Vô luận là cảnh giới hay là năng lượng đều cực kỳ thượng thừa, không người có thể so sánh. Chẳng lẽ... Đây cũng là một loại lực lượng đến từ Kiếm Đế...
Trác Phàm đang suy nghĩ, lại không tự giác được mà chuyển động cánh tay phải, lại tê rần lên, lông mày nhíu lại. Lúc trước toàn thân hắn đau đớn, ngược lại cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ sau khi dùng đan dược và Hồi Thiên Long Ngâm chữa trị, đau đớn trên thân được làm dịu, nhưng lại lồi ra sự thống khổ của cánh tay này.
Thấy tình cảnh này, Thượng Quan Khinh Yên giật mình, vội vàng nắm láy cánh tay phải của hắn, oán giận nói: "Ngươi nhẹ một chút,cánh tay này của ngươi vừa mới được băng bó kỹ, lần này lại chảy máu, sao dừng lại được a..."
Lông mày nhướng lên một cái, Trác Phàm quay đầu nhìn qua, lại chấn động, quả thật, cánh tay phải của hắn lại đang chảy máu, hơn nữa còn ào ào không ngừng, chỉ trong chốc lát, liền đem vải băng nhuộm thành màu đỏ tươi.
"Tiểu thư, thương tổn ở cánh tay của hắn hết sức kỳ quái, nhìn qua là bị Trùng Thiên Kiếm khi của Thượng Quan Phi Vân gây thương tích. Nhưng cho dù bị thương tổn, tuy nói khôi phục chậm chạp, nhưng cũng có dấu hiệu khôi phục. Nhưng cái này lại rất kỳ quái, mặc kệ dùng đan dược gì, đều hoàn toàn không có dấu hiệu khép lại, buộc băng vải cầm máu cho hắn, cũng chỉ là tạm thời. Nếu là lại không ngừng chảy máu như thế, thân thể này sẽ phế đi a!"
Lúc này, người kia của Thượng Quan gia chỉ về cánh tay của Trác Phàm, tiếp tục nói.
Lông mày run lên, Trác Phàm nhìn thật sâu cánh tay phải của mình, trong mắt tràn đầy vẻ giật mình lo lắng, không biết đang suy nghĩ gì, sau đó vội che đầu vai của chính mình, lại phát hiện, đầu vai của mình tuy cũng bị trọng thương, nhưng vẫn chưa đổ máu, mà lại vết thương bình thường, cứu chữa xong, đã chuyển biến tốt đẹp lên rất nhiều.
Tựa như hiểu rõ sự hồ nghi của hắn, tộc nhân của Thượng Quan gia chỉ về đầu vai của Trác Phàm, vẻ mặt kỳ quái nói: "Cổ tiên sinh, ta xem thương thế của ngươi, cánh tay phải cùng đầu vai ngươi hẳn là đều bị một kiếm của Thượng Quan Phi Vân xuyên qua. Thế nhưng rất kỳ quái, cánh tay của ngươi không thể khỏi, nhưng đầu vai lại cùng những chỗ khác không khác biệt gì. Nếu không phải như thế, ta còn tưởng rằng Trùng Thiên Kiếm khí của Thượng Quan Phi Vân đã mạnh hơn so với Trảm Long Kiếm khí của Đan Thanh Sinh đấy!"
"Là Kỳ Lân Tí, Kỳ Lân Tí..."
Mí mắt run lên, Trác Phàm cuối cùng cũng đã biết rõ việc gì, trong miệng thì thào lên tiếng: "Khó trách khi đó ta đã đem Trùng Thiên Kiếm khí của hắn làm cho suy yếu đến chỉ như uy lực của Dung Hồn cảnh, vẫn như cũ bị hắn một kiếm xuyên qua, thì ra là thế. Trùng Thiên Kiếm, Trùng Thiên Kỳ Lân, bí mật của Thánh Binh ở chỗ này. Trùng Thiên Kiếm chuyên khắc Trùng Thiên Kỳ Lân, vậy Trùng Thiên Kiếm Khí đến từ Trùng Thiên Kiếm, cũng chuyên khắc Kỳ Lân chi vật. Nếu nói như thế... Tiểu Tam Tử..."
Không khỏi giật mình, Trác Phàm chịu đựng kịch liệt đau nhức, vội vã đi vào bên người Tiểu Tam Tử, bỗng nhiên nắm lấy một cánh tay hắn luôn cất giấu, lại thấy cũng giống như hắn, không ngừng chảy máu tràn ngập nguyên cánh tay.
Thượng Quan Khinh Yên nhìn thấy vậy, cũng ikinh hô một tiếng, vội vàng móc ra một cuốn băng vải, tiến đến quấn lên: "A, Tiểu Tam Tử sao lại chảy máu, phải lập tức cầm máu mới được!"
"Ai, tiểu thư, cái này trị ngọn không trị gốc a, ta đã sớm nói, hai cha con bọn họ rất kỳ quái, chỗ bị Trùng Thiên Kiếm khí làm bị thương, giống như vĩnh viễn không thể chữa trị!"
Bất đắc dĩ lắc đầu, tên tộc nhân của Thượng Quan gia kia một trận cảm thán.
Bất quá, Thượng Quan Khinh Yên lại không quan tâm nhiều như vậy, vẫn vội vã như cũ giúp Tiểu Tam Tử băng bó vết thương, nước mắt rơi xuống lộp bộp: "Dù nói thế nào, coi như không cách nào chữa trị, cũng chỉ có thể bảo trụ tính mạng bọn họ đi. Nếu tiếp tục chảy xuống như thế, bọn họ cũng chưa tới Hóa Hư cảnh, hết máu thì chết, lại không có cơ hội đoạt xá trọng sinh!"
"Tiểu Tam Tử, vừa rồi vì cái gì không nói cho ta?"
Mí mắt run rẩy, Trác Phàm chăm chú nắm chặt song quyền, nghiến răng nghiến lợi. Hắn Trác Phàm đã là Hóa Hư cảnh, nếu không liều mạng thì tu vi sẽ đình trệ, thần hồn đoạt xá còn có một tia sinh cơ. Nhưng Tiểu Tam Tử lại khác, thánh thú lấy thân thể làm chủ, thân thể thần hồn một thể, một khi thân thể diệt thì thần hồn diệt, cũng không có bất cứ cơ hội sống sót gì.
Cho nên nếu Tiểu Tam Tử còn không ngừng chảy máu, thì thật sự là một con đường chết a...
Bờ môi nhỏ trắng xám khẽ run lên, trong mắt Tiểu Tam Tử tràn đầy lệ quang mông lung, sâu xa nói: "Lão cha, ta có loại dự cảm, từ khi bị Trùng Thiên Kiếm khí kia kích thương, ta liền dự cảm đã gặp phải khắc tinh, khó có thể sống sót. Cho nên... Ta không muốn lão cha lại vì ta mà lo lắng..."
"Ngươi không nói gì, mới khiến cho ta càng lo lắng, ta là cha ngươi a!"
Không khỏi hung hăng khẽ cắn môi, Trác Phàm suy nghĩ một chút, bỗng dưng từ trong giới chỉ móc ra một bình sứ nhỏ, đổ rah ai viên sung mãn đan hoàn, đúng là thập nhất phẩm đan dược.
Thế mà, còn không đợi những người của Thượng Quan gia kinh dị, Trác Phàm đã tự mình nuốt một viên, sau đó lại cho tiểu tam tử nuốt một viên, thản nhiên nói: "Tiểu Tam Tử, ngươi hãy nghe cho kỹ, viên đan dược kia là ta lúc trước luyện ra để cứu nha đầu Thượng Quan Khinh Yên này, lúc đó nàng cũng bị Trùng Thiên Kiếm khí gây thương tích. Chỉ bất quá, đan dược này hữu dụng trên người nàng, không biết trên người chúng ta có hữu hiệu hay không. Nếu không được, lão cha mang ngươi về Tây Châu!"
“Về Tây Châu?" Không khỏi giật mình, Cổ Tam Thông quay người thật sâu nhìn về phía hắn.
Yên lặng gật gật đầu, Trác Phàm dứt khoát lên tiếng: "Đúng, về Tây Châu tìm hai lão gia hỏa cứu mạng ngươi. Lấy thực lực của bọn hắn, nhất định có thể làm được. Cho nên, ngươi nhất định phải kiên trì, Tiểu Tam Tử..."