Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1529 - Chương 1535: Con Tin 2

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1535: Con tin 2

Chỉ cần Trác Phàm toát ra một tia cảm xúc muốn cứu nàng, nàng liền thỏa mãn...

Thế nhưng, đối mặt với ánh mắt chăm chú của mọi người, khóe miệng Trác Phàm lại nhếch lên, nhất thời lộ ra bộ mặt tràn đầy trào phúng, mỉa mai nói: "Phi Vân Kiếm Vương, đầu ngươi bị úng nước à? Ngươi bắt nữ nhi của Thượng Quan Phi Hùng để áp chế ta? Ngươi có nhầm đối tượng không?”

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây nhất thời sắc mặt trầm xuống, bất đắc dĩ thở dài, xem ra nữ oa kia không phải là nhược điểm của tiểu tử này a!

Thượng Quan Phi Hùng thì nắm chặt hai đấm, tức giận đến toàn thân run rẩy, hung hăng cắn răng, tiểu tử vô tình vô nghĩa này, thật đáng chết.

Thượng Quan Khinh Yên cũng là khóe miệng xụi lơ, vẻ mặt đắng chát. đây chính là bộ mặt thật của Cổ tiên sinh sao, quả nhiên... lãnh khốc vô tình, ai...

"Cổ Nhất Phàm, ngươi suy nghĩ rõ ràng chưa, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình..." tinh quang trong mắt chợt lóe, Thượng Quan Phi Vân còn muốn tiếp tục thăm dò, nhưng còn không đợi hắn nói tiếp, Trác Phàm đã cười to một tiếng, từ chối cho ý kiến nói: "ha ha ha... tốt một câu người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình. Nhưng Kiếm Vương đã từng nghe qua câu, lâu ngày mới có thể sinh tình. Ta cùng nha đầu này quen biết bất quá một tháng, hơn nữa vốn không có hảo ý, chỉ là muốn lợi dụng cao thủ Thượng Quan gia vì ta xuất lực mà thôi, mục đích không thuần khiết, há có thể hữu tình? Mặc dù có, cũng bất quá chỉ là tình cảm lợt lạt, vô cùng mỏng manh!”

Nói xong, Trác Phàm lại nhìn về phía Thượng Quan Khinh Yên, tà cười nói: "Nha đầu, vừa rồi ta đã cảnh cáo ngươi, lưu lại không có chỗ tốt gì, để ngươi mau chóng rời đi, có phải hay không?”

Khẽ trầm ngâm một chút, Thượng Quan Khinh Yên thản nhiên gật gật đầu.

“Vậy thì tốt rồi, ta đã đối với ngươi nhân chí nghĩa tận, là ngươi tự mình tìm chết, nhất định muốn lưu lại, liền không trách được ta!”

Không khỏi nhẹ nhàng cười, Trác Phàm quay lại nhìn về phía Thượng Quan Phi Vân, cười to lên tiếng: "Người trẻ tuổi luôn luôn không biết nặng nhẹ, lấy tính mạng mình ra đùa giỡn, cho dù có chết cũng không trách được ai. Tính mạng của mình, dù sao cũng phải do mình gánh vác, tùy hứng phải trả giá đắt. Điểm này, người trẻ tuổi nên trải nghiệm nhiều hơn. Chỉ là có người có thể biết nhiều hơn một chút, có người chỉ có thể liêu nghiệm một lần, giống như Thượng Quan cô nương, chính là như thế. Bất quá, tự tay chấm dứt sinh mệnh cháu gái ruột của mình, trong nhân sinh chỉ sợ cũng chỉ có một lần mà thôi. Phi Vân Kiếm Vương, hảo hảo hưởng thụ a, ha..."

Trác Phàm châm chọc cười to ra tiếng, mặt đầy tiêu sái, ấn quyết trong tay đã lần nữa kết thành, năng lượng cường đại chen chúc mà ra, thân hình của hắn cũng chậm rãi nhạt đi.

Thân thể nhịn không được chấn động, sắc mặt Thượng Quan Phi Vân đại biến, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Trác Phàm này lại tuyệt tình như vậy, không chút để ý đến tính mạng của Thượng Quan Khinh Yên, ngay cả một tia lưu luyến cũng không có, liền trực tiếp rời đi.

Nhất là cuối cùng, còn cười nhạo chính mình giết chết vãn bối chí thân, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thanh danh của hắn không tốt không nói, ngay cả trong lòng hắn cũng sẽ lưu lại bóng ma, bàn tay đáng nắm lấy cổ Thượng Quan Khinh Yên cũng không khỏi có chút buông lỏng .

Mắt thấy một màn này, Trác Phàm trong quang mạc âm thầm thở ra một hơi, trong lòng khẽ gật đầu. Cuối cùng cũng dùng phương pháp kích tướng, bảo trụ được nha đầu này...

Thế nhưng, Thượng Quan Phi Vân dễ dàng lừa gạt, nhưng Bách Lý Kim Vĩ đã nhìn thấu hết thảy trong đó, không khỏi hét lớn thành tiếng: "Phi Vân Kiếm Vương, giết nha đầu kia! "

“Cái gì?"

"Hắn vừa rồi là đang kích ngươi, nếu hắn thật sự không quan tâm đến tính mạng nha đầu này, làm sao còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Hắn đang kích thích ngươi, ngăn cản ngươi động thủ!”

Ánh mắt hơi híp lại, Bách Lý Kim Vĩ tựa hồ rốt cục cũng thấy được nhược điểm của Trác Phàm, không khỏi hung hăng nhìn chằm chằm vào quang mạc kia, hét lớn thành tiếng: "Cổ Nhất Phàm, nếu ngươi dám đi, tánh mạng nha đầu này liền không giữ được, ngươi có thể thử xem!”

Nghe được lời này, bàn tay đang nắm lấy Thượng Quan Khinh Yên của Thượng Quan Phi Vân bất giác lại siết chặt lại, cười to liên tục: "ha ha ha... thì ra là như thế, Cổ Nhất Phàm, thì ra ngươi vẫn muốn cứu nàng. Vậy thì dễ làm, đem kiếm lưu lại, chúng ta cũng không làm khó ngươi, đám bảo sẽ để các ngươi an toàn rời đi, thế nào? "

Ách!

Cổ lại bị siết chặt, Thượng Quan Khinh Yên chợt cảm thấy đã không còn một chút khí tức nào để hít vào, dần dần tiến vào tử cảnh. Thế nhưng không biết tại sao, sau khi nghe Bách Lý Kim Vĩ giải thích, trong lòng nàng lại bỗng dưng sinh ra chút ngọt ngào.

Dù sao điều này cũng đại biểu, trong lòng Trác Phàm vẫn có nàng, vẫn là muốn cứu nàng, chẳng qua cách thức không giống người khác mà thôi.

ha ha ha... Cổ tiên sinh thật sự là một người nhẫn tâm, ngay cả cứu người cũng lãnh khốc vô tình như thế. Nhưng trong vô tình này, lại có tình. Cổ tiên sinh, rốt cuộc ngài là loại người gì đây...

Trên gò má đang dần dần tái nhợt, rơi xuống hai hàng nước mắt, nhưng khóe miệng nàng lại khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười vừa lòng nhưng lại có chút tiếc nuối.

Đáng tiếc, ta không thể tiếp tục nghiên cứu nữa...

Cảm thụ được khí tức của người ngọc kia đang dần dần yếu đi, đám người Thượng Quan Phi Hùng bất giác nóng nảy, muốn ra tay, nhưng lại sợ đầu sợ đuôi, sợ hãi sẽ hại Thượng Quan Khinh Yên trực tiếp chết.

Trong lúc nhất thời, đúng là không biết nên làm như thế nào mới tốt.

Trác Phàm ở trong quang mạc nhìn hết thảy, trong mắt một mảnh lãnh sắc, hai tay ấn quyết, đã chuẩn bị rời đi. Hắn không giống như bọn Thượng Quan Phi Hùng, bị tình cảm làm cho choáng váng đầu óc. Chỉ là liếc mắt một cái, hắn đã nhìn ra điểm mấu chốt.

Đám người Bách Lý Kim Vĩ bắt Thượng Quan Khinh Yên làm con tin, là bởi vì Trùng Thiên Kiếm trong tay hắn, như vậy, chỉ cần hắn rời đi, Thượng Quan Khinh Yên không còn giá trị làm con tin, tất nhiên là sẽ không có việc gì.

Nhưng ngược lại, nếu trực tiếp đem kiếm giao ra, bọn họ sẽ không có nhiều băn khoăn như vậy. Đến lúc đó, bọn họ có thể không kiêng nể gì mà đuổi giết, chính mình cùng Thượng Quan tộc nhân ngược lại tất cả đều rơi vào thế hạ phong!

Bách Lý Kim Vĩ, nữ oa Thượng Quan Khinh Yên này, một là có thể đổi lại Trùng Thiên Kiếm, hai là có thể kiềm chế cao thủ Thượng Quan nhất tộc, ngươi nỡ giết sao, hừ hừ...

Lạnh lùng cười, Trác Phàm đã nhìn thấu tất cả, từ chối cho ý kiến, bĩu môi muốn rời đi.

Nhưng vào lúc này, một tiếng nũng nịu non nớt lại nhất thời vang lên: "Cô cô..."

Bình Luận (0)
Comment