Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 161 - Chương 161: Trò Chuyện Lớn, Trò Chuyện Đặc Biệt (2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 161: Trò chuyện lớn, trò chuyện đặc biệt (2)

” Dường như nhớ ra chuyện này, Đổng Thiên Bá nghiêm túc nói: “Trong lúc diễn ra Bách Đan thịnh hội bởi vì người tìm quán trọ thực sự quá nhiều cho nên Hoa Vũ Lâu định ra quy củ dừng chân. Thế gia tam lưu chỉ có thể ở tại nơi bần hang xa xôi; nhị lưu thế gia có thể ở trong quán trọ; nhất lưu thế gia được ở tầng 15 Hoa Vũ Lâu chiêu đãi; ngự hạ thế gia…”

“Chờ một chút, người của ngự hạ bảy thế gia cũng ở đây?” Đột nhiên, Trác Phàm khooát tay, nhíu lông mày hỏi.

Đổng Thiên Bá gật đầu thản nhiên nói: “Đó là đương nhiên, bảy thế gia tuy lục đục với nhau nhưng mà Hoa Vũ Lâu thuộc về trung lập, nghĩ đến có hai ba cái sẽ xảy ra như vậy, đến lúc đó tổng lâu chủ tự mình chiêu đãi. Tối thiểu nhất, người U Minh Cốc đã sớm đến.”

Trác Phàm thở sâu, trong lòng ngưng trọng hẳn lên.

Khó trách hắn ở bên ngoài cửa thành đụng phải đệ tử U Minh Cốc tra hỏi. Hóa ra không phải cố ý đến mỗi cái thành trì tìm kiếm hắn mà chính là đi theo một đại nhân vật đến tham gia Hoa Vũ Lâu Bách Đan thịnh hội.

Mà đại nhân vật này có thể là đại biểu cho U Minh Cốc đến tham gia, tối thiểu cũng phải là cấp trưởng lão mới được. Còn về phần Cốc chủ của bọn hắn…

“U Minh Cốc bọn họ đến người nào?” Trác Phàm khẩn cấp hỏi.

Đầu mi Đổng Thiên Bá nhíu khẽ một cái, chậm rãi lắc đầu. Đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên xông vào một nam tử, thở hồng hộc nhìn về phía Đổng Thiên Bá nói: “Đổng công tử, không tốt rồi. Dổng tiểu thư xảy ra chuyện!”

Nghe thấy lời này, Đổng Thiên Bá giật mình vội vàng mang theo bốn vị lão giả đi ra ngoài. Con ngươi Trác Phàm đảo quanh cũng theo đi ra ngoài!

Rất nhanh mọi người liền dừng lại ở một chỗ phía trên thị trấn. Ở nơi đó có rất nhiều người tụ tập ở một chỗ, nhìn về đằng trước lại không ai dám nói một câu.

Thả mắt nhìn đến chỉ thấy một nữ tử đáng yêu, toàn thân mặc trang phục đỏ thẫm đang đứng ngay ở bãi nhỏ phía trước, trong tay vuốt ve một kiện trang sức tinh xảo. Một đôi mắt phượng, liếc xéo giai nhân trên mặt đất.

Mà người kia chính là muội muội của Đổng Thiên Bá, Đổng Hiểu Uyển. Giờ khắc này, hai má nàng nổi lên một tầng đỏ, trong mắt chứa lệ nóng, vừa nhìn là biết bị người nắm giữ đánh cho mấy cái tát.

Thấy tình cảnh này, Đổng Thiên Bá sao có thể chịu được? Nhanh chân chạy về phía trước, liền đem muội muội ngồi dưới đất nâng dậy, giận dữ nói: “Hiểu Uyển đến cùng xảy ra chuyện gì. Đây là ai làm?”

“Ca, không sao, chúng ta đi mau!” Đổng Hiểu Uyển dường như bị sợ hãi, vụng trộm liếc nhìn thiếu nữ Hồng y kia một chút rồi co rúm lại lôi kéo Đổng Thiên Bá muốn rời khỏi.

“Ai cho ngươi đi?”

Đột nhiên nữ tử Hồng y kia mở miệng, ánh mắt sắc bén như hai đạo lưỡi kiếm thẳng tắp rơi trên người nàng, làm thân thể của nàng càng không tự chủ được mà run rẩy. “Mới vừa rôi bản tiểu thư đã nói, để ngươi tự tát 100 cái. Hiện tại mới 30 cái mà ngươi đã muốn đi?”

Nói rồi, Hồng y nữ tử lộ ra một tia cười lạnh nói: “Chẳng cần biết ngươi là ai, chỉ cần bị ta tìm ra sẽ để cả nhà ngươi chết không yên lành!”

Đổng Hiểu Uyển bỗng nhiên giật mình một cái, hai tay run run nâng lên, sau đó bắt đầu ba ba hung ác tát vào hai má của mình. Vốn mặt mũi đã đỏ không ít nay lại càng đỏ hơn.

Nước mắt khuất nhục chậm rãi chảy xuống hai má.

Đổng Thiên Bá vội vàng nắm hai tay nàng, giận dữ hét lên: “Hiểu Uyển dừng tay, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?”

“Ca, đều tại ta không tốt.” Đổng Hiểu Uyển khóc, run giọng nói: “Ta nhìn trúng đồ trang sức này, muốn mua đến thế nhưng là nàng…”

Nói đến đây, Đổng Hiểu Uyển không thể tiếp tục nói nhưng là Đổng Thiên Bá đã hiểu rõ tất cả. Một đôi mắt phẫn nộ nhìn thẳng về phía nữ tử Hồng y kia: “Thứ này rõ ràng là muội muội ta nhìn thấy trước, ngươi cướp trong tay nàng cũng thôi đi. Dựa vào cái gì còn muốn ngược đãi nàng?”

“Ha ha ha… Ta hỏi nàng muốn mà nàng không cho, hết lần này đến lần khác để bản tiểu thư đánh mới ngoan ngoãn giao ra.” Nữ tử áo đỏ kia cười lạnh một tiếng, sau đó tiện tay quăng ra, đem đồ trang sức rơi trên mặt đất, trong nháy mắt biến thành phiền phức: “Làm cho bản tiểu thư không có một chút tâm tình nào, đối nàng trừng trị một phen, chẳng lẽ không được chắc?”

Nhìn nụ cười khinh miệt của nữ tử kia, Đổng Thiên Bá cắn chặt răng, hung tợn nói: “Tiện nữ nhân, lão tử hôm nay không đánh ngươi răng rơi đầy đất thì lão tử không gọi là Đổng Thiên Bá.”

Vừa dứt lời Đổng Thiên Bá bỗng nhiên bước một bước hướng nữ tử kia xông lên. Nữ tử kia mới chỉ là tu vi Tụ Khí tầng chín, Đổng Thiên Bá muốn giáo huấn nàng không cần tốn nhiều sức.

Thế mà đúng lúc này, kình phong vang lên, một đạo bóng trắng xuất hiện trước mặt hắn.

Đụng!

Một tiếng vang làm Đổng Thiên Bá bị đánh bay ra ngoài, đạo bóng trắng kia chậm rãi rơi xuống, cây quạt mở ra lộ một khuôn mặt anh tuấn. Đúng là tu vi Đoán Cốt cảnh thất trọng.

Thực lực như thế dù đặt bên trong bảy thế gia cũng là con cưng của trời.

Mí mắt Trác Phàm bất giác run run, dưới chân hơi động một chút.

Nhìn tình cảnh này, bằng vào Đổng Thiên Bá và bốn lão đầu kia đã hoàn toàn không chịu được. Nếu hắn không xuất thủ thì hai huynh muội này ngày hôm nay sẽ hạ tràng cực kỳ thê thảm.

Thế nhưng nếu hắn động thủ tất nhiên sẽ gây nên phiền phức không cần thiết, đi ngược với mục đích lần này của hắn.

Nhưng mà tiện nữ nhân này thực sự quá tiện, khiến người ta có loại cảm xúc không ngăn được muốn đánh nàng. Cho dù hắn có tâm tính của Ma Hoàng lúc này cũng có chút không nhịn được.

Không thể nhịn được nữa, không cần phải nhịn. Đây mới chân chính là Ma Đạo của hắn…

Bình Luận (0)
Comment