Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1652 - Chương 1658: Gặp Lại Người Ấy

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1658: gặp lại người ấy

"Sư huynh... Sư huynh..."

"Sư huynh... Sư huynh..."

Buổi chiều, trên diễn võ trường Hạ Thiên đảo, trong sân chỉ có thể chứa đựng 10 ngàn đệ tử chỗ ngồi, lại bị đổ dồn xuống hơn năm vạn người, mỗi người đều mình đầy sát khí, trong tay mỗi người cầm hai loại Linh binh, lách cách gõ không ngừng, khàn giọng hò hét, trợ uy cho Âu Dương Trường Thanh.

Trác Phàm cũng đến đây, nhưng mang mặt nạ, nhìn một mảng người đen nghịt, trong tai là tiếng khàn giọng liệt phế đinh tai nhức óc, hắn bật cười: "Đúng là được tác chiến sân nhà mà, chỉ riêng khí thế thôi đã có thể đè xuống đám người Tây Châu rồi!"

"Ha ha ha... Ai bảo đây là địa bàn Hải Minh Tông chứ, Âu Dương Trường Thanh lại còn là địa đầu xà nơi này?" Một gã hộ vệ bên cạnh thản nhiên cười nói.

Trác Phàm lại bĩu môi nói: "Tuy là như vậy, nhưng chiến trận lại hơi có cảm giác ỷ thế hiếp người, người trung gian như ta nhìn vào chỉ có thể thất coi thường. Như thế, cho dù hắn thắng, cũng chỉ giống như tên nhà giàu mới nổi, nào có khiêm tốn nội hàm như những bậc đại nhân. Aizz, đến cùng vẫn là người trẻ tuổi, phập phồng không yên!"

"Phốc... Tiên sinh nói lời ấy, cứ như tiên sinh tuổi già sức yếu vậy!"

Trác Phàm lắc đầu, than nhẹ: "Aiz, trải đời nhiều, tâm sẽ không còn nông nổi, cũng không còn vênh váo hung hăng như năm đó. Nhưng mà cũng đúng, người trẻ tuổi lỗ mãng, chỉ là một nghèo hai trắng, muốn tìm cơ hội ra mặt, như Âu Dương Trường Thanh bây giờ, chính vào lúc hào hoa phong nhã, khí phách bộc phát, nghé con mới sinh không sợ cọp, nào biết thế gian hung hiểm? Bây giờ hắn muốn trở nên nổi bật, cái gì cũng không để ý, cũng không sợ mất đi cái gì, cho nên cũng dễ dàng biến thành cái tên nghịch tử hố cha nhất."

"Người trải đời thì khác, cầm giữ rất nhiều, lại thận trọng từng bước, sợ hãi một lần đánh mất toàn bộ, nên càng ngày càng trở nên vững vàng, ai cũng. Cho nên người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, dễ bị lừa gạt, nhưng tuy lão nhân cay độc, lại quá cẩn thận, thành ra càng dễ khống chế. Quan trọng là ở chỗ bọn họ sợ hãi mất đi thứ gì, ta khống chế thứ đó, chẳng khác nào khống chế bọn họ!"

"Đa tạ tiên sinh chỉ giáo!" Người kia hơi khom người nói: "Thế nhưng ta thấy tiên sinh xuất thủ ngoan lệ, lại thận trọng từng bước, rất là chu toàn, không biết tiên sinh là thuộc loại nào?"

Trác Phàm nghe vậy liền trầm ngâm, rồi bật cười: "Thuộc loại trải đời. . . Ha ha ha, từ đầu tới cuối ta luôn là lão ma đầu!"

"Nhưng mà ta lại không phát hiện tiên sinh có điểm nào để ra tay được!"

"Đó là do ta ẩn tàng tốt, không để cho người khác phát hiện mà thôi. Nếu bại lộ nhược điểm của mình cho người khác, chẳng khác nào treo đao trên cổ. Điểm này, rất nhiều lão gia hỏa đều rất chú ý, ta lại làm được càng tốt hơn, ha ha ha... Làm sao, các ngươi muốn làm gì ta sao?"

Người kia vội vàng nói: "Ách, không dám không dám, chúng ta chỉ là nghe Nhị công tử nói, tiên sinh là người đại trí, phải lắng nghe tiên sinh dạy bảo nhiều hơn!"

Trác Phàm bật cười lắc đầu: "Ngô Nhiên Đông, tiểu tử kia trải qua đại nạn, có tâm báo thù, nên sẽ không tin tưởng bất kỳ kẻ nào nữa. Hắn để các ngươi đi theo ta, có thể cũng là muốn tìm tòi nghiên cứu về ta. Nhưng ta không quan tâm, nếu ta lòi đuôi trước mặt các ngươi, vậy ta đã chết từ lâu rồi!"

"Tiên sinh xin đừng nghĩ vậy, chúng ta không dám!" Bọn người vội vã lắc đầu, khom người nói.

Trác Phàm mỉm cười lắc đầu, không chút phật lòng, trong mắt tản ra tinh mang.

Đúng lúc này, một tiếng cười to vang lên, Âu Dương Trường Thanh xuất hiện trước mặt bọn họ, nhìn Trác Phàm đang mang mặt nạ, sửng sốt nói: "A, tiền quản sự, sao ngươi lại xuất hiện kiểu này?"

Trác Phàm chỉ Tước nhi, thản nhiên cười đáp: "Ha ha ha... để Âu Dương công tử chê cười rồi, chỉ là chơi đùa với tiểu nữ, đánh cược thua, kết quả tiểu nữ bắt ta mang mặt nạ một ngày, giả trang làm quái xấu!"

Âu Dương Trường Thanh sững sờ, ngay sau đó xùy cười: "Chơi đùa với hài tử mà thôi, làm gì phải coi là thật chứ, nhìn tràng diện hôm nay của bổn công tử rộng rãi như này, chính cần tiên sinh tới phất cờ hò reo, trợ uy cho ta, mang cái mặt nạ thật quá khôi hài, tốt hơn hết vẫn nên bỏ xuống!"

Nói tới đây, Âu Dương Trường Thanh liền đưa tay ra muốn gỡ mặt nạ xuống!

Lúc này, Tước nhi hét lớn một tiếng: "Không cho phép gỡ xuống, phụ thân đã đáp ứng ta, hừ! Đáng ghét, đi ra!" Rồi đứng phắt dậy ngăn giữa hai người, Trác Phàm cũng trốn về sau, cười nhạt nói: "Công tử thứ tội, người không có uy tín không có chỗ đứng, trước mặt hài tử, ta làm phụ thân cần phải làm gương, còn mời công tử thứ lỗi!"

"Ừm, tiền quản sự thật đúng là một người cha tốt!" Âu Dương Trường Thanh không miễn cưỡng nữa, khâm phục nói: "Làm ta nhớ tới phụ thân ta, khi còn bé cũng hô hò ta như thế, ngày bé, ông ấy nói là cho ta cưỡi cổ ông ấy!"

"Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó, ông ấy gạt ta, cho tới bây giờ không cho ta cưỡi lần nào!" Âu Dương Trường Thanh ai thán nói: "Cho nên cả đời này ta hận nhất là người gạt ta. Ngày hôm qua Viêm Ma lại dám gạt ta, hôm nay ta nhất định cho bọn người Tây Châu đó giáo huấn suốt đời khó quên, hừ!"

Trác Phàm ngơ ngác, rồi gật đầu: "Thì ra là thế, Âu Dương công tử còn có bóng ma tuổi thơ đau đớn thê thảm như vậy, thật đúng là đau lòng man!"

Âu Dương Trường Thanh hung hăng vỗ vỗ vai Trác Phàm: "Đúng vậy, chuyện này bình thường ta không nói với ai, hôm nay ta lại nói với ngươi!"

Rồi nhẹ liếc qua Tước nhi, lại nhìn về phía Trác Phàm, trịnh trọng nói: "Đáp ứng ta, tuyệt đối đừng lừa nàng!"

"Ây... Ta nhất định sẽ không!" Trác Phàm cười khổ.

Âu Dương Trường Thanh cho Trác Phàm một ánh mắt ký thác, sau đó xoay người rời đi.

Mọi người cúi đầu cười một tiếng, lắc đầu. Những công tử ca này, còn thật không biết gì gọi là khó khăn...

"Âu Dương Trường Thanh, làm lớn quá rồi đấy!"

Một hàng người quen thuộc bay tới diễn võ trường này, Viêm Ma cùng các đệ tử tinh anh Tây Châu xuất hiện, mà lại, còn có một bóng hình xinh đẹp quen thuộc thu hút ánh mắt Trác Phàm nhất.

Trác Phàm không khỏi ngơ ngẩn, hai mắt lóe lên vẻ bi thương, hai nắm đấm cũng hung hăng nắm chặt lại, cắn chặt môi đến chảy ra máu, chính hắn lại không phát hiện.

Mọi người sững sờ, nhìn Trác Phàm hỏi: "Tiên sinh, làm sao vậy?"

Trác Phàm không trả lời, hai con ngươi dưới mặt nạ dần dần trở nên ướt át.

Cho tới bây giờ chưa từng thấy một Trác Phàm luôn luôn cơ trí trầm ổn lại trở nên như thế, mọi người kinh hãi, vội vàng nhìn theo ánh mắt hắn, cuối cùng đều nhìn về phía một mảnh tơ trắng nghênh phong bay múa, mà dưới tơ trắng, một đạo bóng hình xinh đẹp yếu ớt, như châu báu trong gió nhẹ, thân thể yếu ớt đến mức không ngừng run rẩy, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bị thổi ngã.

May mà bên cạnh nàng còn có hai nữ tử vịn lấy, nếu không thì thật lo lắng nàng có thể sẽ ngã xuống!

Cùng lúc đó, Âu Dương Trường Thanh ưỡn ngực ngẩng đầu, trong vô vàn tiếng hô quát ầm ầm, hắn đi đến trước mặt mọi người Tây Châu, liếc xéo nói: "Thế nào, nơi này là Hải Minh Tông, ta đưa tới một số sư huynh đệ quan sát lần tỷ thí này thôi, không được sao?"

"Đương nhiên có thể!" Viêm Ma mỉm cười đáp ngay, vừa muốn tiến lên, lại bị Vũ Thanh Thu ngăn lại, lạnh nhạt nói: "Nơi này là khu vực của quý tông, quý tông muốn xem đệ tử hai châu quyết chiến, không có gì đáng trách. Chỉ là nơi này của chúng ta còn có bệnh nhân, không chịu nổi kinh hãi. Đệ tử quý tông có thể an tĩnh lại hay không, mong được tạo thuận lợi."

Bệnh nhân? Âu Dương Trường Thanh liền liếc mắt nhìn về phía người tóc trắng lộn xộn kia, cười tà: "Ngươi nói nàng sao? Lần này các ngươi đến chi viện Bắc Châu, thật không biết các ngươi mang nàng đến là có ý gì? Ba ngày trước ta phụng mệnh tông chủ, đến chỗ quý châu ân cần thăm hỏi, biết rõ các ngươi có một bệnh nhân, chẳng những thể chất yếu đuối, lại còn tinh thần hoảng hốt. Các ngươi mang nàng tới Bắc Châu, đến cùng có làm được cái gì? Bây giờ các ngươi lại nói cho ta biết, nàng không chịu được ồn nào náo nhiệt? Vậy các ngươi còn nàng mang đến chỗ này làm gì?"

Vũ Thanh Thu thở dài một tiếng, ai thán nói: "Xin lỗi, năm năm trước nàng khổ tang chồng, nên tinh thần hoảng hốt, tâm trí đã mất. Chúng ta thử rất nhiều cách, dùng rất nhiều đan dược, lại vẫn không có hiệu quả, chỉ có thể đợi chính nàng khôi phục!"

"Năm đó phu quân nàng bị chết giữa bạo tạc cự đại, cho nên nàng không nghe được tiếng động lớn, lúc đó nàng thường sẽ hoảng sợ. Năm đó phu quân nàng cũng là một cao thủ thiên tài hiếm thấy trên đời, từng có một trận chiến khiến người ta chú mục, chính là với đệ tử đệ nhất Tây Châu hiện tạii, Diệp Lân. Cho nên chúng ta phỏng đoán, nếu có thể tái hiện những cảnh tượng ngày xưa, có lẽ sẽ có trợ giúp đối với việc khôi phục tâm trí cho nàng. Đáng tiếc, thiên hạ này có thể giao thù với Diệp Lân sư đệ ta, lại không có mấy người, có lẽ Âu Dương công tử là một vị, cũng khó nói, cho nên chúng ta nàng mang đến đây thử!"

Nghe vậy, Âu Dương Trường Thanh liền giận dữ mắng to: "Nguyên lai các ngươi coi trận chiến này thành thuốc trị liệu cho một bà tử ngốc! Nhưng các ngươi có biết, ta coi trọng trận chiến này nhường nào, các ngươi đang sử dụng ta sao?"

"Dĩ nhiên không phải, ngươi muốn thử sức với đệ nhất đệ tử Tây Châu, để đặt vững vị trí đệ tử đệ nhất 5 châu của ngươi, ngươi cứ việc thực hiện như thường, chúng ta chỉ là tiện đường đi nhờ xe, cứu sư muội mà thôi, cớ sao mà không làm đâu?" Vũ Thanh Thu vẫn thản nhiên nói.

Bình Luận (0)
Comment