Đến trạm thứ nhất, đội xe của Trác Phàm tiếp tực tiềm hành trong gió tuyết đằng đẵng, trên mặt tuyết dày, in lại từng vết bánh xe rõ ràng. Thế nhưng trên vết bánh xe, một bóng hình xinh đẹp lại băng lanh bỗng nhiên lắc mình, hung hăng đạp lên. Từ xa nhìn đội xe đang đi không ngừng kia, khóe miệng nàng nhếch lên một đường cong tà dị.
“Hừ, xú tiểu tử, lại cho ngươi một món lễ lớn, để ngươi ít hơn một chiếc xe, mấy con linh thú cùng vài người, hừ hừ hừ…” Chậm rãi nâng tay lên, trong gió tuyết băng lãnh, một kiếm của Bách Lý Ngự Vũ càng thêm lạnh thấu xương, rất là bức người, trong mắt đều hiện lên vẻ tà dị kiệt ngạo.
Xoát xoát xoát!
Nhưng không đợi nàng ra tay, trong một lúc có tới mấy chục đạo hắc ảnh xuất hiện, bao vây nàng lại. Trong mắt đều là vẻ chế giễu, phóng ra khí thế cường đại về chỗ nàng, một bộ giống như ta ăn chắc ngươi.
Trong lòng cả kinh, Bách Lý Kinh Vũ nhíu mày, nhìn những người ở đây, nghi ngờ nói: “Các ngươi là ai, dám chặn đường cô nãi nãi?”
“Ha ha ha… Chỉ là một thám tử của Trung Châu, lại dám có hành dộng lớn lối như vậy trên Bắc Châu của bọn ta, còn dám hỏi chúng ta là ai? Thật là mắt chó của ngươi bị mù rôi, ha ha ha…”
Cầm đầu là một hán tửu cao lớn lúc này đi ra trước một bước, khí thế của Dung Hồn cảnh đỉnh phong phóng lên đến tận trời, cuồng ngạo đến không nói ra lời, cùng mọi người liếc nhìn nhau, đều cười ra tiếng: “Các huynh đệ, cô nương này làm thám tử cũng quá không hợp cách, không biết địa bàn của người nào cung dám hành động, còn dám hỏi chúng ta là ai, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ! Các ngươi nói xem, chúng ta có nên giáo huấn này một trận trước, để nàng nhớ kỹ chúng ta là ai, hay là…”
Xoạt!
Thế mà, người kia còn chưa kịp nói xong, một đạo hàn mang đã xuyên qua thân thể hắn, thân thể người kia lắc lư một cái, bỗng dứng liền đứng im, không nhúc nhích, hai mắt giận mình trợn trắng, bên trong chỗ sâu tràn đầy vẻ không thể tin.
Chờ gió lạnh thổi qua, soạt một tiếng, từ giữa không gian một phân thành hai, bịch một cái ngã xuống đất. Trong thân thể đã cháy đen, không có một miếng máu, thậm chí ngay cả thần hồn cũng trốn không kịp, đã vẫn diệt, không còn âm thanh gì!
Sư huynh!
Tê!
Nhịn không được hít sâu một cái, tất cả mọi người nhìn thoáng qua bóng người không còn hơi thở sống kia, nhất thời ngây người, tràn đầy vẻ không thể tin nhìn về chỗ của Bách Lý Ngự Vũ, da mặt co lại, trong lòng lạnh run, sắp khóc tới nơi.
Người này đến cùng là ai, không phải đã nói mười tên Dung Hồn cảnh đã có thể đuổi chạy tán loạn rồi sao, sao bây giờ lại không giống như lời nói lúc đầu.
Nhân mã gần năm mươi của mình, vừa mới lộ mặt, đã bị người ta dùng một chiêu đánh chết sư huynh là người mạnh nhất có tui vi Dung Hồn cảnh đỉnh phong. Tào quản sự còn kêu bắt sống, bắt em gái ngươi, này sao có thể bắt, chết chúng ta cũng bắt không đươc…
Trên mặt tất cả mọi người đều là vẻ khổ sở, khi nhìn về Bách Lý Ngự Vũ băng lãnh đứng đối diện kia, hai chân mọi người đều nhũn ra, trong lòng chửi mẹ, có xúc động muốn trốn đi.
Sao bọn họ có thể nghĩ đến, lần này nói tốt là bắt thám tử, ai ngờ lại đá trúng thiết bản? Trên đời này có thám tử có thực lực mạnh mẽ như vậy sao?
Nhẹ nhàng vén tóc mai hai bên, vẻ mặt Bách lý Ngự Vũ tài mị nhìn về phía bọn họ, cười khẽ một tiếng: “Vừa nãy đã cho các ngươi cơ hội giới thiệu, các ngươi lại lải nhải cả một ngày, bây giờ bản cô nương không muốn nghe nữa, vậy thì để cho các ngươi làm quỷ vô danh trong mảnh thiên địa mệnh mông này đi, ha ha ha…”
Bạch!
Cười lạnh một tiếng, Bách lý Ngự Vũ vạch tay lần nữa, một đạo ầm vang ngắn ngủi phát ra, gần 50 cao thủ Dung Hồn cảnh đã bị bao phủ trong gió tuyết đầy trời, chỉ trong chốc lát, liền đã không còn sinh cơ, thậm chí ngya cả máu tươi trong thi thể cũng không còn, dường như trên thế gian này không hề tồn tại người như vậy.
Rầm rầm rầm…
Từng tiếng chấn vang động thiên địa vang lên, chỗ xa giá của Trác Phàm cũng rung động không ngừng, mấy vị hộ vệ nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy một màn mãnh liệt phía sa, đều kinh dị lên tiếng: “Tiên sinh, không biết đằng sau đã xảy ra chuyện gì lại có động tĩnh lớn như thế!”
“Cọp cái đang nổi bão, nấu dê làm thịt ăn, chuyện cũng không liên quan đến chúng ta, tiếp tục nên đường thôi!” Vẫn dựa vào ghế ngồi như cũ, hai con ngươi của Trác Phàm vẫn khép hờ, vẻ mặt đạm nhiên, chỉ có khóe môi nhếch lên một đường cong vô cùng quỷ dị.
Mọi người không hiểu mà liếc nhìn nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai, tiếp tục làm theo lời nói của Trác Phàm…
Thế nhưng bọn hắn không quan tâm, không có nghĩa là Hải dương Tông không để ý!
Trong miệng phun ra khói trắng, Tào quản sự đứng trước tông môn, trên mặt lộ vẻ tươi cười, mặt đầy hồng quang, trong mắt đều là vẻ tự đắc.
Cùng ta chia công lao? Hừ, chỉ là một giới thương nhân, cũng xứng!
Từ sau khi nghe được tin tức của Trác Phàm, hắn đã âm thầm quyết định, sẽ chớp lấy công lao bắt được thám tử Trung Châu, không để chi người khác cướp lấy một phân một hào.
Thế nhưng sao hắn lại biết, chút tâm tư nhỏ của hắn đều nằm trong tính toán của Trác Phàm, Trác Phàm cũng không phải chủ động cung cấp tình báo cho hắn mà cung cấp cho hắn một khỏa khoai lang bỏn tay, đến lúc đó cho dù xảy ra vấn đề gì, hắn chỉ có thể ăn thiệt.
Rất hiển nhiên, người thua thiệt, sớm sẽ hiện ra…
“Tào chấp sự, Tào chấp sự…”
Một chuỗi âm thanh thất kinh từ nơi xa truyền đến, một tên đệ tử mới vừa phái ra lộn nhòa xông vào, vẫn kiên cường bay thẳng hướng về tông môn, hướng về tào chấp sụ đang chờ tin tốt chạy như bay, dáng vẻ đầy thất kinh.
Bất giác mỉm cười, Tào chấp sự cười toe toét miệng: “Bắt được rồi sao? Ha ha ha, nhất định là một con cá lớn, nhìn bộ dáng kích động của ngươi này, ha ha ha… Người đâu?”
“Không phải… Không phải… Ách, vâng!” Bờ môi run lên, vẻ mặt người kia bối rối, lại cũng không nói ra lời.
Thấy cảnh này, Tào chấp sự hơi tức giận, vẫy vẫy tay nói: “Vâng cái gì mà vâng, vừa không phải vừa vâng, ngươi đến cùng muốn nói cái gì?”
“Tào chấp sự… Người kia là… là… Một con cá lớn, có điều…”
“Có điều cái gì?”
“Có điều quá lớn, chúng ta ăn không vô a!” Mặt mũi tràn đầy vẻ thống khổ, vẻ mặt người kia ủy khuất, nói: “Bọn người sư huynh đi, liền bao vây lại nữ tử đó, muốn bắt nàng lại, ai ngờ lại là một cọng rơm cứng, không tốn bao nhiêu thời gian, toàn quân của bọn họ đã bị diệt, không con ai sống sót. Ta bởi vì đứng từ xư xem, mới không bị người kia phát hiện mà trốn về. Tào chấp sự, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tròng mắt co rụt lại, Tòa chấp sự giật mình: “Ngươi nói cái gì, chết hết, sao có thể? Bọn họ đều là cao thủ Dung Hồn cảnh, cầm đầu vẫn là cường giả Dung Hồn đỉnh phong, sao có thể một hơi chết sạch được? Đối phương chỉ là thám tử bị mười tên thương nhân Dung Hồn cảnh có thể… đuổi đi mà thôi?”
“Chấp sự đại nhâ, có phải tình báo của ngài sai rồi không, nữ ma đầu kia sao có thể bị người đuổi chạy? Chúng ta gặp nàng, muốn chạy cũng chạy không được!” Da mặt rung động, người kia thút thít kể.
Tào chấp sự kia thì hoàn toàn ngỡ ngàng, không rõ cho lắm, nhưng rất nhanh hắn liền phản ứng lại, thì thào lên tiếng: “50 tên Dung Hồn cảnh, không còn một người, cái này cũng không tiện bàn giao, xem ra thiên đại công lao là lấy không được, nhất định phải tìm viện trợ… Lý trưởng lão, đúng, chính là hắn, Lý trưởng lão..."
Tào chấp sự một bên vừa lẩm bẩm tên, một bên chạy về chỗ sâu trong tông môn, thất tha thất thểu, mất hồn mất vía…
Một phút sau, trong một gian phòng tin xảo, một lão giả tóc trắng đang khí định thần nhàn ngồi trên giường, bên cạnh là Tào chấp sự đang khim người nghe lệnh.
“Tào chấp sự, ngươi muốn nuốt phần công này một mình, kết quả lại đá trúng thiết bản, tổn thất 50 tên cao thủ, sợ rằng chính ngươi cũng gánh vác không nổi, mới tìm đến ta?”
Lạnh lùng liếc nhìn hắn, lão giả kia ùy cười.
Lau đi mồ hôi lạnh trên trán, Tào chấp sự nhếch miệng cười khan, khom người nói: “Lý trưởng lão minh xét, tại hạ chẳng qau là muốn bắt thám tử mà thôi, thật sự không cần quấy rầy đại nhân ngài. Đương nhiên, nếu có thể bắt được người, tại hạ cũng phải dưới sự lạnh đạo của Lý trưởng lão mới có thể vì tông môn lập công, nào dám tham lam nuốt một mình, ha ha ha…”
“Ừm, lời nói rất dễ nghe, nhưng việc làm lại quá kém. Để lại một cục diện rối rắm, còn muốn lão phu t hu thập giúp ngươi?”
Xùy cười một tiếng, trong mắt Lý trưởng lão lóe ánh sao, nhìn về Tào chấp sự liên tục cúi đầu kia, sâu xa nói: “Đối phương nếu có thể chém giết 50 cao thủ Dung Hồn cảnh, chắc chắn là cường giả Quy Nguyên cảnh. Người tới, truyền lệnh của ta, triệu tập 50 cao thủ Quy Nguyên cảnh xuất phát, cần phải bắt tên tặc tử này cho ta, tận lực bắt sống. Là thám tử, dù sao cũng phỉa dò xét chút gì từ trong miệng hắn?”
“Vâng!”
Ngoài cửa có tiếng hét lớn, có người đã lĩnh mênh rời đi.
Tiếp theo, Lý trưởng lão nhìn về phía Tào chấp sự, khẽ cười nói: “Tiểu tào a, lần này thế nhưng ngươi thiếu lão phu một nhân tình vô cùng lớn đó, phải biết, hành sự lỗ mãng vô duyên vô cớ làm tổn thất 50 cao thủ Dung Hồn cảnh, là sai lầm như thế nào. Lần này ta phái người thay ngươi, 50 người này cứ coi như là hi sinh vì nhiệm vụ, cũng đã có nguyên do, ngươi không có chuyện gì. Nếu không, sai lầm lớn như vậy, lại không lập công, ngươi cũng ăn không tiêu!”
“Đa tạ Lý Trưởng lão rat ay tương trợ, tại hạ biết ơn sâu tận trong lòng, nhất định sẽ ghi nhớ ớn của ngài, đời đời kiếp kiếp không dám quên a!” Vội vã gật đầu, vẻ mặt Tào chấp sự xu nịnh làm lành, a dua xu nịnh. Nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận, rất tốt, công lao sắp tới tay thì bay đi, còn phải thiếu nợ nhân tình, thật là em gái nó.
Tiền Phàm kia… Rốt cục cho tình báo hại người gì vậy, không chuẩn chút nào, hừ!
Trong lòng Tào chấp sự thầm oán, nhưng lại không nói ra miệng, còn phải cố gạt ra vẻ mặt vô cùng vui vẻ, thật là quá vất vả. Lý trưởng lão ở một bên bồi, như phụ mẫu, lại như ân nhân cứu mạng, tận hưởng vinh hạnh đặc biệt.
Thế nhưng rất nhanh, hắn cũng không còn điểm ưu việt ấy nữa, bởi vì cổ tà hỏa hoang đường cừu non bắt hổ này, đã đốt tới lò sưởi đặt ở đầu giường của hắn…
Đạp đạp đạp…
Một đoàn âm thanh vang lên, nghe một tiếng vang đụng thật lớn, một tên cao thủ Quy Nguyên cảnh đã không để ý tới chút lễ nghi gì mà đẩy cửa xông thẳng vào, nhìn về phía hai nười với sắc mặt tràn vẻ bi phẫn cùng phẫn nộ.
“Lý trưởng lão, việc lớn không tốt, 50 cao thủ Quy Nguyên cảnh mà ngài phái đi, cũng bị diệt toàn quân rồi…”
Tròng mắt co rụt lại, Lý trưởng lão hít sâu một hơi, mắt trợn tròn xoe…