Hưu hưu hưu...
Từng tiếng xé gió vang vọng giữa trời, trong ánh trăng ngần chiếu rọi, mấy trăm bóng người áo đen đáp xuống giữa một quảng trường trống trải. Giương mắt nhìn về phía trước, thấy là từng dãy phòng, chứ không phát hiện động thiên phúc địa, Lang Huyên Thủy Các mà bọn họ muốn tìm!
Một người áo đen quan sát bốn phía, vẻ mê mang trong mắt dần trở nên thâm trầm, sau đó vội vàng quay người lại nhìn Thượng Quan Phi Hùng, vô cùng nghi hoặc nói: "Gia chủ, nơi này có vấn đề a, hoàn toàn không giống bản đồ miêu tả!"
Thượng Quan Phi Hùng run run, cũng cảm thấy rất kỳ quặc, hai con ngươi loạn chuyển suy tư, trong lòng phát lên một cảm giác bất an.
Ào ào ào... Không đợi hắn nghĩ rõ ràng nơi phát ra cảm giác bất an, thì từng tiếng vang trầm trầm truyền tới, từng dãy phòng chợt sáng lên ánh nến, một gióng nói già nua vang lên:"Thượng Quan gia chủ, nhiều năm không gặp, dạo này ổn chứ?"
Cả người Thượng Quan Phi Hùng chấn động, nghe thanh âm có chút quen thuộc, sắc mặt cấp tốc trở nên ngưng trọng, hai chân bất giác lùi lại hai bước, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Mọi người thấy thế thì giật mình, bọn họ rất ít khi thấy gia chủ luôn luôn bình tĩnh ổn trọng kinh hoảng như vậy, người vừa lên tiếng kia, đến cùng là thần thánh phương nào?
Kẹt kẹt! Một tiếng mở cửa vang lên, một thân ảnh già nua cất bước ra, cùng hắn xuất hiện, còn có mấy trăm cao thủ Quy Nguyên Dung Hồn cảnh, từng người đều mang khí tức cường hãn, sắc mặt lạnh lùng, đầy rẫy sát khí!
"Đệ nhất nhân Tây Châu, Trảm Long Kiếm Vương Trung Châu, Đan Thanh Sinh. Ngươi... Thế mà còn chưa đi?" Thượng Quan Phi Hùng khó tin nói, đồng thời trầm lòng xuống, một trái tim từ đó trở nên rét lạnh.
Là cái bẫy!
Thượng Quan Phi Hùng liền có đáp án. Ba ngày trước, thám tử của bọn họ rõ ràng nhìn thấy Đan Thanh Sinh và Bách Lý Kinh Vĩ cùng rời đi, nhưng bây giờ, vị tuyệt thế cao thủ này lại xuất hiện ở đây.
Không cần phải nói, tất cả đều là bẫy, bẫy do Bách Lý Kinh Vĩ tạo ra. Đầu tiên là giả ý rời đi, sau đó trở về, giết hồi mã thương, tất cả mọi thứ đều là giả tượng, vì dụ bọn họ mắc câu mà thôi.
Mà Đan Thanh Sinh đã xuất hiện ở đây, Bách Lý Kinh Vĩ cũng nhất định tọa trấn gần đây, chỉ huy đại cục.
Bây giờ bọn họ đã rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm, chẳng những phải đối mặt hai đại Kiếm Vương giáp công, mà còn thân hãm trong mưu kế của Bách Lý Kinh Vĩ, thật sự là tình huống bết bát nhất!
Trong lúc nhất thời, Thượng Quan Phi Hùng đổ mồ hôi lạnh, hai mắt run run, cảm thấy khí tức tuyệt vọng đập vào mặt.
Đan Thanh Sinh cũng bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Thượng Quan gia chủ, hai ta vốn không cừu không oán, chỉ là bây giờ lập trường khác biệt, không thể làm gì khác, phải đắc tội rồi."
Không tiếp tục nói nói nhảm, Thượng Quan Phi Hùng hét lớn: "Rút lui!"
Hai mắt hắn đã trở nên đỏ như máu, bây giờ hắn thật sự là hối hận đến xanh ruột, bởi vì hắn phán đoán sai lầm, đưa toàn tinh anh gia tộc vào hiểm địa như thế. Nếu toàn quân bị diệt, Thượng Quan gia tộc nguy rồi, Đông Châu nguy rồi, hắn chính là thiên cổ tội nhân của Đông Châu!
Lúc này, trong đôi mắt Thượng Quan Phi Hùng thậm chí xuất hiện ý chết. Nếu có thể lấy mạng một mình hắn để có cơ hội thay đổi kết quả hôm nay, hắn nhất định sẽ không chút do mà hy sinh chính mình (giữ nguyên kế hoạch :3)
Mọi người nghe được mệnh lệnh của gia chủ, đầu tiên là sững sờ, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Thượng Quan Phi Hùng, liền hiểu tất cả, bọn họ đã hãm vào đại hiểm nguy, nếu không, gia chủ tuyệt không có sắc mặt ngưng trọng như thế, còn còn chưa giao chiến đã không chút do dự mà quyết ý rút lui.
Tất cả mọi người tin tưởng phán đoán của gia chủ, liền gật đầu, đạp chân xuống, lui về phía sau, đường cũ rút về!
Đan Thanh Sinh lắc đầu, nhìn những hào kiệt Đông Châu, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Xin lỗi, lần này lão phu không thể thả các ngươi..."
Nói rồi, Đan Thanh Sinh khép hai ngón lại, sắc mặt lạnh lùng, trực chỉ lên trời.
Từng tiếng Long ngâm chợt vang lên, Thiên Địa Phong Vân biến sắc, kiếm khí tuyệt cường cuồn cuộn cường hãn ngập trời hóa thành từng đạo thần long phi thiên, giống như Vạn Long về tổ, tề tụ phía trên hai ngón tay, ngưng tụ thành một đạo Trảm Thiên Long Kiếm dài mấy trăm trượng!
Theo tiếng long ngâm gào rú không ngừng, kiếm uy bên trên cự kiếm kia cũng tản ra rung động năng lượng cực kỳ khủng bố. Dường như chỉ cần một kiếm, thiên địa cũng phải bị chém thành hai khúc!
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, nhìn cảnh tượng hùng vĩ, đều kinh ngạc đến ngây người. Lực lượng kinh khủng như thế, trước đó bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được trên thân bất kỳ người nào, có lẽ ba vị cung phụng liên thủ mới có thể đạt được khí thế bực này, nhưng chỉ từ trên thân một người phát ra, lại quá biến thái.
Đây chính là lực lượng của Cửu Kiếm Vương Trung Châu sao?
Tất cả mọi người trầm lòng xuống,nhìn cự kiếm trên bầu trời mà lòng như tro tàn.
Thượng Quan Phi Hùng quay đầu nhìn, thấy bọn họ ai nấy đều ngốc trệ, đều bị dọa cho khó động mảy may, hắn vội vàng rống to: "Các ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì, mau rút lui!"
Ách... Vâng vâng vâng... Mọi người giật mình tỉnh hồn lại, lần nữa cắn răng, vội vàng triệt hồi về sau, trên sống lưng đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp.
Đan Thanh Sinh lắc đầu thở dài nói: "Aizz, lão phu không muốn thương tổn tánh mạng nhiều người, một kiếm này... phải xem tạo hóa của chính các ngươi đi..."
Dứt lời, kiếm mang trong tay phạch một cái, hung hăng bổ về phía trước!
Giống như siêu sao vẫn lạc, thiên địa hạo kiếp, một kiếm này bổ xuống, còn chưa trúng mục tiêu, uy áp khủng bố đã áp lực lên tất cả cao thủ trên mặt đất, làm cho một đám quần hùng cùng trì trệ khí tức, toàn bộ mặt đất cũng vỡ vụn thành bột mịn, thậm chí còn bị hất tung lên, trôi lơ lửng trong không trung.
Quần hùng Đông Châu dưới uy áp, gần như tất cả đều trầm cả người xuống, cảm thấy cự lực ngàn cân đè chặt trên thân, hai chân cũng ghì chặt xuống mặt đất, khó mà di động mảy may.
Mọi người kinh sợ quá đỗi, cảm thụ phần áp lực cường hãn kia đang càng tới gần, bọn họ chân chính cảm nhận được tử vong tới gần. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, dưới một kiếm này, bọn họ sẽ có hơn phân nửa cao thủ chết. Mà toàn quân bị diệt, cũng chỉ là hai chiêu của người ta mà thôi.
Thực lực của Trảm Long Kiếm Vương, Đan Thanh Sinh, sao mà khủng bố!
Thượng Quan Phi Hùng rất không cam lòng, mắt thấy một kiếm kia vẫn không gì cản nổi mà chém xuống, hận mắng một tiếng, hai ngón khép lại, khoanh tròn chu thiên, một cỗ kiếm mang đỏ thẫm cũng cực kỳ cường hãn hiện lên, xa xa một chỉ, chém tới Đan Thanh Sinh!
"Đan Thanh Sinh, đừng có xem thường người khác, mặc dù lão phu không phải đệ nhất nhân Đông Châu, nhưng lĩnh hội Trùng Thiên Kiếm nhiều năm, Trùng Thiên Kiếm kình của ta cũng không phải chỉ là hư danh!"
"Há, vậy thì tốt quá, cùng là người lĩnh hội đại Thần binh đạo, lão phu cũng muốn luận bàn thật tốt một phen, ha ha ha..."
Hai đạo kiếm kình hung va vào nhau, phát ra uy áp kịch liệt, kiếm mang nóng rực, sáng loáng phát tán bốn phía, khiến mọi người không mở mắt ra nổi.
Chỉ có Đan Thanh Sinh vẫn đi bộ nhàn nhã, tuỳ tiện đưa ngón tay, nhìn hai ánh kiếm giằng co với nhau, còn có Thượng Quan Phi Hùng cắn chặt hàm răng, rồi không nhịn nổi mà thê thảm phun máu, lại vẫn hết sức kiên trì.
Đan Thanh Sinh than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: "Thượng Quan Phi Hùng, tuy ngươi là gia chủ Thượng Quan, nhưng lĩnh hội đối với Trùng Thiên Kiếm lại không bằng ba phần của lệnh đệ. Một kiếm này, nếu là lệnh đệ sử xuất, mới có thể đánh ngang với lão phu. Đáng tiếc... Ngươi còn chưa đạt đến trình độ này, hoặc là cả đời đều khó có khả năng đạt được. Ngộ tính, rất khó thay đổi a!"
Đùng một tiếng, đạo kiếm mang của Thượng Quan Phi Hùng bị phá vỡ, Trảm Long Kiếm kình tuyệt cường của Đan Thanh Sinh không trì trệ, tiếp tục kích xuống!
Phốc! Thượng Quan Phi Hùng phun ra một miệng máu tươi đỏ thẫm, sắc mặt cấp tốc trở nên trắng bệch, trong mắt hiện nồng đậm vẻ không cam lòng.
Nhưng hắn cũng hiểu, luận thiên phú, Thượng Quan Phi Vân xác thực trên hắn, nếu không phải là trưởng bối trong tộc có lệnh, hắn thực không nên ngồi lên vị trí này!
Bây giờ, đối mặt cao thủ sắp ra tay giết hại tộc nhân, mình lại bất lực, hắn cảm thấy thật sự hổ thẹn, cảm thấy mình không xứng ngồi lên gia chủ chi vị!
Có lẽ, năm đó Phi Vân nói đúng, chỉ có cường giả mới xứng đáng làm vương. Nếu như năm đó mình chịu nhường ra vị trí này, Phi Vân sẽ không phản bội, bây giờ Thượng Quan gia cũng sẽ không rơi vào tuyệt cảnh như thế, tất cả. . . Đều do lão phu sai lầm a!
Thượng Quan Phi Hùng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chờ tử kỳ tới gần...
"Gia chủ!" Mọi người nhìn Thượng Quan Phi Hùng đột nhiên ngã xuống, tất cả đều đau lòng rống to lên, muốn đi trợ trận, nhưng lại bởi vì kiếm kia áp tới người, mà khó có thể nhúc nhích chút nào.
Chỉ sau một hơi thở nữa thôi, một kiếm chí cường của Đan Thanh Sinh sẽ bổ xuống, tất cả mọi người Thượng Quan gia đều dữ tợn gào thét, nhìn Thượng Quan Phi Hùng lòng đầy tuyệt vọng ngã xuống, không ngừng hô lên tên hắn...
Lúc này, một đạo hào quang đột nhiên phát lên, giống như sao chổi lướt qua bầu trời, oanh một tiếng, vọt thẳng tới một kiếm thiên uy! Đùng! Lại một tiếng điếc nổ đinh tai nhức óc phát ra, nhưng kết quả lần này không còn là châu chấu đá xe, mà là chân chính ngăn lại kiếm mang khủng bố cùng cực kia...