Bành!
Trong địa lao âm u, một tiếng nổ lớn bỗng dưng phát ra, Thượng Quan Phi Hùng tay cầm một thanh trường kiếm đỏ thẫm, phong phong hỏa hỏa xông vào, khóe mắt như muốn nứt ra, hai tròng mắt đỏ bừng phảng phất như đang tìm kiếm món kỳ trân dị bảo nào đó, hung hăng quét sạch tất cả nơi này. Rốt cục ánh mắt tràn đầy đói khát kia dừng lại ở trên người một bóng người, lại chính là chỗ Trác Phàm đang nhàn nhã tự đắc phía dưới.
"Thế nào, ta nói người đầu tiên đến đúng giờ Thượng Quan gia chủ đúng không, ngươi thua, Võ huynh!” Khóe miệng lộ ra nụ cười tà dị, Trác Phàm tựa hồ cũng không hề kinh ngạc trước sự xuất hiện của hắn, quay người lại nhìn về phía Võ Thanh Thu, khẽ cười lên tiếng: "Nguyện đánh cuộc chịu thua, ngươi nợ ta một chuyện đi làm! ”
Bất đắc dĩ nhún nhún vai, Võ Thanh Thu bất giác bật cười một tiếng:
"Được, chỉ cần không trái đạo tâm của ta, chuyện gì cũng được, Trác huynh cứ việc phân phó! ”
Bành!
Nhưng mà, còn không đợi Trác Phàm mở miệng, liền nghe thấy một tiếng nổ lớn phát ra, Thượng Quan Phi Hùng tung người, nhất thời nhảy đến trước người hai người, sàn đá xanh dưới chân cũng bị giẫm thành nát vụn, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trác Phàm không buông:
"Nha nha phi, Cổ Nhất Phàm, ngươi ngược lại thật sự là nhàn nhã tự tại, nhưng ngươi sắp hại chết lão tử! ”
"Thượng Quan gia chủ, tại sao lại nói ra lời này chứ?” Nhướng mày, Trác Phàm biết rõ mà còn cố hỏi.
Da mặt hơi co rút, lúc này Thượng Quan Phi Hùng giơ trường kiếm đỏ thẫm lên, trừng mắt nhìn Trác Phàm liền hưng sư vấn tội: "Tiểu tử thúi, đừng con mẹ nó giả bộ hồ đồ cho ta, ngươi còn hỏi ta tại sao lại nói ra lời này? Ta cũng muốn hỏi ngươi, đây là chuyện gì? ”
"Cái gì mà đây là chuyện gì, Trùng Thiên Kiếm quý giá này của gia tộc sao, bảo dưỡng rất tốt, bóng loáng!
"Ta phi!"
Thượng Quan Phi Hùng nổi giận, nhất thời phun ra một ngụm nước miếng về phía Trác Phàm, ai ngờ lại đụng phải kết giới, cuối cùng bị bắn ngược trở lại. Lúc này trên mặt hắn đều là nước miếng. Nước miếng mình nhổ ra lại bắn ngược lại vào mặt mình, còn bắn cả vào mắt khiến hắn không thể mở được mắt ra.
Không khỏi cười rạng rỡ, Trác Phàm từ chối cho ý kiến, xua tay:
"Thượng Quan gia chủ, làm sao lại nổi giận lớn như vậy chứ, nói như thế nào chúng ta cũng từng thành tâm hợp tác nha! ”
"Ta hợp tác cái bà nội ngươi, ta..."
Thượng Quan Phi Hùng mắng to một tiếng, đang muốn phun thêm một ngụm nước miếng về phía Trác Phàm, nước miếng đều đã đến bên miệng, lại chợt nghĩ tới hoàn cảnh vừa rồi, liền mạnh mẽ ngậm miệng lại, nuốt trở về.
Thấy tình cảnh này, Võ Thanh Thu ở một bên không khỏi cúi đầu bật cười liên tục, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm, cũng âm thầm tán thưởng.
Ai nói rồng mắc cặn bị tôm giỡn mặt chứ, con rồng này chính là rồng, dù đi đến đâu cũng sẽ không thay đổi. Mặc dù Trác huynh bị phong ấn tu vi, trở thành tù nhân, nhưng ở trước mặt gia chủ thế gia đệ nhất Đông Châu đàm phán, vẫn chiếm thế thượng phong a!
Ngược lại, vị gia chủ thế gia đệ nhất Đông Châu, đối mặt với một tiểu bối trẻ tuổi như Trác Phàm lại như không có chút khí thế gì, ha ha ha...
Hai tay khoanh trước ngực, Võ Thanh Thu cứ như vậy tươi cười nhìn trò hay, Trác Phàm cũng là một mảnh lạnh nhạt mỉm cười, thập phần hảo tâm chỉ chỉ hư không trước mặt nhắc nhở: "Thượng Quan gia chủ, ta hiện tại là tù nhân của Hải Minh Tông, nhân sinh an toàn được kết giới giam giữ phạm nhân này bảo hộ, từ giờ về sau, cho dù là ngài hay bất luận kẻ nào công kích đều là vô hiệu. Nếu ngài thật sự muốn đánh ta, vậy thì giống như Mộ Dung cô nương, đi thỉnh cầu Lăng tông chủ đem kết giới này trừ đi, hoặc là ngài tự mình phá vỡ kết giới này cũng được. Theo ta nghĩ, với công lực của ngài, nhất định có thể làm được. Chẳng qua cứ như vậy, không có chủ nhân đồng ý liền đem lao phòng của người ta phá hỏng, thật sự là quá thất lễ, không phù hợp với thân phận gia chủ đệ nhất gia tộc Đông Châu ngài a! ”
"Ách... Cổ Nhất Phàm, ngươi đây là đang ngồi tù hay là ở khách điếm vậy, kết giới lao phòng này rõ ràng là thiết lập để giam giữ ngươi, sao từ trong miệng ngươi nói ra, lại giống như là bảo hộ cho sự an toàn của ngươi, ngươi ngược lại trở thành chủ nhân nơi này, có phải hay không? Ngươi lấy đâu ra cảm giác vượt trội như vậy? ”
Thật sâu nhìn nụ cười lạnh nhạt của Trác Phàm, thậm chí trong nụ cười còn tràn đầy vẻ châm chọc, da mặt Thượng Quan Phi Hùng không khỏi hung hăng co rút, hoàn toàn không còn gì để nói.
Cười ầm ĩ, Trác Phàm vươn một tay, chậm rãi cào trên hư không, tinh mang trong mắt chợt lóe, từ chối cho ý kiến nói: "Mặc kệ ta ở nơi nào, chỉ cần tất cả đều do ta khống chế, ta chính là chủ nhân. Tựa như bây giờ, ngươi nói là địa lao này nhốt ta, nhưng theo ta thấy, người chân chính bị nhốt vào lao phòng, lại không phải là gia chủ Thượng Quan chứ? Ít nhất ta ở chỗ này, muốn làm gì cũng được, còn có mỹ thê làm bạn. Nhưng Thượng Quan gia chủ muốn đánh ta, hoặc là lấy ta ra để trút giận, lại bị một tầng kết giới ngăn cách. Ha ha ha... Lúc này ta tặng ngươi sáu chữ, ngươi có thể làm gì ta? ”
"Ngươi cảm thấy... Ai trong chúng ta giống như đang ở trong phòng giam hơn? " Nhìn hắn thật sâu, Trác Phàm không khỏi khẽ nhíu mày, sau đó liền hướng về phía Tước nhi đang cùng Sở Khuynh Thành, tiếng cười nói vui vẻ: "Tước nhi, ngươi chải đầu cho nương ngươi, so với ta tốt hơn nhiều nha. Rõ ràng đây đều là lần đầu tiên chúng ta làm loại chuyện này, sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ? ”
"Đó là, bởi vì chúng ta là nữ hài tử?"
"Như thế nào, đây cũng tính là thiên phú sao?"
"Tính!
......
Khóe miệng bất giác hơi giật giật một chút, Thượng Quan Phi Hùng thấy Trác Phàm ở trong địa lao lại tiêu dao tự tại như vậy, đúng là đột nhiên cảm thấy, tiểu tử này nói thật đúng, mình ở bên ngoài hình như càng câu nệ.
Rốt cuộc là ai bị nhốt lại chứ, người ở bên ngoài giống như tù nhân, muốn đánh tiểu tử này một trận cũng không được, người bên trong thì ngược lại, tự do khoái hoạt, còn làm lão tử tức gần chết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trong mắt bất giác có chút kinh ngạc, Thượng Quan Phi Hùng cảm giác mình vừa thấy mặt tiểu tử này, phảng phất đã bị tiểu tử này hoàn toàn bóp chết, hoàn toàn không thể tự mình sai sử. Lửa giận ngập trời của mình căn bản không phát ra được lên trên người hắn.
Giống như ngay từ đầu, cỗ tức giận này cũng chỉ có thể một mình thừa nhận mà thôi, cũng là tự làm mất mặt mình!
Cân nhắc một chút, Thượng Quan Phi Hùng cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, dù sao thì cho dù hắn có nóng nảy thế nào cũng vô dụng, cũng không cứu được thần kiếm của mình, vì thế liền hít sâu một hơi, lộ ra sắc mặt lạnh nhạt, nhìn về phía Trác Phàm sâu kín nói: "Cổ Nhất Phàm, ngươi cũng đừng giả bộ hồ đồ với ta, ta nghĩ ngươi hẳn là biết vì sao vừa nãy ta giận dữ như vậy. Thanh Trùng Thiên Kiếm này là bảo vật của Đông Châu chúng ta, lúc trước chúng ta đã nói xong, chúng ta phối hợp hành động với ngươi, ngươi đem kiếm trả lại cho chúng ta..."
“Đúng vậy, ta trả kiếm cho các ngươi, hiện giờ đang ở trên tay ngươi không phải sao?"
"Nhưng thứ ngươi trở lại chính là một khối sắt vụn!”
Không khỏi gân cổ, lúc này Thượng Quan Phi Hùng kêu to: "Ngươi đem kiếm linh phong ấn lại thì tính là chuyện gì xảy ra, lão phu còn định lấy nó đi liều mạng với Bất Bại Kiếm Tôn đấy. Hiện tại thfi hay rồi, không cần liều mạng, trực tiếp mất mạng, ngươi đây không phải là hại ta sao? ”
Lông mày khẽ nhướng lên, Trác Phàm khinh thường bĩu môi: "Cho dù ngài cầm Trùng Thiên Kiếm xông lên, ngài cũng mất mạng. Bây giờ ngài không cần phải đi, giữ được một cái mạng, ngài nên cảm tạ ta mới đúng!”
"Cảm tạ ngươi cái rắm, Trùng Thiên Kiếm của ta đang yên đang lành, qua tay ngươi một cái liền biến thành sắt vụn, ngươi còn ở đó nói lý?"
Không khỏi oán hận cắn răng, Thượng Quan Phi Hùng vung kiếm, hung tợn nói: "Dù sao, bất luận như thế nào, hôm nay ngươi cũng phải giải phong ấn của kiếm cho ta, nếu không, hừ hừ..."
Bành!
Nhưng mà, đúng lúc này, còn không đợi hắn dứt lời, một tiếng nổ lớn lại nổi lên, một đám cao tầng các châu theo sau hắn, rốt cục cũng nối đuôi nhau mà vào, tất cả đều chen vào trong địa lao này.
Giương mắt liếc nhìn mọi người một cái, lại quay về phía Thượng Quan Phi Hùng trước mặt, Trác Phàm nhất thời cười khẽ một tiếng, sâu kín nói: "Thượng Quan gia chủ, nói thật đi, lúc trước vì để đoạt được Trùng Thiên Kiếm này từ chỗ Thượng Quan Phi Vân, ta đích xác đã ra tay phong ấn kiếm linh của nó. Lúc trả lại kiếm thì lại vội vàng, liền quên mất không giải phong ấn. Đây xem như lỗi của ta, cho nên thời gian dài như vậy các ngươi còn chưa cởi bỏ được phong ấn, liền tìm đến trên đầu ta, theo lý thuyết ta hẳn là nên tự mình giải phong ấn, việc nhân đức không nhường ai, cũng coi như hoàn thành giao dịch còn chưa hoàn thành của chúng ta lúc trước! ”
"Đúng vậy, kỳ thật lão phu cũng không có ý gì khác, ta cũng hiểu ngươi lúc ấy sốt ruột cứu con, nhất thời quên mất chuyện này. Chỉ cần hiện tại ngươi cởi bỏ phong ấn cho ta, cái gì ta cũng không truy cứu. Ta là thế gia nhân nghĩa, nói được làm được! ”
Không khỏi nhếch miệng cười, lúc này Thượng Quan Phi Hùng vô cùng vui mừng. Kỳ thật mục đích chính của hắn là cởi bỏ phong ấn thần kiếm, nếu mục đích đạt được, hắn cũng không còn tức giận nhiều như vậy. Bởi vì vừa rồi Trác Phàm đã đem cơn tức của hắn, tiêu hao đến sắp dập tắt.
Bất quá, đột nhiên lời nói vừa chuyển, Trác Phàm lại lộ ra một nụ cười tà dị, nhìn về phía hắn nói: "Nhưng trước khác nay khác, nếu ngày hôm qua ngươi đem kiếm lấy ra cho ta giải phong, ta lúc này không nói hai lời làm cho ngươi làm được, nhưng hiện tại xin lỗi, ngài còn phải chờ thêm một chút! ”
"Ai, ngươi có ý gì, tại sao phải chờ?" Không khỏi sửng sốt, Thượng Quan Phi Hùng kêu lên.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Trác Phàm lạnh lùng đảo mắt nhìn về phía đám người đang chậm rãi đi xuống, lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Bởi vì hiện tại tay ta trói gà không chặt, chỉ có ba thanh đao bàng thân, ngươi là thanh đao đầu tiên của ta, làm sao ta có thể dễ dàng vứt đi đây? ”
Đồng tử bất giác run lên, Thượng Quan Phi Hùng nhìn hắn thật sâu, tựa hồ hiểu được cái gì, quay đầu nhìn về phía đám người còn đang nối đuôi nhau đi tới đây, hiểu rõ gật đầu.
Biết tạm thời không thể phá phong ấn, Thượng Quan Phi Hùng không khỏi bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu.
Mà cùng lúc đó, đám người Lăng Vân Thiên cũng đồng loạt đi tới trước mặt Trác Phàm, nhất là Song Long chí tôn, trong mắt càng tản ra vẻ kinh dị.
Bọn họ làm sao có thể nghĩ đến đệ tử Tây Châu đã chết bốn năm năm, dĩ nhiên lại xuất hiện trước mặt bọn họ? Hơn nữa, còn là với thân phận địch nhân chứ?
Điều này không khỏi làm cho ánh mắt của bọn họ trở nên càng thêm phức tạp. Ngược lại, sắc mặt Trác Phàm vẫn bình tĩnh như trước, cũng không lộ ra chút vẻ khó có thể đối mặt.
"Tiền Phàm, Tiền quản sự…Cổ Nhất Phàm, Cổ Đan Sư... Hay là đệ tử đệ nhất Tây Châu, Trác Phàm, Trác tiên sinh? ”
Gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của Trác Phàm, Lăng Vân Thiên không khỏi lạnh nhạt cười, sâu kín lên tiếng: "Ba cái danh hào này, tiên sinh đều đã từng được gọi qua, không biết lão phu nên lấy cái nào để xưng hô đây? ”
Không sao cả, nhún nhún vai, Trác Phàm bật cười một tiếng: "Lăng tông chủ xin cứ tự nhiên, bất quá, danh hào Trác Phàm này, ta vẫn nghe thuận tai hơn một chút! ”
"Vậy thì tốt, vậy thì gọi là Trác tiên sinh đi!”
Gật gật đầu, Lăng Vân Thiên thản nhiên lên tiếng: "Như vậy không biết Trác tiên sinh có thể kể lại cho kỹ càng tỉ mỉ được không, tiên sinh vốn là đệ tử Tây Châu, nhưng sau khi chết rồi lại sống, không trở về Tây Châu, ngược lại lại chạy đến Bắc Châu ta, là có chuyện gì quan trọng sao? ”
Nhàn nhạt gật gật đầu, sắc mặt Trác Phàm chợt nghiêm túc, hai tròng mắt bắn ra tinh quang rạng rỡ: "Đương nhiên, xuống tới Bắc Châu, thậm chí là quý tông, chỉ vì một vật, Bắc Hải Hải Yêu! ”
"Cái gì?"
Đồng tử nhịn không được co rụt lại, Lăng Vân Thiên cùng Âu Dương Lăng Thiên đồng loạt cả kinh: "Bắc Hải Hải Yêu…ngươi tìm con quái vật kia để làm gì? ”