Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1634 - Chương 1640: Chính Đạo Thuần Chủng

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1640: Chính đạo thuần chủng

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra, tòa Băng Phong giam cầm Trác Phàm trong chớp mắt liền ầm vang vỡ vụn, từng đạo lôi viêm đen nhánh lan tràn, hóa bốn phía thành hư vô, ngay cả lam viêm cứng rắn trong sương lạnh kia đều bị lôi viêm đen nhánh thôn phệ trong nháy mắt không thấy tăm hơi.

Trác Phàm chầm chậm đi ra, lôi viêm màu đen trong mắt trái lóe lên liền biến mất, thân thể hắn không chút thương tổn.

Liếc nhìn hai nữ nữ nhân, mặt Trác Phàm trở nên nghiêm túc, trịnh trọng chắp tay nói: "Hai vị cô nương không cần tranh giành, khuê nữ tại hạ, tại hạ có thể tự mình nuôi dưỡng, không cần làm phiền hai người!"

"Làm sao có thể, ngươi trúng một chưởng kia của ta lại không chết?" Mộ Dung Tuyết kinh ngạc thất thanh la lên.

Bách Lý Ngự Vũ chăm chú nhìn Trác Phàm với ánh mắt kỳ quái, khẽ gật đầu nói: "Không ngờ tiểu tử ngươi ngoài tâm tư xảo trá, thực lực cũng không kém. Nên biết rằng, một chiêu kia chính là tuyệt học độc môn của Mộ Dung gia, cần hai đại chí bảo thiên địa mới có thể luyện thành, một là tinh thể Vạn Niên Hàn Băng Bắc Hải, không thể phá vỡ được; hai là Địa Tâm Thủy Viêm Nam Châu, Hàn Viêm đứng đầu. Hai thứ kết hợp, trong lửa có nước, trong nước có lửa, hỗ trợ lẫn nhau. Một khi trúng chiêu, hàn khí nhập thể, khó có thể phát ra sức lực, gân mạch kiệt quệ, hỏa khí đốt người, nhập tâm nhập tỳ. Người bình thường gặp phải, chỉ sợ đã sớm bị chiêu này giải quyết tận gốc, chưa hiểu chuyện gì đã bị đốt cháy đến xương cốt không còn, muốn trốn không thể trốn, sống không thể sống, ngươi thế mà bình yên vô sự đi ra? Thật khiến ta lau mắt mà nhìn."

"Nói nhảm, lão tử là người bình thường sao?"

Hung hăng trừng mắt nhìn nàng, Trác Phàm lại đưa mắt nhìn Mộ Dung Tuyết, nặng nề chắp tay nói: "Mộ Dung cô nương, tại hạ thực sự không nghĩ đến ngươi lại là tiểu thư Mộ Dung gia Nam Châu, bình thường ngươi được huynh trưởng phụ thân chiếu cố, không cần phải cực khổ đến tìm tại hạ. Có điều tại hạ thiếu cô nương một món nợ nhân tình, ngày sau có cơ hội sẽ trả hết, hiện tại xin cáo từ, bảo trọng!"

Lần nữa cúi người hành lễ, Trác Phàm không nói hai lời, nhìn Tước nhi và Bách Lý Ngự Vũ nói: "Chúng ta đi!"

Vì vội vàng muốn rời khỏi đây, Trác Phàm nói đơn giản thẳng thắn đến không thể thẳng thắn hơn, vừa dứt lời đã quay người vội vã rời đi, như có ý tránh Mộ Dung Tuyết, không muốn ở chỗ này thêm giây phút nào.

"Muốn đi, chỉ sợ không dễ dàng như vậy đi!"

Ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, Mộ Dung Tuyết hét lớn một tiếng, đạp chân xuống, từ sau lưng Trác Phàm đánh tới một chưởng. Trong tay tản ra hàn mang nhàn nhạt, liệt phong rít gào xen lẫn hàn ý lạnh thấu xương, trong nháy mắt đến gần lưng Trác Phàm.

Trác Phàm bỗng dưng quay người lại, Kỳ Lân Tí đỏ rực chạm vào ngọc chưởng kia, mạnh mẽ đánh Mộ Dung Tuyết lui về sau, rơi xuống mặt đất, lui năm, sáu bước mới dừng lại. Trác Phàm cũng lùi lại bốn năm bước, mới dừng lại, hai bên giao thủ, lúc này mới cân sức ngang tài!

Nhìn thấy cảnh này, Bách Lý Ngự Vũ không khỏi nheo mắt, trong lòng có chút kinh ngạc.

Nàng vô cùng ngạc nhiên, nghĩ Trác Phàm có thể dùng diệu thuật khắc chế mới phá một chưởng của Mộ Dung Tuyết, nhưng lần này hai bên đối chưởng, là thực lực chân thật.

Lần này vẫn ngang tay, điều này khiến nàng vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì trong mắt nàng, Trác Phàm chỉ là một Thần Chiếu tam trọng, làm sao có thể so sánh với công lực Dung Hồn ngũ trọng của Mộ Dung Tuyết? Hay. . . Tiểu tử này dùng thứ gì ẩn giấu tu vi?

Vừa nghĩ đến đây, tròng mắt Bách Lý Ngự Vũ hơi híp lại, cũng không định tiến lên, mà cứ yên tĩnh quan sát, dò xét xem Trác Phàm sâu cạn thế nào.

Tước nhi không được Trác Phàm cho phép, dáng vẻ vẫn ngoan ngoãn bình thường, một ngón tay cũng không động, mà trước mặt người ngoài nàng còn ngoan ngoãn hơn.

Trừ phi Trác Phàm thật sự gặp phải tình huống khẩn cấp, nhưng hiển nhiên, nữ tử trước mắt còn xa mới có thể đạt đến điểm này. . .

"Tiểu thư!"

Trụy Nhi thấy tiểu thư nhà mình dùng hai chiêu xuất thủ đều không thể chiếm được tiện nghi, trong lòng vô cùng lo lắng, vội đến bên cạnh tiểu thư.

Mộ Dung Tuyết khoát tay không nhìn nha hoàn của mình, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Trác Phàm đối diện, thỉnh thoảng còn nhìn Kỳ Lân Tí vừa va chạm với nàng.

Mà trên đó, Băng Sương nhàn nhạt nhanh chóng ngưng kết!

Hiểu ý nàng, mí mắt Trác Phàm rủ xuống, chậm rãi nâng cánh tay phải đầy băng sương kia lên, cười khẽ một tiếng: "Lúc này cô nương đang tính toán, một chưởng vừa rồi hạ xuống, ta thương tổn mấy phần. ha ha ha. . . Đáng tiếc, cô nương tính sai rồi, cánh tay này của ta không sợ nóng lạnh, Băng Tâm Liệt Diễm của cô nương cũng không thể thấm vào một chút!"

Nói xong, Trác Phàm bỗng nhiên vung cánh tay phải lên, soạt một tiếng, những vụn băng đã vỡ hoàn toàn, rơi trên mặt đất. Mà cánh tay đỏ rực lại tản ra ánh sáng xanh ngọc, không chút tổn thương.

Ánh mắt Mộ Dung Tuyết lóe lên từng đạo dị sắc, nhưng cũng càng thêm ngưng trọng.

"Làm sao có thể, mặc dù một chưởng kia của tiểu thư không phải Hàn Phong Liệt Diễm, cũng không sử dụng bất kỳ võ kỹ nào nhưng bình thường tiểu thư đã sớm đem Bắc Hải Băng Tinh, Thiên Địa Hàn Viêm luyện trong tâm tủy, một chiêu thức đều mang sức mạnh Hàn Viêm. Đối chưởng với người bình thường, dù người kia công lực mạnh thế nào cũng sẽ bị Hàn Viêm xâm nhập, gân mạch tắc nghẽn, lần này sao lại thế. . ."

Trụy Nhi nhìn thấy cũng không thể tin được, nàng nhìn Trác Phàm lẩm bẩm nói.

Bách Lý Ngự Vũ nhếch miệng cười một tiếng, chậm rãi lên tiếng châm chọc: "Xem ra hôm nay đại tiểu thư Mộ Dung của chúng ta gặp phải khắc tinh rồi. Nếu là đối phương thực lực cao hơn ngươi thì được, ngươi còn có lối thoát. Nhưng rõ ràng công lực hắn tương xứng với ngươi, kết quả chiêu số của ngươi bị giải, không thể phát huy công hiệu thường có, ai cha cha. . . Lúc trước đem hai loại năng lượng thủy hỏa tương khắc nhập thể, tiếp nhận mọi loại thống khổ, thật vất vả mới tu được Băng Viêm Hàn này, bây giờ xem ra một chút tác dụng cũng không có, ha ha ha. . ."

"Này, rốt cuộc tiểu thư của chúng ta đắc tội gì với ngươi, lúc này còn mở miệng châm chọc?" Trụy Nhi nghe nhịn không được liền đứng ra, bất bình thay cho tiểu thư nhà mình.

Thế nhưng Mộ Dung Tuyết lại không chút để ý đến, chỉ chăm chú nhìn Trác Phàm đối diện, trong mắt tinh mang lóe lên, như đang suy nghĩ đối sách.

Nhìn thấy ân nhân cứu mạng của hắn, xem hắn như địch nhân tuyệt đối không thể bỏ qua, Trác Phàm cũng có chút bất đắc dĩ, bật cười lắc đầu, lần nữa chắp tay nói: "Mộ Dung tiểu thư, chuyện vừa rồi trong lòng người cũng đã rõ ràng, bộ dáng như điêu phụ của nàng ta ai đùa giỡn được? Nàng ta không đùa giỡn người khác là tốt lắm rồi, tội gì cô nương còn cố chấp xem tại hạ như kẻ thù mà đối đãi chứ?"

"Này, ngươi nói ai là điêu phụ?" Bách Lý Ngự Vũ trừng mắt hung hăng liếc Trác Phàm, nổi giận đùng đùng với hắn.

Nhưng Trác Phàm không thèm quan tâm, chỉ chăm chú nhìn Mộ Dung Tuyết đối diện, xem phản ứng của nàng ta. Đáng tiếc, trong mắt nàng vẫn mang thù hận, không thu liễm chút nào, vẫn kiên định ý định giết Trác Phàm, nếu hôm nay không diệt trừ hắn sẽ không thoải mái.

"Đùa giỡn dân nữ tuy đáng giận, nhưng tội không đáng chết, tại hạ không vì chuyện này mà hạ sát thủ với ngươi, ta không phải người cực đoan như vậy!"

"Vậy cô nương vẫn không chịu buông tha là vì. . ."

"Mấy chục oan hồn Trung Châu, sinh linh đồ thán, đều bởi vì ngươi thì việc này không thể không truy cứu!" Ánh mắt khẽ híp lại, sát ý trong mắt Mộ Dung Tuyết càng thêm lạnh lẽo, cắn chặt răng nói.

Trác Phàm kỳ quái hỏi: "Trung Châu? Cô nương là người Nam Châu, đối địch với Trung Châu, coi như báo thù cũng không cần vì người Trung Châu mà tính sổ chứ. Nếu tại hạ làm chuyện gì ở ba bang còn lại còn có nguyên nhân để cô nương hành động như vậy, dù sao cũng là đồng minh, có chút liên quan, còn Trung Châu… Ha ha ha, ta lại giúp cô nương chống lại kẻ thù còn gì."

"Đối địch nên gặp trên chiến trường, mục tiêu cũng chỉ có quyền quý Trung Châu, nhưng ngươi lại dính liếu đến Hải Xuyên thương hội? Để bọn hắn làm dê thế tội, ngươi lại bỏ chạy, mấy chục ngàn oan hồn sao có thể bỏ qua tội ác này của ngươi?"

"Thì ra là thế, ngươi vì bọn họ. . ."

Trác Phàm mỉm cười, không chút khách khí: "Trái tim ngươi thật nhàn rỗi, vì một đám người không liên quan lại truy sát ta! Thế nhưng, bọn họ thật sự là người ta hại sao? Hại bọn họ chỉ có tâm bọn họ mà thôi, vì bọn họ quá tham. Hoặc nói ngay từ đầu bọn họ dựa vào quyền quý Trung Châu lập nghiệp, cũng biết được sớm muộn cũng có ngày như vậy, ta chỉ gặp đúng lúc thôi!"

Mộ Dung Tuyết hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Ngươi cho rằng ta không biết điều đó sao? Mà ta cũng không phải vì bọn họ mà đối với ngươi như thế!"

"Vậy vì sao?"

"Là vì Thiên Đạo, không cho phép gian tà như ngươi tồn tại!"

Mộ Dung Tuyết hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng tụ, trịnh trọng nói: "Hải Xuyên thương hội, nhìn mọi việc có vẻ có lợi, thời gian đi qua là mũi đao liếm máu, nhìn thì lộng lẫy nhưng nguy cơ trùng trùng, sớm muộn gì cũng bị năm châu thay đổi ném bỏ, điểm này, ta sớm hiểu rõ. Nhưng thời khắc thịnh suy luôn có quá trình, con kiến hôi còn sống tạm bợ, huống chi là người? Hải Xuyên thương hội bị diệt chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng trời có mắt, tuyệt không diệt nhanh như vậy, liên luỵ rộng như vậy, tạo thành sinh linh đồ thán. Mà tất cả mọi thứ, đều vì ngươi mà gây nên."

"Sự hiện diện của ma quỷ trên thế gian chỉ mang đến đau khổ. Diệt trừ yêu ma bảo vệ chính đạo là trách nhiệm của ta, không liên quan đến vấn đề lập trường. Hôm qua ngươi đã khiến Đại Thương Hành lớn nhất Trung Châu vẫn diệt, làm cho Trung Châu rung chuyển, hôm nay ngươi lại xuất hiện ở Bắc Châu, phải chăng muốn lặp lại chiêu cũ, khiến Bắc Châu giẫm lên vết xe đổ? Hừ, có lẽ ngươi hoa ngôn xảo ngữ, có thể lừa được một số người dụng ý khó dò hợp tác với ngươi nhưng đồng hành cùng ma, cuối cùng sẽ bị Ma cắn nuốt, mỗi người đều không thoát khỏi. Nếu hôm nay ta thả ngươi, có lẽ lần sau ngươi lại hại ta, hoặc là người thân của ta cho nên ta tuyệt sẽ không dung túng ngươi."

Trác Phàm nhìn nàng thở dài một hơi, gật đầu nói: "Thì ra là thế, đây là đạo trong lòng cô nương, nhìn về lâu dài đúng thật lưu giữ một người như ta trên đời xác thật sẽ hại vô số người. Có lẽ có người cảm thấy ta hại thế lực đối địch, rồi cười trên nỗi đau của người khác, nhưng không thể lường trước được điều gì, biết đâu chờ hắn lại kết cục như thế. Trước mặt ma, không có ai là người ngoài cuộc, hại người khác cuối cùng cũng hại chính mình. Cô nương tâm đạo như vậy thật khó có được. Đáng tiếc thế nhân ít có người nhìn xa được như cô nương, chỉ cần trong lòng người còn có ma, thì tại hạ còn tồn tại. Chỉ tiếc, tại hạ và cô nương là hai người khác đạo. . ."

"Cáo từ!"

Khom người cúi đầu, vẻ mặt Trác Phàm nghiêm túc xem như kết thúc ân oán này.

Hắn, sẽ không nghĩ đến phải báo đáp nợ ân tình này, bởi vì. . . Hắn gặp phải một người chính đạo, mà chính và ma không đi cùng nhau. Hoặc là nói, một chính đạo, tâm tình thanh tĩnh bình thản, không ham muốn thế tục, thủy chung kiên trì giữ mình trong Đạo, không phải giả Ma. . .

Bình Luận (0)
Comment