Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1511 - Chương 1517: Tập Kích Bắt Đầu 2

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1517: Tập kích bắt đầu 2

Bách Lý Kinh Vĩ gật đầu: "Cổ đại sư yên tâm, lần này chúng ta nhất định một mẻ hốt gọn bọn chúng, để Cổ đại sư có thể nguôi giận. Bây giờ ngài hãy về phòng nghỉ ngơi trước, chờ đợi tin tức thắng lợi của chúng ta!"

"Aizz, còn có nhi tử của ta..."

"Yên tâm đi, bản tướng nhất định sẽ bảo toàn cho lệnh lang!"

Trác Phàm gật đầu, sau đó được hai tên hộ vệ đưa đi. Chờ khi hắn hoàn toàn biến mất, Thượng Quan Phi Vân mới thản nhiên nói: "Thừa tướng đại nhân, vị Cổ đại sư này... Thật quy thuận sao?"

"Cổ đại sư cũng không quá thân cận với những người kia, vừa mới rồi lại được ta hết ức khuyên bảo, hẳn là đã quy hàng chúng ta!"

"Mà lại, vừa rồi hắn cũng đã nói rõ, đại khái giống như tin tức trong ngọc giản của Thượng Quan Ngọc Lâm truyền về, chỉ là Thượng Quan Khinh Yên đã nói những gì với hắn, tiểu tử kia lại chưa từng báo cáo. Cũng bình thường thôi, người việc tư của hai người, hắn sao có thể biết? Mà kế hoạch của Thượng Quan Phi Hùng chắc cũng là được thương nghị cùng gia cao tầng tộc trong lúc đêm khuya, bọn tiểu bối như Thượng Quan Ngọc Lâm thì càng không biết."

"Đúng vậy a, ta cũng tin là vậy!" Thượng Quan Phi Vân gật đầu, thản nhiên nói: "Lão già Thượng Quan Phi Hùng kia, ngày bình thường ra vẻ đạo đức, đến khi gặp phải lợi ích liên quan đến gia tộc thì cái gì mà nhân nghĩa, tất cả đều không để ý. Hừ, mười phần ngụy quân tử!"

"Aizz, cũng không thể nói như vậy." Bách Lý Kinh Vĩ khoát khoát tay, cười nói: "Không tại vị, không mưu chính. Hắn là chủ nhà họ Thượng Quan, tất nhiên có một số việc phải lấy lợi ích gia tộc làm đầu, ta có thể hiểu. Ha ha ha... Phi Vân Kiếm Vương, ngươi cũng rất cố chấp đối với đại ca của ngươi a!"

Thượng Quan Phi Vân hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, mặt mũi đầy nộ khí, không nói thêm gì nữa.

Bách Lý Kinh Vĩ mỉm cười, cũng không nói nhiều thêm, rồi ánh mắt nhìn chăm chú phương hướng Trác Phàm vừa rời đi, hài lòng nói: "Vị luyện đan đại sư này rốt cục quy tâm, Bách Lý Kinh Vĩ ta xuất thủ, chưa từng thất bại đâu, ha ha ha..."

"Bách Lý thừa tướng!" Lúc này, Đan Thanh Sinh chợt lên tiếng: "Nếu Cổ đại sư đã có thể tín nhiệm, vậy người giám thị hắn..."

Bách Lý Kinh Vĩ lập tức khoát tay, chặn lời hắn, lạnh lùng nói: "Sự thật là một chuyện, nhưng cần phải là một chuyện khác. Dù sao hắn cũng chỉ mới quy hàng, cho dù chúng ta đều tín nhiệm hắn, nhưng giám thị cũng không thể thiếu. Dù sao, cũng chỉ có một ngày này, ta không hy vọng kế hoạch của ta bởi vì chút xíu sơ hở mà phí công nhọc sức!"

Thượng Quan Phi Vân cùng Đan Thanh Sinh nhìn nau, đều gật đầu.

Bách Lý Kinh Vĩ, quả nhiên tâm tư kín đáo, làm việc nước không lọt...

Cùng một thời gian, Trác Phàm bị giam lỏng trong phòng, ngoài cửa chỉ có hai ba cao thủ Dung Hồn cảnh trông giữ, giờ khắc này, hắn cũng nở một nụ cười quỷ dị.

Kế hoạch... Tiến hành cực kỳ thuận lợi!

Đêm ngày thứ hai, Thượng Quan Phi Hùng mang một đám cao thủ Thượng Quan gia cùng nhau xếp hàng bên ngoài phòng, ngửa đầu nhìn trời sáng, hắn chợt hét lớn: "Xuất phát!"

"Vâng!" Mọi người trùng điệp liền ôm quyền, đồng thành kêu lên, ngay sau đó như từng kiêu Ưng giữa ban đêm, cấp tốc bay về phía chân trời, dung nhập vào trong bóng đêm.

Thượng Quan Ngọc Lâm quay đầu nhìn sang Thượng Quan Khinh Yên, gật đầu một cái, cười nói: "Yên Nhi, cữu cữu đã xuất phát, một khi vương phủ đại loạn, cổng thành sẽ trở nên lỏng lẻo, chúng ta liền thừa cơ trốn đi, đến nơi ước định tụ hợp với bọn họ!"

"Ừm, ta mang tiểu tam tử theo!" Thượng Quan Khinh Yên gật đầu nói, rồi lập tức quay người lại, chạy về phía hậu viện, đi tìm Cổ Tam Thông.

Thấy thế, sắc mặt Thượng Quan Ngọc Lâm trầm xuống, trong lòng khó chịu.

Em gái ngươi, nó đâu phải là nhi tử ngươi, ngươi nhớ thương như thế làm gì?

Đúng lúc này, tiếng kêu to của Thượng Quan Khinh Yên từ hậu viện vang lên: "Không tốt, không tốt..." Sau đó liền thấy phi nước đại xông ra.

Thượng Quan Ngọc Lâm giật mình nói: "Yên Nhi, sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

Thượng Quan Khinh Yên thở hổn hển, hốt hoảng nói: "Tiểu tam tử... Tiểu tam tử, không thấy đâu nữa..."

"Thôi đi, tìm làm gì cho phiền toái, tự nó chạy mất, chúng ta đừng để ý tới nó, thời gian không đợi người a!" Thượng Quan Ngọc Lâm châm chọc nói.

Thượng Quan Khinh Yên tức giận lườm hắn, phẫn hận nói: "Sao ngươi có thể nói như vậy, nó vẫn còn là con nít, phụ thân không ở bên, không nơi nương tựa, nó đã rất cơ khổ, chúng ta làm sao có thể vứt bỏ nó? Đừng quên, cha nó là công thần của gia tộc chúng ta!"

Công thần cái rắm, qua tối nay hắn sẽ không phải, hắc hắc hắc...

Thượng Quan Ngọc Lâm trợn mắt cười thầm. Trong tối nay, Bách Lý Kinh Vĩ đã sắp xếp thỏa đáng cho hắn, sau khi toàn diệt cao tầng Thượng Quan gia, Cổ Nhất Phàm trở thành phản đồ, vĩnh viễn bị Đông Châu truy sát, cuối cùng không thể không ủy thân cho Thừa Tướng phủ. Mà đám người trẻ tuổi bọn họ chạy trở về sẽ do Thượng Quan Ngọc Lâm hắn thống lĩnh, trọng chấn Thượng Quan gia.

Sau đó hắn làm thám tử ho Trung Châu, cùng Kiếm Tinh đế quốc nội ứng ngoại hợp, nhất thống Đông Châu. Đến lúc đó Thượng Quan Phi Vân là chủ Đông Châu, hắn cũng chỉ là dưới một người, trên vạn người, ha ha ha...

Nhưng Thượng Quan Ngọc Lâm còn chưa hoang tưởng xong, thì một tiếng gào lại vang lên lần nữa: "A..., không tốt!"

"Tiểu tam tử nhất định cho là cha nó còn ở vương phủ, liền chạy đi tìm cha. Ta không nói tin tức cha nó đi cho nó, cha nó cũng không vậy, sợ hắn không dứt bỏ được, đứa nhỏ này... Ta phải đi vương phủ tìm hắn."

Thượng Quan Ngọc Lâm bắt lấy tay Thượng Quan Khinh Yên, lo lắng nói: "Yên Nhi, cữu cữu đang đánh bất ngờ vương phủ, bây giờ vương phủ rất nguy hiểm, ngươi không thể đi!"

Thượng Quan Khinh Yên phất mạnh ống tay áo, tránh thoát khỏi hắn, rồi không chút do dự bay đi, tiếng nàng còn vọng lại: "Chính là nguy hiểm, ta mới càng phải đi, tiểu tam tử vẫn chỉ là một đứa bé!"

Chẳng mấy chốc, Thượng Quan Khinh Yên đã biến mất. Thấy vậy, Thượng Quan Ngọc Lâm cắn răng, ai thán một tiếng, cũng vội vàng đuổi theo.

Nhưng tất cả mọi người không chú ý tới là, cách đó không xa, bên cạnh một cây đại thụ, một bóng người đang yên tĩnh đứng đây, trong mắt đầy vẻ áy náy.

"Ta và lão cha muốn đạp lên thi thể các ngươi để hoàn thành nhiệm vụ, ngươi còn muốn đi cứu ta. Lão cha à, nếu cô cô gặp nạn, chắc người cũng sẽ không ra tay a, như vậy..."

Cổ Tam Thông quay người lại, bất đắc dĩ lắc đầu, biến mất trong màn đêm...

Bình Luận (0)
Comment