Đôi mắt băng lãnh nhìn bóng người hờ hững trước mặt, Bách Lý Ngự Thiên đã giận không nhịn nổi, thể hiện thần uy của chiến thấn bất khả chiến bại, thiên hạ không ai có thể địch nổi.
Thế nhưng hai người Trác Phàm nhìn bộ dáng uy phong lẫm liệt này của hắn, trên mặt không chút hồi hộp sợ hãi, thậm chí ánh mắt bọn họ còn lạnh lùng hơn hắn, tĩnh mịch hơn hắn, điều này khiến hắn trái tim vốn phẫn nộ bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Người này có ý gì, chẳng lẽ xem thường thực lực của lão phu sao? Hay hắn căn bản không sợ, thậm chí không tin lão phu có thể chế phục hắn?
Vừa nghĩ đến đây, tâm trí vốn kiên định của Bách Lý Ngự Thiên lại có chút thấp thỏm không yên. . .
"Xin Kiếm Tôn đại nhân nghĩ lại!"
Thế mà, đúng lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Trác Phàm lần nữa phát lên, băng lãnh mà vô tình: "Lần này chúng ta phụng mệnh sư phụ thu phục Bắc Hải Hải Yêu, trở về dùng canh cổng cho sơn môn, không muốn liên lụy chuyện thế tục, cũng không muốn tranh chấp cùng quý quốc. Thế nhưng lúc này Kiếm Tôn đã làm khó chúng ta."
Mí mắt run lên, trong lòng Bách Lý Ngự Thiên vô cùng kinh hãi.
Cái gì. . . Thu phục Bắc Hải Hải Yêu chỉ để canh cổng sao?
Thế nhưng còn không đợi hắn nghĩ rõ ràng, Trác Phàm lần nữa cuồng ngôn khoác lác: "Nếu Kiếm Tôn đại nhân khăng khăng ngăn cản, chúng ta cũng không ngại xóa đi nhóm người các ngươi, bảo đảm thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này."
"Xóa đi?"
Bách Lý Ngự Thiên nghe được lời này, lòng kiêu ngạo bị kích thích, nhếch miệng cười nhạo: "Khẩu khí thật lớn, cho dù Thiên Ma Sơn có cường giả như mây, nhưng Bách Lý gia ta cũng không phải ăn chay. Hiện tại trước mặt ngươi đều là cường giả Bách Lý gia, ngươi làm cách nào xóa đi?"
Trác Phàm hít sâu một hơi, nhìn hắn chằm chằm, lại bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu, vẻ mặt đầy vẻ thất vọng: "Thế nhân ngu muội, không biết trời cao đất rộng, vốn cho rằng bản thân đứng cao ở phàm giai sẽ có chút tự mình hiểu lấy, ai ngờ vẫn như cũ không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, vẫn cuồng ngạo như vậy."
"Người Thiên Ma Sơn chúng ta muốn xóa đi thì không một ai chạy thoát. Năm đó ngũ tông Tây Châu cũng thế, hiện tại các ngươi cũng vậy! Nếu ta một mình xuất thủ, dù chưa chắc thất bại nhưng muốn hạ tất cả các ngươi cũng không dễ dàng, chỉ có vận dụng bảo vật gia sư tặng trước khi đi. Có điều. . . Haizz, vốn đây là chuẩn bị cho Bắc Hải Hải Yêu, hiện tại dùng trên người các ngươi, quả thực có lãng phí một chút. Nhưng không có cách nào, thế nhân ngu muội, tự gây nghiệt, không thể sống."
Nói xong Trác Phàm đã chậm rãi nâng một tay lên, Lôi Linh Giới trong tay chớp động tia sáng chói mắt, khí tức khủng bố cuồn cuộn từ bên trong phát ra, như thật sự muốn xuất ra đồ chơi hủy thiên diệt địa.
Trong lòng Bách Lý Ngự Thiên cả kinh, lo sợ bất an, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi.
Hắn không biết Thiên Ma Sơn thực lực thế nào, nhưng không biết mới đáng sợ nhất, chỉ nhìn bộ dáng nước chảy mây trôi của Trác Phàm, cho dù chưa thấy thực lực nhưng vẻ mặt khinh thường cùng thực lực kinh khủng của tiểu cô nương sáu bảy tuổi cũng biết hắn đáng sợ thế nào.
Một người thủ đoạn hung ác như Bất Bại Kiếm Tôn, lần đầu tiên trong đời cảm thấy hối hận.
Hắn hối hận vì vừa rồi bản thân quá manh động, nếu người này thật sự có bảo vật, có thể trị Bắc Hải Hải Yêu, như vậy nhất định vô cùng khủng bố, muốn đối phó hắn cũng dễ như trở bàn tay.
Nếu những lời Trác Phàm nói là đúng, một hơi diệt hết tất cả mọi người nơi này cũng không phải là chuyện không thể.
Vừa nghĩ đến đây, đầu Bách Lý Ngự Thiên đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt nhóm người Bách Lý Ngự Lôi trở nên nghiêm trọng, thân thể run rẩy, không tự chủ lui về phía sau.
Bọn họ là Cửu Kiếm Vương, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Bất Bại Kiếm Tôn kiêng dè người khác.
"Bất Bại Kiếm Tôn Bách Lý Ngự Thiên. . . Hôm nay rất hân hạnh được biết ngươi, nhưng. . . Vĩnh biệt. . ." Ánh mắt lạnh lẽo, trong nhẫn Trác Phàm bỗng nhiên sáng lên ánh vàng rực rỡ, nóng rực mà quỷ dị, tràn ngập khí tức khủng bố.
Bách Lý Ngự Thiên vội vàng giơ tay, nói: "Chờ một chút!"
"Thế nào, Kiếm Tôn đại nhân còn muốn để lại di ngôn gì sao?"
"Vừa rồi ngươi có nói phàm giai đỉnh phong, chẳng lẽ trên đời này thật có cảnh giới trên Quy Nguyên cảnh sao?" Bách Lý Ngự Thiên yên lặng nhìn hắn, hỏi nhỏ.
Trác Phàm thản nhiên cười khẽ, gật đầu nói: "Đương nhiên, Đế Thánh Hoàng Linh Phàm, năm đại pháp cảnh luân hồi trong thiên địa, từ bé tu luyện tới Quy Nguyên cảnh, chỉ là phàm giai thôi. Đột phá Quy Nguyên, mới có thể siêu phàm thoát tục, đạt đến Linh Vương cảnh, chưởng khống sức mạnh không gian, thọ mệnh không bị hạn chế, thoát khỏi bánh xe định mệnh thiên nhân ngũ suy. Trừ phi thiên kiếp buông xuống, nếu không sẽ không sinh lão bệnh tử! Đây là mới vừa tiến vào Thánh Môn Hạm, đạt đến tu luyện tiểu thành. Mà truyền thuyết tu đến Đế cảnh, có thể đồng thọ cùng trời đất, bất tử bất diệt. Đương nhiên, từ xưa đến nay rất ít người đạt đến điểm này, khó khăn vạn lần."
"Cái gì, lại còn có cảnh giới cao như thế?" Bách Lý Ngự Thiên kinh ngạc thốt lên, những Kiếm Vương cũng giật mình kinh hãi, khó mà tin được.
Trác Phàm mỉm cười, sắc mặt lạnh nhạt như cũ."Kiếm Tôn đại nhân, còn có gì muốn hỏi sao? Nếu không nói gì nữa thì tiếp tục đi!"
"Chờ một chút!"
Vội vã khoát tay, Bách Lý Ngự Thiên như nghe được bí mật lớn, trong lòng kích động không ngừng, ánh mắt nhìn Trác Phàm thăm dò: "Thiên Ma Sơn là địa phương như thế nào, có người vượt phàm giai sao?"
Bật cười lắc đầu, Trác Phàm thản nhiên nói: "Đây là bí mật của sơn môn, thứ cho ta không tiện trả lời. Đương nhiên, nếu như nói cho người sắp chết như các ngươi là chuyện khác. . ."
Nhìn khuôn mặt lo lắng của hắn, Trác Phàm cười châm chọc.
Trong lòng Bách Lý Ngự Thiên có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, thu hồi khí thế, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Có vẻ như. . . Kiếm Tôn đại nhân đang tự muốn tìm câu trả lời cho mình."
Lạnh nhạt gật đầu, Trác Phàm chậm rãi thả cánh tay xuống, khí tức khủng bố trong nhẫn lập tức biến mất, hắn cười sâu xa nói: "Còn có một câu ta phải nhắc nhở ngài, thời điểm ngài tự mình thăm dò cũng phải xem chừng một chút, có nhiều chỗ có thể dò xét, có nhiều chỗ không nên dò xét. Giống như Bắc Hải Hải Yêu, sức mạnh phi phàm có thể hàng phục, tốt hơn ngài vẫn nên ít chọc tới."
Nhìn chằm chằm hắn thật lâu, Bách Lý Ngự Thiên thở dài, cúi đầu từ xa nói: "Đa tạ tiên sinh nhắc nhở, lão phu sẽ như vậy. Có điều lần này lão phu vì Phong Thiên Kiếm mà đến, cũng không muốn trêu chọc Hải Yêu kia. Đợi khi lão phu lĩnh hội kiếm đạo, thoát ly phàm giai, còn muốn đi tiếp kiến Thiên Ma Sơn một chút. Chỉ không biết, có vinh hạnh này leo lên sơn môn, tiếp kiến sơn chủ hay không?"
"Hết thảy tùy duyên!"
Mỉm cười, Trác Phàm nhẹ nhàng nói: "Đệ tử Thiên Ma Sơn xuống núi nhập thế lịch luyện, sau đó về núi tĩnh tu, nhận lấy truyền thừa. Nếu lần sau Kiếm Tôn đại nhân còn có thể gặp phải đệ tử Thiên Ma Sơn có lẽ còn có cơ duyên nhìn thấy sơn môn."
Suy nghĩ một chút, sắc mặt Bách Lý Ngự Thiên có chút thất lạc, nhưng vẫn khẽ gật đầu, sau cùng trịnh trọng liền chắp tay nói: "Đệ tử Thiên Ma Sơn xuống núi lịch lãm, hẳn sẽ không nhúng tay vào việc phàm tục huống chi tiên sinh cũng vừa mới nói, chính mình đến vì Hải Yêu, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đúng không?"
Lời vừa nói ra, mấy người Bách Lý Ngự Lôi nhìn Bách Lý Ngự Thiên, trong lòng run lên, lại cúi thấp đầu, không nói gì.
Bởi vì bọn họ phát hiện, tuy lời này xem như ước định nhưng càng giống lời thỉnh cầu hơn, Bất Bại Kiếm Tôn mạnh nhất đại lục thỉnh cầu, trước kia chuyện này tuyệt đối chưa từng xảy ra.
Bách Lý Ngự Thiên, là người cuồng ngạo trong thiên hạ.
Nhưng bây giờ Thiên Ma Sơn quá mức cường hãn, lại có người nhập thánh siêu phàm, Bách Lý Ngự Thiên tự hạ thấp địa vị, chủ động định ra ước định, cũng không có gì kỳ quái.
"Đương nhiên rồi!"
Khóe miệng xẹt qua nụ cười vui vẻ, Trác Phàm khẽ gật đầu, lạnh giọng nói: "Đệ tử Thiên Ma Sơn nhập thế, luôn luôn khiêm tốn, không tranh phong thế tục. Cho nên lần này Bắc Châu giới nghiêm như thế, chúng ta cũng không muốn làm to chuyện, quấy nhiễu những người ở đây. Dù sao Thiên Ma Sơn cũng là một tông môn ẩn thế, không cần quá mức để lộ ra ngoài. Chỉ cần các hạ không gây trở ngại cho chúng ta, chúng ta cũng sẽ không để ý đến năm châu sự nghị!"
Nghe được lời này, Bách Lý Ngự Thiên thở dài nhẹ nhõm.
"Kiếm Tôn đại nhân, ta có thể đi rồi chứ?"
"À, vâng, mời tiên sinh!"
Nhìn thấy mục đích đã đạt thành, Trác Phàm cười khẽ một tiếng, sâu xa hỏi. Bách Lý Ngự Thiên vội vàng khom người làm động tác mời, rất cung kính.
Thấy vậy, tất cả mọi người có mặt ngạc nhiên vô cùng, bọn họ chưa từng thấy qua hành động khiêm nhường của lão tổ tông, gần vạn năm qua, cũng chỉ làm vậy trước mặt đệ tử Thiên Ma Sơn này.
Bạch!
Thế mà, ngay tại lúc này, một bóng dáng trắng xóa xinh đẹp nhất thời xuất hiện, đó chính là Lãnh Vũ Kiếm Vương Bách Lý Ngự Vũ.
Nhìn thấy Trác Phàm, lại không hiểu tình hình phát sinh nơi này, nàng cười tà một tiếng, giơ kiếm chỉ về phía Trác Phàm, uy hiếp: "Xú tiểu tử, ngươi cho rằng chỉ bằng Hải Dương Tông thì có thể cứu tánh mạng ngươi sao? Hừ, vọng tưởng! Hiện tại bà cô ngươi sẽ tiêu diệt toàn bộ đám người các ngươi, để xem ngươi làm thế nào? "
Nói xong, Bách Lý Ngự Vũ liền muốn động thủ!
"Dừng tay!"
Thế nhưng nàng còn chưa ra tay, một tiếng hét lớn vang lên, quay đầu nhìn qua, người kia không phải là ai khác mà chính là lão tổ tông Bách Lý Ngự Thiên.
Bách Lý Ngự Vũ giật mình, có chút không hiểu, nàng vội khom người hỏi: "Lão tổ tông, người này tự xưng là đệ tử Thiên Ma Sơn vô cùng giảo hoạt, chắc hắn ta mới khiến lão tổ tông tức giận, nhưng đối phó loại người này, cần gì lão tổ tông ra tay, để Ngự Vũ thay lão tổ tông hành sự ."
Nói xong, Bách Lý Ngự Vũ lại nâng kiếm, muốn lấy việc công báo tư thù.
Thế nhưng nàng còn chưa kịp ra tay, bỗng ầm một tiếng, thân thể nàng đã bị đánh bay ra lên không trung, phun ra một ngụm máu đỏ thẫm bay rải rác như bông tuyết đầy trời.