làm luyện đan sư của hoàng gia? Bọn họ cũng xứng!

Đúng lúc này, từng tiếng bước chân vang lên, một nam một nữ từ đằng xa đi tới. Chính là Trác Phàm vàThượng Quan Khinh Yên.

Bách Lý Kinh Vĩ cất bước tiến lên, ôm quyền nói: "Cổ đại sư, thu xếp tốt mọi sự trong nhà rồi chứ? Chúng ta... có thể lên đường chưa?"

Trác Phàm khom người, cung kính đáp: "Đa tạ thừa tướng đại nhân lo lắng, trong nhà đã dàn xếp thỏa đáng!" Sau đó quay đầu sang Thượng Quan Khinh Yên, rất nhiều ly biệt chi tình nói: "Lần này đến đế đô, chỉ sợ sẽ rất lâu mới về được, tiểu tam tử phải làm phiền biểu muội chiếu cố. Vi huynh vô cùng cảm kích!"

Thượng Quan Khinh Yên nhìn chằm chằm hắn, trong mắt có thiên ngôn vạn ngữ, lại không thể nói ra, chỉ có thể hơi gật đầu, bình tĩnh nói: "Ngươi yên tâm, ta là cô cô của nó, nhất định sẽ chiếu cố nó chu toàn, sau đó đưa nó đến bên cạnh ngươi, để giải tương tư chi tâm của biểu ca!"

"Ừm!" Trác Phàm thở ra một hơi thật dài, không nói gì nữa, sau đó quay người đến bên cạnh Bách Lý Kinh Vĩ, ôm quyền nói: "Thừa tướng đại nhân, chúng ta có thể lên đường!"

Bách Lý Kinh Vĩ cười nhạt nói: "Vậy thì tốt!"

Rồi quay người vung tay lên, hét to: "Xuất phát!"

"Vâng!" Hộ vệ bốn phía đồng thanh hét lớn, có tới hơn trăm người, đều là cao thủ Dung Hồn Quy Nguyên cảnh, sau đó hộ tống cả đám người trùng trùng điệp điệp rời đi. Trảm Long Kiếm Vương Đan Thanh Sinh cũng nhàn nhã làm một hộ vệ cấp cao bên cạnh. Phi Vân Kiếm Vương Thượng Quan Phi Vân cung kính ôm quyền tiễn đưa.

Thượng Quan Khinh Yên nhìn mọi người, nhìn Trác Phàm dần dần đi xa, trong mắt không ngừng lộ ra thần sắc lo lắng.

Như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, Thượng Quan Phi Vân xùy cười một tiếng, mở miệng trêu chọc đứa cháu gái ruột: "Cổ cô nương, chuyến này Cổ đại sư tất nhiên đăng đường nhập thất, đứng hàng vương hầu, Phúc Lộc song toàn, ngươi không cần quá mức lo lắng, có Đan Thanh Sinh cùng thừa tướng đại nhân chiếu ứng, chỉ cần không phải phạm vào đại tội mưu nghịch, sẽ không xảy ra chuyện gì, ngươi phải vui giùm cho hắn mới đúng chứ, ha ha ha..."

Thượng Quan Khinh Yên cúi đầu, vẻ mặt sầu khổ, không nói thêm gì, rồi nhìn hắn, cố gắng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cuối cùng than nhẹ một tiếng, rồi quay người rời đi!

Nàng mới đi được mấy bước, một tiếng quát đầy nghiêm khắc vang lên: "Truyền lệnh xuống, một khi Bách Lý thừa tướng rời đi, lập tức phong bế cổng thành, tiếp tục cấm lệnh toàn thành đi lại ban đêm!"

"Tuy mấy ngày nay đám tặc tử kia có khả năng đã chạy đi. Nhưng bản vương vẫn sẽ không chủ quan, tiếp tục tra từng nhà cho ta, triệt để bài trừ đám tặc tử kia. Phi Vân Thành của bản vương không cho phép người nhà họ Thượng Quan lại tiếp tục hồ nháo!"

Thượng Quan Khinh Yên nghe vậy liền bất giác chậm chân lại, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, ngay sau đó liền tăng tốc độ, cấp tốc chạy trở về cổ trạch.

Nhìn nàng vội vã rời đi, trong mắt Thượng Quan Phi Vân lóe lên tinh mang, đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị.

Kế của Bách Lý thừa tướng hẳn là đã đủ làm bọn họ an tâm... Ách không, theo như thừa tướng nói thì, phải là đủ dẫn phát lòng tham trong bọn họ a, ha ha ha...

Một phút sau, Thượng Quan Khinh Yên trở lại cổ trạch, vừa vào cửa liền vội vã đi đến đại sảnh, ở nơi đó, Thượng Quan Phi Hùng cùng một đám cao thủ Thượng Quan gia đang tụ tập một chỗ, chờ thám tử hồi báo tin tức!

"Cha!" Vừa nhìn thấy Thượng Quan Phi Hùng, Thượng Quan Khinh Yên thở không ra hơi vội vàng nói: "Thượng Quan Phi Vân vừa mới hạ mệnh lệnh, đợi nhân mã Bách Lý Kinh Vĩ vừa đi, liền tiếp tục phong tỏa cổng thành, nói muốn triệt để bài trừ chúng ta. Hơn nữa còn nói, nếu lần này không phải Bách Lý Kinh Vĩ bất chợt đến, sẽ không dễ dàng mở thành như thế!"

Thượng Quan Phi Hùng quay người, cùng các cao thủ liếc nhau, đều gật đầu.

"Xem ra, quả nhiên như chúng ta sở liệu, lần này Bách Lý Kinh Vĩ chỉ là vì thái tử xảy ra chuyện, mới bất chợt đến Phi Vân Thành, không liên quan gì đến chúng ta. Mà lại Thượng Quan Phi Vân tính cách kiệt ngao, cũng nhất định không muốn để chuyện vương phủ bị tập kích truyền ra, cho nên luôn giữ kín khỏi hai người Bách Lý Kinh Vĩ, đợi bọn họ rời đi, mới tiếp tục lùng bắt!"

Mọi người nghe thế, đều liên tục gật đầu, trên mặt đầy vẻ vui sướng.

"Không sai, thật đúng là tính tình của Thượng Quan Phi Vân, chết vì sĩ diện. Như thế, nói cách khác, Đan Thanh Sinh cùng Bách Lý Kinh Vĩ đều không tham dự vào chuyện này, thậm chí căn bản không biết. Đối thủ của chúng ta vẫn chỉ có một người, chính là Thượng Quan Phi Vân!"

"Không sai không sai..."

"Quá tốt rồi, chúng ta không cần một hơi đối phó hai đại Kiếm Vương nữa..."

...

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên từ ngoài cửa, sau đó một người xông vào, thấy các vị lão đại, liền vội vàng khom người nói: "Khởi bẩm gia chủ, Bách Lý Kinh Vĩ đã đi cách thành trăm dặm, chưa có dấu hiệu trở về, rất nhanh liền biến mất, chắc hẳn là một đi không trở lại. Mà lại dường như bọn họ còn đang rất gấp gáp đi đường, không quan tâm lễ nghi gì cả..."

Thượng Quan Phi Hùng gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi, việc này cũng có thể giải thích vì sao Bách Lý Kinh Vĩ lại bỗng nhiên lặng yên đến Phi Vân Thành, xem ra thật là bởi vì thái tử!"

Mọi người cũng mới dám thở phào một hơi: "Như thế, tất cả lo nghĩ đều đã không còn, Bách Lý Kinh Vĩ chỉ là khách qua đường mà thôi. Lúc này bọn họ đã rời đi, chúng ta không cần lo lắng bọn họ nữa!"

Ngay sau đó, một vị cung phụng hét lớn: "Được, đã như vậy, Thượng Quan gia chúng ta không thể lại bỏ lỡ cơ hội trời cho này. Sau ba ngày, động thủ!"

"Vâng!" Mọi người hưng phấn gật đầu gầm lên, trong mắt chỉ có hỏa nhiệt, như thể thắng lợi đang vẫy chào bọn họ. Chỉ có Thượng Quan Ngọc Lâm chợt lộ ra nụ cười quỷ dị, âm thầm cúi thấp đầu...

Một phương diện khác, đoàn người Bách Lý Kinh Vĩ sau khi đi được một ngày dường, lại bất chợt dừng bước.

Trác Phàm lòng dạ biết rõ, nhưng vẫn giả bộ mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Thừa tướng đại nhân, làm sao vậy, cần nghỉ ngơi sao?"

Bách Lý Kinh Vĩ mỉm cười, lắc đầu nói: "Ha ha ha... Tuy bản tướng không phải tuyệt thế cao thủ gì, nhưng cũng là tu giả Hóa Hư bát trọng cảnh, chỉ mới đi được một ngày đường, có cần phải nghỉ ngơi sao?"

Trác Phàm vẫn nghi ngờ nói: "Vậy vì sao..."

"Trở về!" Ánh mắt Bách Lý Kinh Vĩ chợt trở nên lạnh lẽo, đưa tay chỉ điểm mấy cao thủ Dung Hồn cảnh, ra lệnh: "Ngươi ngươi ngươi, ba người các mươi mang đám luyện đan sư còn lại đến đế đô, mọi người còn lại cùng bản tướng trở về Phi Vân Thành!"

Trác Phàm chấn động, khó hiểu nói: "Thừa tướng đại nhân, ngài làm vậy là có ý gì?"

Bách Lý Kinh Vĩ cười thần bí nói: "Ha ha ha... Cổ đại sư, lát nữa ngươi sẽ biết thôi!" Sau đó vung tay lên, thì lập tức có hai Cao thủ Dung Hồn cảnh đi đến trước mặt Trác Phàm, một trảo bắt lấy cánh tay hắn, có vẻ muốn mang hắn cùng rời đi.

Trác Phàm kinh hãi, vội vàng nói: "Bách Lý thừa tướng, ngươi muốn làm gì?"

"Mang Cổ đại sư cùng bản tướng trở về thành!"

Sắc mặt Trác Phàm hơi trắng bệch, có vẻ như rất cả kinh, trên trán cũng bất tri bất giác chảy ra mồ hôi to như hạt đậu, nhưng Trác Phàm vẫn giả bộ cố trấn định nói: "Không phải chúng ta mới rời khỏi Phi Vân Thành được một ngày sao, không phải ngươi cho người hộ tống luyện đan sư chúng ta về đế đô sao, ta đi với đám người bọn họ là được, nếu ngài có chuyện gì gấp, tự mình trở về không được à? Cần tại hạ làm gì?"

Bách Lý Kinh Vĩ cười nhạo lắc đầu: "Cổ đại sư, bản tướng mang ngài trở về, là muốn ngài được xem trò vui!"

"Xem trò vui?"

"Không sai!" Trong mắt Bách Lý Kinh Vĩ lóe lên tinh mang, nhếch miệng cười một tiếng, khoan thai nói: "Tên của trò vui là, hồi mã thương!"

Trác Phàm chấn động cả người, triệt để ngơ ngẩn!

Bách Lý Kinh Vĩ không nói gì nữa, phất phất tay, hộ vệ liền mang Trác Phàm cấp tốc trở về Phi Vân Thành, sau đó, một đại đội nhân mã chỉ trong nháy mắt liền biến mất tung ảnh, bí mật lẻn về Phi Vân Thành.

Chỉ để lại ba cao thủ Dung Hồn cảnh, và một đám luyện đan sư đang cảm thấy rất là kỳ lạ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không hiểu ra sao.

Cái này. . . Làm cái gì vậy? Không phải muốn đưa chúng ta đi đế đô nhậm chức, thăng chức rất nhanh à, làm sao lại thành hai người kia hộ tống, đám người còn lại chạy cmn hết? Thật quá là coi thường đám người mình mà.

Mình tốt xấu gì cũng sắp là luyện đan sư của hoàng gia a!

Lúc này, một tên hộ vệ Dung Hồn cảnh đã không kiên nhẫn rống to: "Đi mau!"

Sắc mặt mọi người liền trầm xuống, những luyện đan sư cao ngạo nghe hắn quát vậy liền thấy không thoải mái, có người tính tình nóng nảy đã nổi trận lôi đình, rống to lên: "Thúc cái gì mà thúc? Có biết lão tử là luyện đan sư chuyên môn phụng dưỡng hoàng gia hay không, con mẹ nó ngươi là cái quái gì, dám nói với lão tử như..."

Đùng! Nhưng hắn còn chưa nói hết, đã là hóa thành một mảnh sương máu, triệt để tiêu tán khỏi thế gian.

Tên hộ vệ kia chậm rãi thả tay xuống, lạnh lùng nhìn bọn họ, khinh thường nói: "Thừa tướng đại nhân có lệnh, để chúng ta xem trừng các ngươi, mang đến đế đô, nếu có người vi phạm, giết chết bất luận tội!"

Không sai, Bách Lý Kinh Vĩ căn bản không thèm để ý bọn họ, chỉ cần không chạy trốn, tiết lộ tin tức là được, dù sao chỉ trong vòng ba ngày này mà thôi...

Mà những luyện đan sư kia thấy cảnh tượng kinh hoàng, bất ngờ trước mắt, ai nấy đều triệt để ngây người, trong đầu đầy mông lung, Bọn họ không phải luyện đan sư cho hoàng gia à, tại sao chỉ là một tên hộ vệ lại dám đối xử với bọn họ như vậy?

Thịt bọn họ méo khác gì thịt heo!

Bọn họ đến đế đô, đến tột cùng là vì cái gì a...

Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người mang đầy sự sợ hãi, đầy mê mang, không còn có người dám lớn tiếng kêu gào, ánh mắt cũng chẳng còn sự hưng phấn hay vui vẻ, thậm chí xuất hiện vẻ tro tàn...

Bình Luận (0)
Comment