“Ngươi... Ngươi làm sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt kì quái của Trác Phàm, Tống Thiến nhẹ giọng lẩm bẩm hỏi.
Trác Phàm do dự một lúc, bất đắc dĩ gãi đầu, nói ngập ngừng: “Ây... Cái đó... Cái đó, ta không giúp ngươi bức độc ra được, phải dùng miệng hút...”
Trác Phàm chưa nói hết, nhưng Tống Thiến đã rõ ràng. Gương mặt trắng xám, không khỏi ửng đỏ, thẹn thùng cúi đầu.
“Vậy... Vậy làm phiền...” Giọng của Tống Thiến nhỏ như con muỗi, thậm chí còn có âm run. Dáng vẻ thẹn thùng, khiến người ta không nhịn được muốn thương tiếc một phen.
Trác Phàm liếm liếm bờ môi khô khốc, chậm rãi đưa tay đến trước vết thương của nàng ta, cắn răng, xoẹt một tiếng xé mở y phục nàng ta, lộ ra da thịt nõn nà trơn mịn.
Thân thể không tự giác mà run lên, Tống Thiến nhắm chặt hai mắt, gương mặt vốn tái nhợt lúc này đã đỏ bừng. Mặc dù nàng biết rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhưng vào khoảnh khắc y phục bị xé mở, vẫn không nhịn được ngâm khẽ lên tiếng, khiến trong lòng Trác Phàm cũng ngăn không được rung động.
“Ah, Tống cô nương, đắc tội.”
Trác Phàm lúng túng há miệng, chậm rãi áp môi lên miệng vết thuơng kia, lập tức vận dụng nguyên lực, hút máu độc vào trong miệng, sau đó lại nhổ ra bên ngoài.
Một lần, hai lần, ba lần...
Trác Phàm càng hút càng cảm thấy nghi hoặc. Bình thường máu độc vào miệng đều sẽ có vị chua cay, tại sao máu độc của Tống Thiến giống với máu bình thường, dường như không có dấu hiệu trúng độc gì cả?
Nhưng vì lý do an toàn, Trác Phàm vẫn hút ra từng ngụm cho đến khi màu máu chuyển sang đỏ tươi mới thôi.
“Được rồi, phần lớn chất độc đã được hút ra rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Trác Phàm ngẩng đầu lên, thở ra một hơi, nhưng nghi hoặc trong mắt không hề giảm đi.
Nhưng đúng lúc này, một thân thể nóng bỏng mềm mại bất ngờ chui vào trong ngực hắn, hai cánh tay tinh tế kèm theo mùi thơm cơ thể đặc thù của thiếu nữ tù từ quàng qua cổ hắn.
Trác Phàm giật mình, khó hiểu nói: “Tống cô nương, ngươi...”
“Xuỵt!”
Tống Thiến ghé vào lỗ tai hắn thổi nhẹ, giống như hương lan, âm thanh phát ra tràn ngập mị hoặc: “Trác Phàm, ngươi biết không, lần đầu tiên ta gặp ngươi, thì đã thích ngươi.”
Đôi mắt Trác Phàm nhìn quanh, thản nhiên nói: “Tống cô nương, đệ đệ ngươi sắp quay lại...”
“Không cần để ý đến đệ ấy,” Tống Thiến chậm rãi vươn đầu liếm nhẹ lên một bên mặt của Trác Phàm, hắn run lên như bị điện giật: “Hôm nay, ta chỉ muốn một mình ngươi theo ta!”
Vừa dứt lời, Trác Phàm chưa kịp phản ứng, Tống Thiến đã ôm chặt lấy đầu hắn, môi thơm hôn lên môi hắn.
Tròng mắt Trác Phàm khẽ co lại, trong lòng căng thẳng, não bộ lập tức bị chập mạch.
Tuy hắn đã từng tu luyện tới lão ma đầu Ma Hoàng, nhưng hắn vẫn luôn một lòng đặt lên việc tu luyện, phương pháp tu luyện cũng đều từng bước từng bước làm gì chắc đó, cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc với chuyện nam nữ.
Lần trước bị Lạc Vân Thường và Lôi Vũ Đình cưỡng hôn đã khiến hắn mất cảnh giác, nhưng lần này thế mà còn ác hơn.
Mẹ hắn, lão tử hai đời đều là tiểu xử nam, nơi nào gặp qua loại chiến trận này?
Đột nhiên, tròng mắt Trác Phàm đông cứng lại, chợt lóe lên vẻ phẫn nộ, hắn chợt đẩy Tống Thiến ra, quát to: “Ngươi nhét vào miệng ta cái quái gì vậy?”
Trong lúc Trác Phàm đang mơ mơ màng màng, nhưng vẫn có thể cảm giác được có dị vật đẩy vào miệng. Mà vật kia vừa vào trong miệng liền tan ra chắc chắn có gì đó quái lạ.
Tống Thiến hô to rồi ngã trên mặt đất, không nói gì. Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười to đột nhiên vang lên: “Ha ha ha... Cho ngươi ăn đương nhiên là đồ tốt.”
Tiếp đó, nghe tiếng xé gió vang lên, một hắc ảnh từ không trung xẹt qua. Đồng thời, trong tay bóng đen kia vung ra một cái chuông lớn trong suốt, ầm vang một tiếng nhốt Trác Phàm vào trong.
Trác Phàm nhìn thấy nó thì sửng sốt: “Linh binh phòng ngự cấp bốn?”
“Ha ha ha... Không sai, đây là Linh binh tứ phẩm của Tề gia ta, tử kim Lưu Ly Trản! Có thể phòng ngự, cũng có thể bắt người!”
Bóng đen kia rơi vào trước mặt Trác Phàm, chậm rãi qoay người lại, lộ ra một khuôn mặt già nua. Nhưng trong hai mắt nhìn Trác Phàm vừa đầy hưng phấn, vừa đau đớn căm hận.
“Ngươi chính là cường giả Thiên Huyền tọa trấn Tề gia?”
Trác Phàm nheo mắt lại, muốn đứng dậy, nhưng đầu đột nhiên choáng váng, lại bị ngã quỳ xuống.
“Chuyện gì vậy, ta trúng độc sao?”
“Ha ha ha, không sai, ngươi trúng phải kịch độc độc môn của Tề gia, Phệ Thần tán!” Lão giả cười lạnh, thản nhiên nói: “Phệ Thần tán chuyên để công kích nguyên thần, cường giả ở dưới Thần Chiếu cảnh, trong vòng một canh giờ tất nhiên nguyên thần tán mà chết. Cho dù là cường giả Thần Chiếu, nếu không có giải dược của chúng ta, cũng không chịu tới ba ngày!”
Trác Phàm nhìn lão giả kia đang cười lạnh lẽo, khẽ cau mày.
Lão giả đó như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười to nói: “Có phả ngươi đang thấy kỳ quái vì sao bản thân lại bị trúng độc? Hắc hắc hắc... Hiện tại nói cho ngươi biết cũng không sao, thực ra trên dao găm bắn về phía Thiến nhi căn bản không có độc, chỉ bôi chút dược vật có thể làm máu đổi màu thôi. Mà độc dược chân chính, là trên bờ vai đó của Thiến nhi, vừa rồi ngươi chắc chắn hút rất vui vẻ nhỉ.”
Nói xong, lão giả kia cười to một tràng.
Đồng thời, có hai bóng người từ đằng xa đi tới, chính là Tống Ngọc và Tề Thiên Lỗi. Hai người đi đến bên cạnh Tống Thiến, đỡ nàng ta dậy. Tống Ngọc và Tống Thiến như cũng hổ thẹn trong lòng, không dám đối mặt với Trác Phàm. Nhưng Tề Thiên Lỗi thì lạnh lùng nhìn về Trác Phàm bên trong Lưu Ly Trản, trong mắt hện rõ cừu hận khắc cốt ghi tâm.
“Chính là ngươi đã giết chết cha ta. Ta nhất định phải ngũ mã phanh thây ngươi để báo thù cho cha ta.”
“Hừ, người vô sỉ trong thiên hạ lão tử gặp nhiều, nhưng kẻ không biết xấu hổ như Tề gia các ngươi, vẫn là lần đầu lão tử nhìn thấy.