Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1535 - Chương 1541: Một Tiến Một Lui Về Nguồn Gốc

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1541: Một tiến một lui về nguồn gốc

"Ha ha ha... Chúng ta biết, chúng ta biết..."

Ánh sáng nơi xa dần biến mất, tất cả mọi người nhìn về phía kia, khuôn mặt khẽ động, đều có chút thất lạc. Phi Vân vương phủ, mấy trăm cao thủ Quy Nguyên, bao gồm cả hai vị cố vấn đế quốc mạnh nhất Quy Nguyên đỉnh phong, thừa tướng Bách Lý Kinh Vĩ trí dũng song tuyệt, hai vách tường liên hợp, vậy mà vẫn không cản được một tên trộm tự ý nhập vương phủ.

Điều này làm cho tất cả mọi người có chút phiền muộn, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên khá nặng nề. Ngay tại lúc này, tiếng cười lớn không hợp hoàn cảnh vang lên.

Tất cả mọi người có mặt đều có loại xúc động muốn giết người, tuy trong tiếng cười không có ý gì nhưng bọn họ nghe như châm chọc, chế giễu bọn họ.

Tất cả mọi người hung tợn nhìn về phía tiếng cười phát ra, chỉ thấy người kia không ai khác, chính là một trong mười Trận Sư kia.

Dường như hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt muốn giết người của bọn họ, vị Đại Sư này vô cùng hưng phấn, như phát hiện ra một đại lục mới, vui vẻ đến trước mặt Bách Lý Kinh Vĩ, khom người cúi đầu, kích động nói: "Bách Lý thừa tướng, chúng ta hiểu rồi, hiểu rồi, đây là Tinh Thần Đại Trận kỳ diệu!"

Mày nhíu chặt, Bách Lý Kinh Vĩ kinh ngạc nhìn nhìn bọn họ, không nói gì, lại thấy mỗi người đều vui mừng, bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu.

"Khởi bẩm thừa tướng đại nhân, thì ra trận thức Thất Tinh Đấu Đá, không chỉ truyền tống trận khoảng cách ngắn mà còn là một tụ lực trận. Hắn vừa mới truyền tống, hết thảy truyền bảy lần, từ Thiên Trụ đến Dao Quang sáu lần, lần cuối cùng phát ra tất cả sức mạnh mấy lần trước tích cóp lại, mặc dù là tiểu truyền tống trận, nhưng lại có tác dụng của đại truyền tống trận. Sử dụng mối quan hệ giữa Bắc Cực Tinh và Bắc Đẩu Thất Tinh, trực tiếp hoàn thành một lần đại dịch chuyển không gian. Cũng chính vì vậy trước khi rời đi hắn nói trận này trọng điểm không ở Thất Tinh, mà ở đấu đá, đấu đá Bắc Cực Tinh. Đá đấu, cũng là đem tinh lực Bắc Đẩu Tinh chuyển dời đến Bắc Cực Tinh!"

Hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Bách Lý Kinh Vĩ, vị đại sư kia càng nói càng hưng phấn, càng nói càng kích động, giống như có thành quả nghiên cứu mới, thân thể kích động đến run rẩy. "Nhắc tới Tinh Thần Đại Trận thật sự là kỳ diệu, như lão phu vừa mới nói, không có năng lượng, hắn tuyệt đối không truyền tống xa được. Nhưng không ngờ hắn lại tích tụ sức mạnh Thất Tinh lại, cho nên cuối cùng mới phát ra năng lượng dao động mãnh liệt như vậy. Nhưng năng lượng quá lớn, trận cơ nhỏ chắc chắn không thể thừa nhận, cho nên trận này chung quy vẫn là một trận duy nhất. Không tin ngài xem, trận nền nhất định bị phá vỡ!"

Nói xong, vị đại sư kia đi thẳng đến bụi cỏ gần đó, sau khi tìm kiếm bỗng nhiên giơ lên vài mảnh Thánh Linh Thạch, lớn tiếng nói: "Đúng là thế, đúng như ta dự đoán, vì năng lượng của trận này quá lớn, đã hoàn toàn tổn hại, ha ha ha..."

Rống!

Chín vị Bố Trận Đại Sư nhìn kết qua này cũng không nhịn được hét to, hưng phấn vô cùng, bởi vì bọn họ vừa mới suy đoán, đã tìm được chứng minh, quả nhiên là đúng!

Có điều Bách Lý Kinh Vĩ nhìn bọn họ cũng không còn tâm trạng để mắng, chỉ than nhẹ một tiếng, buồn bã xoay người sang chỗ khác, một mình bay về phía vương phủ. Đan Thanh Sinh nhìn thấy, vội vàng đuổi theo.

Mấy vị đại sư nhìn thấy vậy, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, không biết tại sao thừa tướng đại nhân lại không vui vẻ với phát hiện của bọn họ? Không phải vừa rồi ngài ấy rất nóng lòng muốn biết sao?

"Muộn, quá muộn..."

Như nhìn thấy tâm tư của bọn họ, Thượng Quan Phi Vân dở khóc dở cười, sâu xa nói: "Giờ người ta đã chạy rồi, các ngươi nói cái này thì làm được gì? Hừ, đây chính là trận pháp đại sư à, đại sư..."

Một tiếng than dài, Thượng Quan Phi Vân cũng rời đi theo, hộ vệ còn lại cũng lập tức theo sát ở bên cạnh. Thậm chí có người, trước lúc rời đi còn khinh thường liếc nhìn bọn họ, trong lòng thầm chửi một câu « mọt sách », liền nghênh ngang rời đi!

Để lại mười người cau mày, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.

Muộn à, mặc dù là muộn, nhưng cũng không quá muộn. Xem như lần này không thể bắt được người kia, nhưng nhìn thấy Tinh Thần Đại Trận thất truyền đã lâu cũng không lỗ, các ngươi có biết giá trị về điều này sao?

"Hừ hừ, người ngoài nghề, biết cái gì!"

Khinh thường bĩu môi, nhìn hướng những người kia rời đi, đại sư kia xem thường lên tiếng, sau đó nhìn về phía những người còn lại nói: "Bọn họ trở về rồi, chúng ta đi đường nghiên cứu trận thức người kia bố trí, cẩn thận một chút, tuyệt đối không nên tổn hại, đây chính là Tinh Thần Trận. Những tên thô kệch kia không biết giá trị này, nhưng chúng ta thì khác, chúng ta có thể khai phá nhiều trận thức hơn."

"Đúng vậy, đúng vậy..."

"Nói đúng, nói đúng..."

Đều là Trận Sư, bọn họ đều có tiếng nói chung, lập tức tiện tay bắt đầu nghiên cứu di tích Trác Phàm lưu lại, giống như chuyên gia khảo cổ, cẩn thận hưng phấn, khắp ngõ ngách đều cẩn thận dò xét, như sợ tổn hại.

Đây cũng là sự khác biệt giữa đại sư và chính khách, đại sư chú ý đến lĩnh vực bản thân mỗi một lần phát hiện đột phá mới, mà chính khách, chỉ quan tâm đến lợi ích trước mắt.

Có thể nói, hai nhóm người này không liên quan đến nhau, không hiểu lẫn nhau. Chính khách cười đại sư bảo thủ, đại sư lại kinh thường chính khách không sành đời. Nếu chính khách tham gia vào lĩnh vực chuyên nghiệp, hắn không có cách nào tĩnh tâm, căn bản sẽ không có được thành quả; mà đại sư đi làm chính khách, cả đời sẽ bị hủy, trong lòng tạp niệm quá nhiều, làm sao còn có thể nghiên cứu? Hắn, cũng đành dừng lại.

Bách Lý Kinh Vĩ chiêu hiền đãi sĩ, chỉ chú ý những ai mang đến lợi ích cho hắn mà thôi, làm sao có thể hiểu được lĩnh vực bản thân bọn họ theo đuổi?

Hai bên vốn là loại người hai thế giới khác biệt, cho nên không quen nhìn cách hành sự của nhau.

Tuy nhiên, Bách Lý Kinh Vĩ cũng hiểu rõ, chỉ có chấp nhất và bảo thủ, mới có thể là đại sư. Cho nên hắn không quen nhìn thì không quen nhìn, khó ở chung thì khó ở chung, nhưng lại cực kỳ tán đồng và thưởng thức điểm này.

Bởi vì hắn biết, đại sư có phẩm chất thế này mới có thể mang đến lợi ích phong phú cho hắn. Cho nên hắn giận thì giận nhưng chưa từng có sát ý với mấy người bọn bọ.

Nhìn từ điểm này, Bách Lý Kinh Vĩ thật sự là cấp trên hợp cách.

Lần nữa trở lại đại viện vương phủ, chỗ Lang Huyên Thủy Các nhìn những mãnh vụn băng trên mặt đất, Bách Lý Kinh Vĩ thở sâu, không nói ra lời. Nhiều năm đọ sức cùng đối thủ, đây là lần đầu tiên bị bại thảm hại như vậy.

"Cổ Nhất Phàm... Ngươi thật là một kỳ tài, nhưng bản tướng ghét nhất là loại người này."

Mày nhíu chặt, Bách Lý Kinh Vĩ thở sâu, hô lớn: "Tại sao để ngươi cùng bản tướng xung khắc chứ? Đã sinh ra Du, sao còn sinh Lượng, đều là người mưu lược, sức mạnh ngang nhau, đương nhiên muốn tranh giành thắng bại sinh tử."

Vèo.

Tiếng xé gió vang lên, đột nhiên Thượng Quan Phi Vân xuất hiện, trong tay dẫn theo Cổ Tam Thông, lạnh lùng nói: "Bách Lý thừa tướng, tên oắt con này muốn xử trí như thế nào?"

"Giữ lại đã, chờ Cổ Nhất Phàm mắc câu, rồi cùng giết chết!" Ánh mắt nhẹ nhàng nhíu lại, Bách Lý Kinh Vĩ nghiến răng nghiến lợi nói.

Thượng Quan Phi Vân không khỏi mỉa mai cười ra tiếng: "Thật hiếm có, một người yêu tài như mạng như Bách Lý thừa tướng, khi đối mặt với người tài lại tỏa ra sát ý mãnh liệt, không chút thương tiếc, xem ra bị tức không nhẹ, ha ha ha..."

"Cho dù không có chuyện hôm nay, ta biết rõ hắn là kỳ tài cũng nhất định sẽ không thể giữ lại, cho dù hắn chịu làm việc cho ta, cũng giống vậy!"

Trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, Bách Lý Kinh Vĩ nhất thời quay người lại, lạnh lẽo nói với Thượng Quan Phi Vân: "Bản tướng không thích người giống như ta."

Nhìn hắn mãi cho đến khi hắn đi khuất, Thượng Quan Phi Vân nhếch miệng lên, cười khẽ một tiếng: "Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Quân nhân tranh giành dũng đấu hung ác, văn nhân lục đục với nhau, quả nhiên không sai. Nghĩ không ra đường đường là Bách Lý thừa tướng cũng không thể ngoại lệ. Có lẽ hắn cảm thấy bị uy hiếp, ha ha ha..."

Cười khẽ một tiếng, Thượng Quan Phi Vân lại quay đầu, nhìn về phía thủy đình bay lượn hiện tại rỗng tuếch, sắc mặt cũng không nhịn được trầm xuống, cắn răng nói: "Cổ Nhất Phàm, ngươi hủy phúc địa của ta, lão phu sẽ không tha cho ngươi, hừ!"

Nói xong, Thượng Quan Phi Vân cũng hừ một tiếng, quay trở về, trong tay còn đang nắm Cổ Tam Thông sắc mặt tái nhợt, máu nhỏ xuống đất, lưu lại vết máu đỏ tươi, lan ra xa.

Đan Thanh Sinh trong góc tối tăm nhìn hết thảy, khẽ vuốt chòm râu, lại ngăn không được thở dài, lắc đầu.

Haizz, tiểu gia hỏa, lần này ngươi lại bị hai con chó điên để mắt tới, muốn thoát khỏi bọn họ cũng không dễ dàng...

Một nơi khác, theo một đạo quang trụ ngút trời rơi xuống, hai người Trác Phàm xuất hiện trong một rừng rậm xanh um tươi tốt, sớm đã cách Phi Vân Thành vạn dặm.

Thượng Quan Khinh Yên nhìn bốn phía cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nàng thực sự nghĩ không ra, vừa rồi truyền tốn bọn họ đi vài trăm dặm, mà lần này lại đưa đến nơi xa như vậy, ngay cả bóng dáng Phi Vân Thành cũng không thấy.

Như thế, cũng có nghĩa là mấy người Thượng Quan Phi Vân không đuổi kịp.

Trong lòng vô cùng vui vẻ, Thượng Quan Khinh Yên kỳ quái nhìn về phía Trác Phàm: "Cổ tiên sinh, sao ngươi làm được, sao lại thế..."

"Ngươi ở chỗ này đợi, ta nghỉ ngơi một chút!"

Không nhìn nàng ta một cái, Trác Phàm chỉ lạnh lùng nói, sau đó liền đi thẳng về phía trước, tiến vào một sơn động tối đen như mực. Thượng Quan Khinh Yên khẽ giật mình, trong lòng lo sợ, không hỏi thêm, chỉ bất an nhìn vào chỗ Trác Phàm, chờ đợi.

Thế nhưng rất nhanh, trong sơn động liền vang lên tiếng nổ vang trời, tiếng gào thét phẫn nộ, vang vọng toàn bộ núi rừng.

Nghe vậy, Thượng Quan Khinh Yên sững sờ, nhưng rất nhanh nàng hiểu rõ, đau thương cúi thấp đầu. Nàng biết Trác Phàm đang phát tiết, dù sao với kế hoạch nghiêm mật hắn bố trí, hắn cùng Tiểu Tam Tử đều có thể thành công thoát khỏi Phi Vân Thành, cao chạy xa bay.

Nhưng bây giờ, bởi vì nàng, nhi tử bị bắt, hắn lại có thể không giận sao?

Hiểu rõ tính tình của hắn, trong lòng cũng có chút tự trách, Thượng Quan Khinh Yên không dám quấy rầy, nước mắt nàng chảy dài, yên tĩnh chờ đợi.

Tiếng nổ, tiếng gầm rú trong sơn động tiếp diễn đến hơn nửa đêm, mãi cho lúc trời gần sáng mới miễn cưỡng dừng lại.

Thượng Quan Khinh Yên không biết bên trong thế nào rồi, cũng không dám tiến vào, cứ như vậy, ở bên ngoài chờ hai ngày, cuối cùng Trác Phàm mới từ bên trong đi ra, sắc mặt đã trở nên bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh hơn lúc trước nhiều.

Nhưng, điều khiến Thượng Quan Khinh Yên ngạc nhiên chính là giờ khắc này, khí thế của Trác Phàm yếu hơn trước một phần, mà tu vi cũng giảm xuống một bậc, lúc trước là Thần Chiếu ngũ trọng, bây giờ thành Thần Chiếu tứ trọng...

Bình Luận (0)
Comment