"Bách Lý Kinh Vĩ!" Thượng Quan Phi Hùng quát lớn, như dã thú gào thét, trong đôi mắt trần trụi hận ý. Quay đầu nhìn ba vị cung phụng nơi xa đang cùng Đan Thanh Sinh giằng co, lại nhìn các tộc nhân đang cản truy binh, sắc mặt Thượng Quan Phi Hùng trầm xuống, cuối cùng phải hướng mắt về phía Bách Lý Kinh Vĩ, còn có mấy trăm cao thủ hộ vệ phía sau hắn, lòng đầy suy tư.
Giờ khắc này, nếu vẫn giằng co không xong với đối phương, nhóm người mình đã không chiếm ưu thế nhân số, sớm muộn phải bị xử lý hết. Kế sách hiện nay, phần thắng duy nhất, cũng chỉ có...
Thượng Quan Phi Hùng hét lớn một tiếng, hung hăng vung tay lên, dù mang thương thế nặng nề, vẫn dẫn đầu xông về phía trước, mục tiêu trực chỉ Bách Lý Kinh Vĩ: "Bắt giặc phải bắt vua trước, bắt Bách Lý Kinh Vĩ, chúng ta mới có đường sống, lên!"
Rống! Nhìn bóng hình anh dũng của gia chủ, mọi người cũng đầy mặt phấn khởi, từng tiếng rống to vang lên, trùng phong xông về phía trước.
Bá bá bá... Từng bóng người mạnh mẽ lóe lên, nhìn toàn bộ cao thủ Thượng Quan gia mãnh liệt đánh tới, nhóm Quy Nguyên cảnh vững vàng hộ vệ Bách Lý Kinh Vĩ, sắc mặt bình tĩnh, không lo không sợ, thậm chí còn có chút khinh thường.
Bách Lý Kinh Vĩ cười tà dị: "Ha ha ha... Bắt giặc phải bắt vua trước, quyết định này đúng là không tệ. Nhưng đáng tiếc, các ngươi có thực lực đó sao?"
Hắn vẫn bình tĩnh đứng nguyên chỗ, dương dương tự đắc, dường như hết thảy đều đã nắm giữ trong tay, rồi nhẹ nhàng lung lay cánh tay: "Lên!"
"Vâng!" Cao thủ bên này cũng quát lớn, xông lên, chỉ lưu hai ba mươi người hộ vệ Bách Lý Kinh Vĩ.
Chỉ một thoáng, hai phe nhân mã rốt cục toàn diện nhập chiến, tiếng la giết, tiếng kêu gào, tê tâm liệt phế không dứt bên tai.
Dưới kết giới bị phong bế, chiến trường chia làm ba chỗ, Tam Vân Kiếm Đông Châu cùng Đan Thanh Sinh đối chiến, trăm vị cao thủ Thượng Quan gia ngăn chặn truy binh sau lưng, cuối cùng là chủ nhà họ Thượng Quan, Thượng Quan Phi Hùng đích thân chỉ huy nhân số còn lại, giao chiến đám cao thủ mà Bách Lý Kinh Vĩ mang tới. Chiến trường giống như tu la địa ngục.
Chỉ bất quá, ba chỗ chiến trường, Thượng Quan gia cả đám chờ lại bị chia làm ba cỗ lực lượng, khó có thể bảo trì phối hợp, lại bị Bách Lý Kinh Vĩ tính kế, hai bên giáp công, lại binh pháp lên nguy hiểm nhất tình cảnh.
Phần thắng duy nhất Thượng Quan gia nằm ở chiến đoàn Thượng Quan Phi Hùng, chỉ cần bắt được Bách Lý Kinh Vĩ, sẽ thu được sinh cơ.
Chỉ tiếc, con đường này cũng là một con đường tuyệt vọng. Bởi vì đám người này cũng có thực lực viễn siêu đám người mình, mà cho dù có người tìm được cơ hội xông qua, nhưng còn có 20, 30 vị cao thủ bảo hộ quanh hắn, muốn bắt hắn, cũng là chuyện hoàn toàn không có khả năng!
Ván này, vô luận như thế nào, đều nhất định là một con đường chết, chỉ l dưới à tình thế chắc chắn phải chết, người có bản năng cầu sinh, vẫn hy vọng mở ra một con đường sống.
Hai tên hộ vệ không biết từ nơi nào chuyển đến một cái ghế gỗ lớn, cùng một cái bàn vuông, bày trước mặt Bách Lý Kinh Vĩ, sau đó dâng lên một bình trà thơm.
Bách Lý Kinh Vĩ thản nhiên ngồi xuống, sau đó tuỳ tiện cầm lên trà thơm, nhìn cảnh tượng máu chảy thành sông trước mặt, trong tai nghe tiếng kêu gào thảm thiết, hắn vẫn rất khoan thai tự đắc thưởng thức trà.
Sau hôm nay, cao thủ Thượng Quan gia hủy diệt hơn phân nửa, tổn thương thảm trọng, khó chống lên được Đông Châu. Ngày tiêu diệt Đông Châu sẽ không còn xa nữa, chỉ là...
Bách Lý Kinh Vĩ đột nhiên nhướng mày, trong lòng xuất hiện một cảm giác bất an không, chỉ là cảm giác bất an đó đến từ nơi đâu, thì hắn không biết, lại càng làm cho hắn cảm thấy không ổn.
Hết thảy đều tiến hành cực kỳ thuận lợi, nhưng vì sao ta cứ cảm thấy, có chỗ nào đó gì sai sai nhở? :v
Nhìn từ ngoài, Bách Lý Kinh Vĩ rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại có chút do dự, lo sợ bất an. Mà lại, hắn còn không biết vì sao hắn lại lo sợ.
Cả đời hắn mưu đồ, còn chưa bao giờ xuất hiện cảm giác như vậy...
Một phương diện khác, gần Lang Huyên Thủy Các, nơi đây có mười tên hộ vệ Dung Hồn cảnh tới lui tuần tra. Nghe xa xa truyền đến tiếng hò hét, bọn họ cảm thấy rất may mắn, có thể nhận được nhiệm vụ nhàn nhã, không có bất kỳ lo lắng gì về tính mạng :v
Nhưng mà đáng tiếc, nụ cười còn chưa kịp nở trên mặt, nguy hiểm đã đến gõ cửa!
Một tiếng xé gió vang lên, một hắc ảnh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, mọi người giật mình, đồng thanh quát to: "Người nào?"
"Là ta!" Trác Phàm thở hổn hển hô lên, nhờ ánh trăng chiếu rọi ra hai gò má vội vàng hấp tấp.
Mọi người giật mình, đều sững sờ: "Cổ đại sư? Sao ngươi lại ở đây?"
Trác Phàm hít một hơi rồi nói: "Nhân thủ không đủ dùng, ta đến thay Kiếm Vương đại nhân truyền lệnh!" Sau đó chỉ chỗ chiến loạn nơi xa, rất kiêng kỵ nói: "Nghe động tĩnh phía kia không, tặc tử còn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Kiếm Vương đại nhân có lệnh, cần tất cả các ngươi đi hỗ trợ, mà lại..."
Nói rồi, Trác Phàm thần thần bí bí nhìn trái phải, vẫy tay cho bọn họ.
Mười người kia đều sững sờ, không hiểu gì cả, nghi ngờ nói: "Trong vương phủ còn rất nhiều Quy Nguyên cảnh, chúng ta chỉ là Dung Hồn cảnh, muốn chúng ta đi làm gì?"
"Cho nên mới cần các ngươi tới, ta tới nó nói cho các ngươi biết mật lệnh của vương gia!" Nói tới đây, Trác Phàm ngoắc tay: "Địch nhân thế lớn, Kiếm Vương muốn giảm bớt tổn thất, nên phải dùng trí địch tướng, không phải cần các ngươi đi liều chết, sợ cái gì?"
Trong mắt mọi người vẫn đầy nghi ngờ, mọi người oán thầm, người trong vương phủ cũng không phải là chết hết, làm sao lại để luyện đan sư mới vừa vào vương phủ đi truyền tin?
Có điều, nhìn sắc mặt vội vàng có vẻ rất thật trân của Trác Phàm, rồi lại thấy tu vi chỉ là Thần Chiếu cảnh, mọi người cũng liền thoải mái, buông bỏ cảnh giới, tu giả như này, có thể có quỷ kế gì, vạn nhất hắn thật sự truyền tin thì sao? Lầm lỡ đại sự của Kiếm Vương, chẳng phải khó giữ được mạng?
Dù sao, chờ hắn nói xong nội dung tin tức, mình lại phân biệt thật giả cũng không muộn!
Nghĩ như vậy, mười người liếc nhìn nhau, đều không tự chủ được vây lại quanh Trác Phàm.
"Đúng đúng đúng, mau tới đây, đây là mật lệnh của vương gia, chớ để cho người khác nghe lén được!" Trác Phàm vẫn hung hăng ngoắc tay, thúc giục nói, nhưng khóe miệng lại như có như không nhếch lên vẻ tà ác.
Chờ mười tên hộ vệ đến đủ gần hắn, hai mắt trông mong nhìn hắn, chờ đợi hắn truyền lệnh, hắn mới nói: "Mệnh lệnh của Kiếm Vương là, các ngươi... đều đi chết đi!"
Hắc mang chợt hiện, Trác Phàm quét nhanh ra một vòng trong, thân thể những hộ vệ liền cùng lắc một cái, hai mắt giật mình lo lắng, không thể tin nhìn Trác Phàm, ngay sau đó cùng nghiêng người đi, ngã hết về sau. Có điều, chỉ có nửa người trên của bọn họ mới ngã xuống, nửa người dưới còn như cũ, yên tĩnh đứng lặng lạnh trong gió, trong tay Trác Phàm, một kiếm khí màu đen loé lên, lại được hắn thu hồi, sau đó không thèm nhìn bọn họ, Trác Phàm bay vút đi. Để lại từng thân thể đứt lìa hai chân, dần dần trở nên cứng ngắc!
Đúng lúc này, một tiếng ngâm vang lên, một đạo kiếm mang đỏ thẫm, mang sát khí lạnh lẽo quen thuộc bay từ Thủy Các ra, cuối cùng đâm thẳng tới Trác Phàm.
Trác Phàm co rụt mắt lại, lớn tiếng chửi thề. Bà nội ngươi, biết rõ Thượng Quan gia đến đoạt Trùng Thiên Kiếm, Thượng Quan Phi Vân còn không cất kỹ thanh kiếm, đặt ở đây làm gì, hắn bị điên sao?
Hay là, hắn hoàn toàn tin tưởng Bách Lý Kinh Vĩ, cho rằng để ở nơi này vẫn không sao hết?
Trác Phàm bật cười lắc đầu, sau đó, từ trong đồng tử phải, bảy vầng sáng màu vàng óng sáng lên, phát ra rung động quỷ dị.
Thanh kiếm kia đột nhiên cảm thấy một rung động không gian xẹt qua, thân kiếm bất chợt dừng lại, dường như đang sợ gì đó, nó run rẩy lên.
Trác Phàm cười chế nhạo nói: "Tuy mục đích hôm nay của lão tử không phải là ngươi, nhưng ngươi cứ quấy nhiễu như vậy, thật sự là quá phiền phức, vẫn phải phí chút thời gian xử lý ngươi đã, lục phẩm Thánh Binh, Trùng Thiên Kiếm!"
Dứt lời, không gian xung quanh kịch liệt chấn động, thậm chí toàn bộ hư không bốn phía đều bị lệch hẳn vị trí đi, đè xuống Trùng Thiên Kiếm. Uy áp mạnh mẽ làm cho Thánh Binh luôn vênh váo tự đắc phải run rẩy lên, ngay sau đó không chút do dự mà thay đổi phương hướng, bỏ chạy vào sâu trong Thủy Các.
Em gái ngươi, tiểu tử này là người nào vậy, sao lại dùng được cả chiêu này? Hắn không phải người của mấy con súc sinh kia sao, sao lại... Lúc này nội tâm Trùng Thiên Kiếm sụp đổ, thậm chí hồng mang trên thân đều đang không ngừng tán loạn ra, không còn sắc bén cường thế lúc trước.
Nhưng mà dù vậy, Trác Phàm hiển nhiên không muốn thả cho nó một con đường sống, ai biết được lát nữa đang lúc mình đến giai đoạn quan trọng, liệu nó có chơi đồ mà chạy ra quấy rối hay không?
"Không Minh Thần Đồng đệ thất trọng, hư không ấn!" Trác Phàm hét lớn một tiếng, trong mắt, bảy vầng sáng màu vàng óng càng thêm đại thịnh. Ngay sau đó, không gian bốn phía bị ép chặt lại, từ bốn phương tám hướng, ùn ùn kéo đến trên thân Trùng Thiên Kiếm.
Trùng Thiên Kiếm trì trệ, đã không thể động đậy được mảy may, chỉ có thể run rẩy trôi nổi trong hư không. Sợ hãi rụt rè, thậm chí còn phát ra từng tiếng gào thét, dường như đang cầu xin tha thứ. Trác Phàm hoàn toàn không để ý đến, vẫn không dừng tay, cuối cùng, không gian chi lực từ bốn phía ép toàn bộ vào Trùng Thiên Kiếm. Thân kiếm trì trệ, nó rốt cục dừng run rẩy, sau đó rơi xuống mặt đất, không còn chút linh khí nào.
Lục phẩm Thánh Binh, thần kiếm Đông Châu, đã triệt để bị phong ấn...