"Huyền giai cao cấp võ kỹ Bách Lý gia, Bá Không Liệt Thiên Kiếm!"
Người đến là thanh niên Dung Hồn lục trọng, ánh mắt kiên định, khí thế bức người, vừa ra tay đã dùng đến võ kỹ bản thân đắc ý nhất, toàn lực ứng phó.
Mà mục tiêu của hắn là Trác Phàm, người nhìn bên ngoài chỉ có Thần Chiếu cảnh tam trọng.
Nhìn thấy cảnh này, người trong thương đội nhất thời giật mình, cùng nhau kêu lên: "Tiên sinh!"
Thế nhưng mấy người Bách Lý Ngự Thiên lại vô cùng bình tĩnh, cứ như vậy yên tĩnh đứng đấy, nhìn hết thảy, trong mắt không chút dao dộng. Dường như không cảm thấy mất mặt khi Bách Lý gia lấy mạnh hiếp yếu.
Nếu chuyện này diễn ra trong một gia tộc bình thường, Dung Hồn cảnh khi dễ Thần Chiếu cảnh, nhưng làm sao cũng không đặt trên bàn cân, dù có thắng cũng chỉ sỉ nhục bản thân mà thôi.
Nhưng hôm nay, gia tộc Bách Lý gia, một gia tộc mạnh nhất thiên hạ, trước mặt lão tổ tông lại công khai làm chuyện mất mặt, đáp án chỉ có một, là thăm dò.
Bách Lý Ngự Thiên muốn thử dò xét phân lượng đệ tử Thiên Ma Sơn, xem có đủ tư cách làm đối thủ của hắn hay không. Nếu thực lực của một Thần Chiếu cảnh dưới một kích của cao thủ Dung Hồn cảnh vẫn sống sót, như vậy Bách Lý Ngự Thiên có thể xem Thiên Ma Sơn chủ là đối thủ đáng gờm.
Đồ đệ đã nghịch thiên thì sư phụ đương nhiên sẽ không kém, lời truyền này đương nhiên sẽ không giả.
Nếu Trác Phàm không thể tránh thoát, điều này cũng chứng minh Thiên Ma Sơn chủ chỉ là một tục nhân mà thôi, không có gì quan trọng. Hoặc là nói, thân phận của Trác Phàm là giả, hắn chỉ mua danh chuộc tiếng mà thôi.
Người như vậy, xem như gián tiếp lừa gạt Bách Lý Ngự Thiên hắn, có chết cũng đáng đời.
Vì vậy khi người trẻ tuổi kia động thủ, người của Bách Lý gia không ngăn cản, cứ như vậy mà nhìn, chờ kết quả khảo nghiệm.
Mà trong lòng Trác Phàm cũng hiểu rõ điểm này, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, không chút để ý, hắn vẫn nắm tay Tước nhi như thường, không lỏng không chặt, dương dương tự đắc mà đi, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng thân kiếm mang theo tiếng nổ đùng đùng không dứt, khí thế xé không liệt địa, uy thần kiếm đến trước mặt hắn, lúc kiếm chỉ đâm thủng bầu trời đến chỗ mi tâm hắn, Trác Phàm vẫn mỉm cười như cũ, không nói một lời, làm như không kịp phản ứng với một kích này.
Thấy vậy, mày Bách Lý Ngự Thiên khẽ nhướng lên, sâu trong mắt lộ ra một tia thất vọng.
Thì ra Thiên Ma Sơn trong truyền thuyết cũng chỉ thế này, đệ tử... không khác gì nhân tu bình thường.
Vèo!
Thế mà, ngay khi hắn thất vọng, lại có chuyện bất ngờ xảy ra. Đối mặt với một kiếm không gì địch nổi của hoàng tử trẻ tuổi Bách Lý gia bọn họ, Trác Phàm thật sự không có động tác nào nhưng người bên cạnh hắn lại có.
"Thiên Ma Sơn, Huyền giai võ kỹ cấp thấp, Hoàng Lôi Trảo!"
Một âm thanh non nớt vang bên tai mọi người, một kiếm của hoàng tử Bách Lý gia vừa đến chỗ mi tâm Trác Phàm, kiếm khí mạnh mẽ đâm vào trán hắn có chút đau, một trảo cùng ánh sáng màu tím mãnh liệt vung ra, từ dưới tung lên.
Ngay sau đó, khi người thanh niên kia còn chưa kịp phản ứng, đứa trẻ đã nắm lấy kiếm không đánh trúng trán Trác Phàm, mạnh mẽ xoay tròn người thanh niên trên không trung ba vòng mới rơi xuống mặt đất, tạo nên khói bụi cuồn cuộn.
Chờ bụi mù tán đi, xuất hiện trước mắt mọi người cảnh tượng khiến bọn họ không ngờ tới.
Không chỉ những hộ vệ của thương đội mà ngay cả Bách Lý Ngự Thiên cùng thủ hạ cao thủ Kiếm Vương cũng kinh ngạc không kém.
Giờ khắc này, tên hoàng tử Bách Lý gia kia bị người ta hung hăng ấn tại trên mặt đất, mà ngồi trên người hắn là cô bé mà Trác Phàm nắm tay. Bàn tay non nớt nhỏ bé của cô nàng, hung hăng chộp vào xương cổ tên hoàng tử kia, từng tia sáng tím theo móng vuốt tưởng chừng yếu ớt kia lại rất cứng cáp, không ngừng xâm nhập vào cơ thể hắn, khiến toàn thân hắn tê dại, ngay cả thần hồn cũng chấn động không chịu nổi, hoàn toàn mất đi năng lực tái chiến.
Nhìn một màn trước mắt, tất cả mọi người trợn tròn mắt, kinh ngạc, bao gồm một người luôn tự phụ như Bất Bại Kiếm Tôn.
Tuy thực lực tiểu cô nương còn chưa trèo lên đỉnh cao, nàng cũng chỉ là đứa trẻ sáu bảy tuổi, ở tuổi này mà có thể trong nháy mắt hạ một cao thủ Dung Hồn lục trọng được Bách Lý gia chăm chút, cho dù nàng ta có ẩn giấu thực lực, mẹ nó cũng quá nghịch thiên.
Người bình thường, trẻ em ở tuổi này có lẽ còn chưa dứt sữa. Bách Lý gia yêu cầu nghiêm ngặt, cái tuổi này tối thiểu cũng đã đạt đến Đoạn Cốt cảnh, một số tài năng xuất chúng, cũng chỉ Thiên Huyền cảnh mà thôi.
Thế nhưng đứa trẻ này thì sao, trực tiếp hạ cao thủ Dung Hồn trong phút chốc, thật sự quá biến thái, chẳng lẽ Thiên Ma Sơn đều là loại khác người này sao?
Nếu đúng như vậy, Bách Lý gia tộc bọn họ làm gì còn là gia tộc mạnh nhất thiên hạ chứ ? So với đệ tư Thiên Ma Sơn, bọn họ chẳng khác gì kiến hôi.
Trong lúc nhất thời, trong mắt Bách Lý Ngự Thiên hiện lên tia bối rồi, mấy ngàn năm qua lần đầu tiên hắn lo âu sợ hãi, nghi vấn thực lực của bản thân.
Thiên hạ to lớn như vậy, hắn... thật sự bất bại sao?
A !
Một tiếng hét thảm từ dưới mặt đất truyền đến, vị hoàng tử kia bị Tử Lôi của Tước nhi áp bách, đau đớn tận tâm can. Ngay từ đầu hắn cắn răng chịu đựng, bởi vì hắn không thể để cho lão tổ tông nhìn vẻ nhu nhược của hắn, nếu không lão tổ tông nhất định sẽ phẫn nộ, cảm thấy hắn làm mất mặt Bách Lý gia.
Thế nhưng, Tử Lôi bá đạo tương sinh tương khắc với Phách Thiên Kiếm đạo mà Bách Lý gia bọn họ lĩnh hội được, vì vậy Tử Lôi nhập thể, càng thống khổ hơn gấp trăm lần.
Vì thế, không bao lâu sau, hắn nhịn không được gào rú lên tiếng, kêu to không ngừng.
Người Bách Lý gia nhìn thấy, lòng bàn tay khẽ nhúc nhích, có ý tiến lên giúp đỡ, thế nhưng không có lệnh lão tổ tông, bọn họ không dám loạn động.
Tước nhi lại cười hì hì, gõ gõ đầu hắn nói: "Ngươi dám động thủ với phụ thân ta, hiện tại bản tiểu thư cho ngươi nếm thử chút lợi hại, hắc hắc..."
Nói xong, lực đạo của Tước nhi tăng thêm ba phần, tên hoàng tử kia đau nhức gào rú càng thêm tê tâm liệt phế.
"Tước nhi!"
Lúc này, Trác Phàm khẽ liếc nàng, thản nhiên nói: "Thả hắn!"
Khẽ giật mình, Tước nhi nhìn Trác Phàm, thấy hắn khẽ gật đầu, tay liền buông lỏng, thả người kia ra, cúi người hành lễ nói: "Dạ, phụ thân!"
Sau đó trực tiếp trở lại bên người Trác Phàm, còn vị hoàng tử vừa định đánh lén không thành kia thân thể vẫn đau đớn tê dại vô cùng, muốn đứng lên nhưng lại lảo đảo ngã xuống.
Tước nhi ở một bên nhìn thấy che miệng cười khẽ, sắc mặt Bách Lý Ngự Thiên âm trầm, nhìn không được, ra hiệu cho Bách Lý Ngự Lôi dẫn tên phế vật này đi, lưu lại chỉ tổ mất mặt.
Sau cùng, Bách Lý Ngự Thiên mới chăm chú nhìn về phía Trác Phàm, chắp tay nói: "Đại danh Thiên Ma Sơn ta đã sớm nghe nói, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả tiểu cô nương sáu bảy tuổi đã có thực lực như vậy, quý sơn chủ quả nhiên sâu không lường được!"
"Kiếm Tôn đại nhân quá khen, tuyệt kỹ của Bách Lý gia cũng để tại hạ lau mắt mà nhìn. Nghĩ không ra ở phàm giai lại có võ kỹ lợi hại như vậy, nếu không phải vừa rồi tiểu nữ xuất thủ kịp thời, có lẽ đầu của tại hạ cũng phải dọn đi rồi, có điều..."
Nói xong, Trác Phàm chợt quay đầu nhìn về phía Tước nhi, mặt lạnh khẽ quát: "Tước nhi, chiêu kia vừa rồi vẫn còn quá chậm, ngươi xem trán cha nè, có thấy dấu đỏ không, hừ, trở về tiếp tục luyện!"
Miệng nhỏ chu lên, Tước nhi khom người cúi đầu, không thể làm gì hơn. "Dạ, phụ thân!"
Da mặt co rút, trong lòng Bách Lý Ngự Thiên có chút tức giận, tiểu tử này nửa câu đầu lấy lòng võ kỹ Bách Lý gia, nửa câu sau thì chuyển thành giáo huấn nữ nhi của mình, rõ ràng tỏ vẻ khinh bỉ chê bai bọn họ.
Một đứa trẻ tùy ý xuất thủ cũng có thể phá giải một chiêu của đệ tử Bách Lý gia ta mà ngươi còn chê chậm, trở về còn bắt tu luyện? Đây không phải châm chọc một cách trần trụi sao?
Tiểu tử đáng chết, loại chuyện này trước giờ chỉ có lão phu đối với người khác, không nghĩ giờ lại rơi xuống đầu mình, chết tiệt thật!
Trong lòng vô cùng phiền muộn, Bách Lý Ngự Thiên ngăn không được tức giận trong lòng, đáng tiếc cũng không có cách nào phát ra được.
Trước kia dù sao hắn cũng là người mạnh nhất, thích châm chọc người khác thế nào cũng được, dù sao người ta cũng không đánh lại, cũng không dám mắng hắn. Nhưng bây giờ thì khác, Thiên Ma Sơn... một nơi mạnh mẽ thần bí, không biết sâu cạn thế nào, hắn không dám tùy ý đắc tội.
Tuy nhiên vô địch cả một đời, cuồng ngạo cả một đời, nhưng vị Bất Bại Kiếm Tôn cũng không phải không xem ai ra gì, hắn vẫn suy nghĩ kĩ trước khi hành động.
Mà nguyên nhân hắn không dám tùy ý tức giận cũng là do Trác Phàm.
Người trẻ tuổi này hắn nhìn không thấu, trước đó để Bách Lý Ngự Vũ thăm dò, còn hiện tại hắn đang thử thăm dò nhưng người này vẫn không chút hoang mang, luôn bình tĩnh tự nhiên.
Ngay từ đầu hắn nghĩ đấy là khí phách cường giả, nhưng nghĩ thêm một chút có lẽ người này thật sự không sợ Cửu Kiếm Vương, thậm chí là hắn.
Dù sao, một đứa bé Thiên Ma Sơn lại có thực lực như vậy thì người lớn mạnh đến cỡ nào chứ?
Nghĩ đến đây, đường đường là Bất Bại Kiếm Tôn Bách Lý Ngự Thiên, lần đầu tiên trán chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng cực kỳ ngưng trọng.
Suy nghĩ tỉ mỉ một chút, hắn phát hiện, Thiên Ma Sơn thật sự không phải là một nơi tốt để gây sự. Bất Bại Kiếm Tôn hắn có thể tùy hứng với bất kỳ ai, bao gồm cả không đặt lợi ích của đế quốc vào mắt, chỉ cần thống khoái là được.
Bất kể thế nào, chỉ cần hắn xuất thủ, không có gì không lấy được, cho dù đế quốc bị hủy diệt, hắn cũng có thể tái tạo cái mới.
Chỉ có Thiên Ma Sơn khiến hắn chân chính có chút kiêng kị. Dường như nơi này, trở thành mộ địa kết thúc thần thoại bất bại của hắn.
Mày nhíu chặt, Bách Lý Ngự Thiên có phần do dự, bọn người Bách Lý Ngự Lôi nhìn thấy trong lòng trầm xuống, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy lão tổ tông do dự thiếu quyết đoán như vậy.
Chỉ có Trác Phàm, liếc nhìn hắn, trong lòng âm thầm cười trộm, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Để Tước nhi xuất thủ, mục đích để chấn nhiếp lão gia hỏa này, rốt cục cũng đạt được. Tiếp đó, có thể bình đẳng... Không, điều kiện đàm luận không bình đẳng.
Tóm lại chuyến đi Bắc Châu lần này, hắn không thể để đám người Trung Châu làm hỏng chuyện tốt của hắn được, hừ.