Dùng tay chậm rãi đặt lên cổ tay mềm mại của Cổ Tam Thông dò xét, Bách Lý Kinh Vĩ xoay đầu nhìn về phía những người còn lại, bất đắc dĩ lắc đầu: "Vẫn như cũ, thương thế trong cơ thể không giảm không nói, ngay cả máu cũng không ngừng chảy được. Ai, cứ tiếp tục như vậy, thật sự là sẽ mất mạng. Phi Vân Kiếm Vương, ngươi lúc ấy ra tay thật sự quá tàn nhẫn! ”
"Điều này sao có thể trách ta?"
Cằm hơi nhấc lên, Thượng Quan Phi Vân không khỏi hừ nhẹ một tiếng:
"Lúc ấy lão phu có thương tích trên người, nên mới ôm hận ra tay, tự nhiên khó có thể thu lực. Thế nhưng, lúc ấy lão phu cũng không muốn mạng của hắn a, sau đó còn cực lực cứu trị cho hắn. Ai ngờ hắn lại quái dị như thế, nếu là người bình thường đã sớm khỏi hẳn, nhưng hết lần này tới lần khác chính là hắn trọng thương không thể trị, thật là kỳ quái!”
Thượng Quan Phi Vân trong lòng một trận khó hiểu, lông mày cũng nhíu lại, ngưng tụ thành một đoàn, Bách Lý Kinh Vĩ nhìn hắn thật sâu, cũng là bất giác cười lắc lắc đầu:
"Ha ha ha... Thôi thôi, dù sao chuyện cũng đã đến nước này, cũng không thể làm gì được. Mấu chốt là hiện tại Cổ Nhất Phàm muốn có một câu trả lời thuyết phục về nhi tử của hắn, mới có thể hoàn thành giao dịch, hiện tại Cổ Tam Thông như thế, phải trả lời như thế nào? Hay là... Thượng Quan công tử, ngươi đi tới trước thử xem? Có lẽ tình thương vĩ đại của phụ thân, liền có thể thật sự đem hắn tỉnh lại thì sao?"
Nói xong, Bách Lý Kinh Vĩ vừa chỉ chỉ Cổ Tam Thông, vừa nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Lâm, khẽ cười lên tiếng.
"Được rồi, ta thử xem..."
Mày cau lại thật sâu, Thượng Quan Ngọc Lâm cũng có chút do dự, chuyện này liên quan đến tiền đồ tương lai của hắn, vô luận như thế nào cũng phải lấy được câu trả lời từ trong miệng tiểu quỷ này mới được.
Nếu không, Cổ Nhất Phàm cho rằng nhi tử đã chết, đem hủy bỏ giao dịch, thân thể hắn sẽ bị tiêu diệt, tu vi tổn hại lớn không nói, mấu chốt là Cổ Nhất Phàm tiểu tử này phá bình đập nồi, thật sự tới làm con rể cho Thượng Quan gia thì làm sao bây giờ?
Yên Nhi, Yên Nhi của ta, làm sao ta có thể cho phép ngươi rơi vào trong tay tiểu tử này?
Trong lòng không nhịn được rống to một tiếng, đồng tử Thượng Quan Ngọc Lâm chợt ngưng tụ, hùng hổ hiên ngang chạy về phía mép giường Cổ Tam Thông, nhưng nhất thời lại lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nhẹ giọng nói dỗ dành: "Tiểu tam tử, tỉnh lại, ta là người phụ thân ngươi phái tới để đón ngươi, ngươi mau tỉnh lại a..."
Không có động tĩnh, tiểu tam tử tựa như một cái xác chết, lẳng lặng nằm ở nơi đó, máu tươi vẫn tích tắc rơi xuống từ cánh tay hắn, không có chút động tĩnh nào đáng nói.
Nhìn hết thảy, Thượng Quan Ngọc Lâm mắt đầy lo lắng, nhịn không được lau mồ hôi trên trán. Trác Phàm từ xa nhìn chăm chú nơi này, lông mày cũng nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng một mảnh lo lắng.
Thương thế của tiểu tam tử đến tột cùng là nặng cỡ nào, hắn vẫn chưa biết, chỉ có đến khi cứu ra mới có thể quan sát. Nhưng trước mắt, từ biểu hiện xem ra, hẳn là rất nặng, dĩ nhiên ảnh hưởng đến tính mạng.
Vừa nghĩ tới đây, Trác Phàm liền nhịn không được hung hăng cắn chặt hàm răng, hai tay cũng nắm chặt, lại bất lực buông ra...
“Mẹ nó, tiểu quỷ thối, ngươi tốt nhất thức thời một chút cho ta, lập tức tỉnh lại, nói ra ám hiệu ngày thường của ngươi và cha ngươi, bằng không lão tử cũng sẽ không khách khí!”
Nói mềm không được, lúc này Thượng Quan Ngọc Lâm liền vung tay lên, trở nên kiêm quyết, chỉ vào Cổ Tam Thông sắc mặt bình tĩnh mắng to: "Ngươi cũng lão cha mà quỷ của ngươi có chết hay không, không quan trọng, nhưng mạng của lão tử cònbị liên lụy trong đó đấy, nếu hai cha con các ngươi dám liên lụy khiến lão tử mất mạng, hừ hừ... Tiểu quỷ, hiện tại ngươi vẫn là nửa cái mạng, có tin lão tử lập tức cho ngươi ngay cả nửa cái mạng cũng không có hay không? ”
Yên tĩnh, chết yên tĩnh như chết!
Tiểu tam tử vẫn lẳng lặng nằm ở nơi đó như trước, phảng phất như một thiên sứ thoát ly thế gian, không để ý ân oán thế tục, cứ lẳng lặng nằm như vậy, không oán không cầu, cũng không phát ra một tiếng.
Thấy tình cảnh này, da mặt Thượng Quan Ngọc Lâm co rút, cũng là bất đắc dĩ, đồng thời trong lòng một trận bi thương.
Hắn còn tưởng rằng phiền toái lớn nhất trong nhiệm vụ lần này chính là bọn Bách Lý Kinh Vĩ gây khó dễ, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, điểm quyết định lớn nhất lại ở trong tay tiểu tử thối này. Tiểu tử này không tỉnh lại, giao dịch cũng không cách nào hoàn thành, tất cả mọi người ở nơi này đều là kẻ thua cuộc!
Nhất là Thượng Quan Ngọc Lâm đại công tử hắn, hắn trêu ai chọc ai, như thế nào mà mỗi lần song phương tranh đấu, không phải Thượng Quan gia cùng Phi Vân vương phủ, thì chính là Phi Vân vương phủ cùng Cổ Nhất Phàm.
Người trước coi như có chút liên quan, dù sao hắn cũng là một thành viên của Thượng Quan gia. Nhưng hắn và Cổ Nhất Phàm có nửa hào quan hệ a, vì sao tiểu tử kia muốn giao dịch cùng đám ngươi Bách Lý Kinh Vĩ, cũng phải đem hắn kéo vào bên trong?
Giao dịch của bọn họ tan vỡ, lại có quan hệ gì với hắn, cũng không phải do hắn phá hư, mà là tiểu tử họ Cổ gia kia không chịu tỉnh lại, nên mới hỏng, truy ra nguyên nhân, cũng là Thượng Quan Phi Vân xuống tay quá nặng nên mới hỏng, cùng hắn thật sự một chút quan hệ cũng không có a!
Nhưng vì sao, hai nhà giao dịch tan vỡ, cuối cùng kẻ thua cuộc lớn nhất lại là hắn?
Tại sao mỗi lần bị thương, vẫn luôn luôn là hắn ta?
Thượng Quan Ngọc Lâm trong lòng ủy khuất, phẫn uất muốn chết, cảm thấy mình so với Đậu Nga còn oan hơn. Đậu Nga chỉ là vô duyên vô cớ bị chết oan mà thôi, hắn chính là xuất công xuất lực cho cả hai bên, không có công lao còn có khổ lao, đến cuối cùng vẫn là chết oan, dựa vào cái gì a?
Ông trời ơi, tại sao ngươi lại đối xử với ta bất công như vậy?
Thượng Quan Ngọc Lâm ngửa mặt lên trời thét dài, trong lòng đang nhỏ máu, cảm thấy trên đời này, chuyện xui xẻo gì cũng đến trên đầu hắn, sao hắn lại xui xẻo như vậy!