Bắc Châu, vùng đất năm châu trải dài đến phía Bắc, tám phần đều là biển lớn mênh mông, quanh năm băng lãnh thấu xương tuyết hoa đầy trời, là vùng đất hiểm nghèo chân chính.
Bởi vì đây là địa vực của tông môn và gia tộc tu luyện, cũng không phồn hoa như châu phủ của hắn, nơi đây lưa thưa ít người, linh khoáng cũng vô cùng khan hiếm.
Bất quá, nếu lấy những châu khác để so sánh thì khó mà so được, bên trong biển cả mênh mông này chứa đựng vô số kỳ trân dị bảo, linh đan diệu dược, đều là những thứ gần như không thể tồn tại trên đất liền.
Cũng chính bởi vì điểm này, cũng có nhiều người cam nguyện chịu ở lại nơi này, Viễn Độ Trùng Dương đi khai hoang thế giới không ai biết. Mà kết quả cũng khiến cho bọn hắn rất hài lòng, dựa trên nguyên tắc vật hiếm thì quý, nơi Bắc Hàn này thật sự bị bọn họ khai hoang thành một khối bảo địa, rất nhiều vật liệu quý hiếm trên đất liền đều được vận chuyển về từ nơi này.
Đặc biệt là ở những nơi như đại dương sâu thẳm, chẳng biết lúc nào xuất hiện Bắc Hải Ngưng Giao, càng là thánh dược chữa thương, khiến cho mọi người chạy theo như vịt, tranh đoạt không thôi. Chẳng qua là bóng dáng của Hải Yêu khi xuất hiện, sẽ khiến cho những tu giả này đau đầu không ngừng, thực sự khó mà bước vào hải vực.
Bởi vì Hải Yêu thần bí mà cường đại này, gần như đã phong tỏa các mặt biển, vốn những tư nguyên bọn họ có thể dễ dàng thu hoạch được, giờ này khắc này lại phải vượt qua nguy hiểm lớn mới có thể lấy được.
Không thể không nói, đây là trên trời giáng xuống cho địa vực khắc nghiệt như Bắc Châu một tai họa vô cùng lớn, đứng trước tình cảnh khan hiếm tư nguyên, lại có một người canh giữ mạnh đến nổi không ai có thể phá như vậy. Như để cho bọn hắn biết bảo tàng ở đâu, nhưng chỉ có thể lực bất tòng tâm, khó có thể thu hoạch được.
Mỗi lần ra biển tìm kiếm, trên đường đi qua chỗ của Hải Yêu, luôn phải trả cái giá là có cảm giác đau đớn khó mà chịu nổi, mười người đi thì chín người không trở về được, thật làm cho người người lo sợ.
Nhưng vì lợi ích của tất cả tu giả Bắc Châu, người mạnh nhất của Hải Minh Tông, Bắc Châu đệ nhất cao thủ, Âu Dương Lăng Thiên, vào mấy ngày trước cách đây không lâu, tay cầm Phong Thiên Thần kiếm trấn châu chi bảo của Bắc Châu, đi khiêu chiến nơi ở của Hải Yêu kia, nghĩa vô phản cố mà vọt tới trên mặt biển.
Chỉ đáng tiếc là, khi mọi người dùng ánh mắt như đang sùng bái một người anh hùng, dõi mắt nhìn hắn đi tiêu diệt Hải Yêu, nhưng còn chưa bắt đầu, ngay cả mặt mũi của Hải Yêu cũng chưa nhìn thấy, liền đùng một cái hắn đã bị quái vật kia đánh trọng thương.
Tất cả mọi người vốn đang vui mừng khôn xiết, mong mỏi có thể hưởng thụ thành quả thắng lợi, bấy giờ lại trợn tròn mắt. Bọn họ thực không nghĩ đến, quái vật Hải Yêu này lại khủng bố như thế, ngay cả đệ nhất cao thủ của Bắc Châu bọn họ cũng đánh không lại?
Mà con quái vật này vẫn luôn ẩn núp trong sương mù dày đặt, chưa hề lộ diện, chỉ không ngừng phát ra tiếng cười nhạo quái dị, như đang mỉa mai đám nhân loại nhỏ bé bọn họ.
Khi mọi người nghe âm thanh ồn ào này truyền vào tai, vẻ mặt tất cả đều một màu tro tàn, đã không còn dục vọng muốn bước qua biển này nữa. Nhưng mà, đã nghèo còn mắc cái eo, đen đủi đến mức uống nước còn bị nghẹt ngay kẽ răng.
Cũng không biết tên ngu ngốc nào đem tin tức cao thủ mạnh nhất của gia tộc mình bị trọng thương truyền ra bên ngoài, Trung Châu Kiếm Tinh Đế Quốc nhận được tin, nhất thời cao hứng bừng bừng, lập tức phái ra cao thủ xuất kích Bắc Châu, chuẩn bị đoạt kiếm, hơn nữa còn do người mạnh nhất là Bất Bại Kiếm Tôn dẫn đội.
Lần này, không khỏi làm cho tất cả mọi người càng thêm sợ đến mất mật, tay chân rét lạnh.
Thế mà còn không đợi bọn hắn chuẩn bị sẵn sàng, ba tháng trước, đoàn người của Bất Bại Kiếm Tôn đã xông phá biên cảnh phòng thủ của Bắc Châu, xông thẳng vào cảnh nội, rồi lại biến mất không thấy tăm hơi.
Kể từ đó, mọi người càng thêm kinh hoảng thất thố, suy cho cùng hình dáng Ngoan nhân mạnh nhất trong thiên hạ này đã in sâu vào trong lòng bọn họ, giống như có một thanh lưỡi đao sắc lẽm lúc nào cũng đặt trên cổ bọn họ, khiến cho bọn họ ngày đêm lo sợ bất an.
Cứ như vậy, lại ba tháng trôi qua, tất cả mọi người trên Bắc Châu đều rất bàng hoàng, tuy nói đám người Bất Bại Kiếm Tôn cũng chưa làm ra chuyện mang tính hủy diệt gì, ngược lại còn bỗng dưng biến mất, chưa từng lộ mặt. Nhưng như thế lại càng giống như trong nhà giấu một con rắn vậy, không biết lúc nào cắn ngươi, đưa ngươi vào chỗ chết, sao có thể an tâm mà ngủ đây?
Trên mặt đất lạnh lẽo, một mảnh băng sương họa vô đơn chí rơi xuống làm cho trong lòng mọi người càng thêm đóng băng, thân thể lạnh run lẩy bẩy, hai chân run rẩy không ngừng.
Chỉ là tất cả những thứ này, lại không có nữa xu quan hệ cùng người nào đó mới vừa tới nơi đây!
Hô!
Nhẹ nhàng thở ra một ngụm khói trắng, Trác Phàm bỗng dừng chân trước cửa một tòa thành bao phủ ngân quang, khóe miệng hơi nhếch lên, khẽ cười nói: “Tước nhi, chúng ta rốt cục cũng đã đến Bắc Châu, tiếp theo chuẩn bị đi Bắc Hải Chi Tân, tìm Phong Thiên Hải Ngao đi!”
“Nhưng mà phụ thân, vì sao chúng ta không cưỡi con chim lớn kia bay thẳng qua? Chúng ta muốn tới Bắc Hải Chi Tân kia, không biết cần phải đi bao lâu?”
Bên tay hắn lôi kéo một bé gái mũm mĩm hồng hồng tầm sáu bảy tuổi, gương mặt nhỏ đang nhướng mày, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Mỉm cười lắc đầu, Trác Phàm than nhẹ một tiếng: “Tước nhi, ngươi không am hiểu nhân loại, hiện tại tất cả mọi người ở Bắc Châu này như là chim sợ cành cong. Loại hoảng sợ này sẽ sinh ra hành động điên cuồng, nếu chúng ta cưỡi con Tam Thủ Quái Nha kia thì thật quá rêu rao, sợ rằng sẽ biến thành đích bắn của mọi người. Đến lúc đó song quyền khó địch bốn tay, lại bị một đám cường giả vây công, chúng ta chỉ sợ rất khó vượt qua, nếu làm chậm trễ đại sự thì không tốt. Nhớ kỹ, ngồi mài đao cũng không được mất kỹ thuật đốn củi, vững vàng mà đánh, so với tùy tiện tiến thủ mạnh hơn nhiều, những lúc như vậy càng mất kiên nhẫn, dùng ít sức lực càng là điều đại kỵ đối với những người trẻ tuổi như các ngươi!”