Ba ngày sau, Hải Minh Tông chính thức tiến vào trạng thái chiến tranh, các đệ tử đều giống như gà được tiêm máu, vũ trang đầy đủ. Đầy đủ đan dược, Linh binh, Linh thú.
Mà từng đạo ánh sáng truyền tống cũng rơi xuống như sao băng, vun vẩy khắp tông môn, ba châu khác cũng phái viện quân ào ào đuổi tới thông đạo truyền tống, đều chuẩn bị đến Bắc Châu tham dự đại chiến kinh thiên này.
Mà chúng đệ tử của Tây Châu, biết người xuất thủ trên diễn võ trường chính là Trác Phàm đã chết đi nhiều năm, cũng rất sợ hãi, muốn đi thăm viếng. Nhưng vì chiến sự khẩn cấp, trong tông môn trấn giữ chặt chẽ, đi thất bại, bọn hắn cũng có chút thất vọng.
Dù sao, vị này chính là đệ nhất đệ tử chánh thức của Tây Châu, bọn họ cũng muốn lãnh hội phong thái của hắn, tuy bây giờ hắn lại là tù nhân.
Riêng mấy lão bằng hữu, cũng muốn đi ôn chuyện, nhưng vì tông môn giới nghiêm, lại không được như hi vọng.
Đến nỗi những cao tầng trong tông môn kia, mấy ngày nay tất cả đều vây quanh trên đại điện tông chủ, thôi diễn xu thế chiến tranh trên địa hình bàn cát của 5 châu, bận tới tối mày tối mặt, tâm thần khẩn trương bất an.
Dù nói thế nào, lần tấn công này đối phương dùng hỏa lực rất mạnh, binh sĩ của Bất Bại Kiếm Tôn đã từng đột kích đi vào trong chỗ của bọn họ che giấu, chính là một quả bom hẹn giờ lớn nhất, nghẹn ở cổ bọn họ, rất nhiều cao thủ cũng không tiện rat ay. Tiền tuyến có Đan Thanh Sinh suất lĩnh đại quân đến, hỏa lực cũng không kém, nếu không có cao thủ tọa trấn, bọn họ tất sẽ liên tuc bại lui.
Có sự ngăn cản như vậy trận chiến này, rất khó đánh…
“Bách Lý Kinh Vĩ quả là một tuyệt thế thiên tài, đầu tiên để cho bọn người Bất Bại Kiếm Tôn đi vào nội địa của chúng ta rồi lại biến mất không thấy, để kiềm chế lại chiến lực của chúng ta. Bọn họ dù án binh bất động, thì chúng ta cũng không dám xuất kích tùy tiện. Tiền tuyến thì xâm chiếm từng bước, mà chúng ta chỉ có thể đứng nhìn, quả là để mình trơ mắt chờ chết!”
Lông mày nhíu lại, vẻ mặt Lăng Vân Thiên bi thảm, nhìn về đại lão các châu ở bốn phía nói: “Không biết các vị còn kế sách gì hay không, xin chỉ giáo!”
Liếc nhìn mọi người một cái thật sâu, Mộ Dung Liệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Phần lớn người ở nơi này đều là quân nhân, đơn đả độc đấu thì vẫn được, nhưng nếu muốn giải quyết cái bẫy động trời này, thì thật quá làm khó chúng ta. Huống hồ, đây cũng không phải là bố trí của cao thủ bình thường, mà lại là kế hoạch của Bách Lý Kinh Vĩ, chúng ta càng khó chống đỡ hơn!”
“Đúng vậy, Tây Châu bọn ta tuy có mấy mưu sĩ không tầm thường, còn có một nhóm hành quân thiện nghệ, bảo vệ biên cảnh Tây Châu, nhưng đáng tiếc lão phu cũng không mang đến. Nếu không, bọn họ hẳn là cũng có chút biện pháp!”
Lông mày nhíu lại thật sâu, Hắc Nhiêm Chí Tôn thăm thẳm lên tiếng.
Khẽ gật đầu, Âu Dương Lăng Thiên nói: “Mấy năm nay Tây Châu có Lạc Minh, là một tướng soái cầm đầu, tốc độ phát triển rất nhanh, bây giờ việc chưởng khống biên giới Tây Châu đều phải nhờ bọn họ!”
“Không sai, sau khi bọn họ tiếp nhận, an toàn của Tây Châu xác thực đã mạnh hơn trước, ha ha ha…” Bật cười một tiếng, vẻ mặt của Bạch Mi chí Tôn cũng tốt hơn một chút.
“Chỉ tiếc bọn họ là trụ cột vững vàng trong việc phòng vệ Tây Châu, nếu không thì đưa bọn họ tới viện trợ tiền tuyến của Bắc Châu, trước chiến sự, thì chúng ta cũng không cần phải quá quan tâm như bây giờ!”
Mỉm cười bĩu môi, Bộ Hành Vân bật cười một tiếng: “Xem ra Bạch Mi Chí Tôn rất có tự tin với phòng tuyến của Tây Châu, đã Lạc Minh của Tây Châu các ngươi lợi hại như vậy, vậy lần sau lúc Tây Châu bị Trung Châu vây công, thì bọn ta cũng không cần phải gấp gáp đi viện trợ? Dù sao các ngươi cũng có thể trụ được thời gian rất lâu, hừ!”
Ria mép hơi run lên, Bạch Mi Chí Tôn nhẹ liếc hắn một cái, thầm hừ nhẹ một tiếng, từ chối cho ý kiến bĩu môi, không lên tiếng.
“Báo!”
Thế mà, đúng lúc này lại có một tiếng hét lớn vang lên, một tên đệ tử vội vàng từ bên ngoài hấp tấp chạy vào, khom người cúi đầu, trong tay trình lên ngọc giản, cũng không phải đưa cho bản tông tông chủ Lăng Vân Thiên, mà là đưa về phía Song Long Chí Tôn: “Hai vị Chí Tôn đại nhân, ngọc giản khẩn cấp, Tây Châu gặp nguy nan!”
Cái gì?
Tròng mắt có rụt lại, Hắc Nhiêm Chí Tôn vội vàng cầm ngọc giản xem xét, rồi lại sợ hãi: “Tây Châu nguy nan, Cầm Sắt Kiếm Vương một trong Cửu Kiếm Vương, đang lãnh binh xâm chiếm Tây Châu?”
Lời vừa nói ra, mọi người đã cùng hoảng hốt lên tiếng.
“Cái gì, sao có thể, Bách Lý KInh Vĩ này lại muốn đồng thời tác chiến hai châu? Chiến lực Trung Châu có mạnh đến như thế không?”
“Các vị, Tây Châu gặp nạn, có thể nào…” Cung kính ôm quyền về hướng mọi người, vẻ mặt Hắc Nhiêm Chí Tôn vội vàng, Bộ Hành Vân thấy vậy, lại nhếch miệng cười một tiếng, có chút hả hê nói: “Hắc Nhiêm Chí Tôn chớ thay đổi quá nhanh, người nào trong chúng ta không biết, phòng tuyến của Tây Châu các ngươi có Lạc Minh đánh trận giỏi nhất chống đỡ, sẽ không bị chiếm đóng quá nhanh. Hiện tại vẫn nên ứng phó phiền phức của Bắc Châu trước, sau đó lại đến Tây Châu cũng không muộn!”
“Ngươi…” Tròng mắt trừng một cái, Hắc Nhiêm Chí Tôn giận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó vẫy tay nói: “Đi thông tri đi, kêu người của Tây Châu chuẩn bị một chút, chúng ta về Tây Châu!”
“Hai vị Chí Tôn đừng tức giận, bốn châu một thể, chúng ta cũng không phải từ bỏ Tây Châu, không cần thiết nghe lời nói bậy của Bộ tông chủ!” Quýnh lên, Lăng Vân Thiên vội khom người cúi đầu, nói lời xin lỗi.
Chậm rãi khoác tay, Hắc Nhiễm Chí Tôn cũng cúi đầu, vạn phần áy náy nói: “Lăng tông chủ khách khí, lão phu cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi như thế. Nhưng Tây Châu gặp đại nạn, chúng ta không thể không để ý tới. Chiến sự lần này của Bắc Châu chúng ta cũng không giúp được, thật xin lỗi. Đợi chúng ta yên ổn lại chiến sự của Tây Châu, nếu rảnh tay, nhất định sẽ bỏ ra chút sức lực hỗ trợ Bắc Châu.”
“Đó là đương nhiên, bốn châu liền một thể, viện trợ lẫn nhau mới đúng.”
Cúi đầu thật sâu, Lăng Vân Thiên cũng là người cực kỳ biết lễ, chặn lại nói: “Tây Châu gặp nạn, các vị nên bảo vệ Tây Châu trước, đợi chiến sự của Bắc Châu ta ổn định lại, chúng ta nhất định cũng sẽ tới viện trợ!”
Nghe được lời này, mặt mũi Song Long Chí Tôn cũng đầy vẻ cảm kích, cúi đầu thật sâu.
Mà chỉ trong một lát, đám người Tây Châu cũng đã tập hợp hoàn tất bên ngoài cửa điện, chuẩn bị trở về cương vực bản châu. Người của ba châu còn lại cũng đưa tiễn ra ngoài, rất là ân cần.
Nhưng đúng vào lúc này, lại có một tiếng hét lớn vang lên, lúc này cso một tên đệ tử đã đi vào trước mặt mọi người, trong tay còn cầm lên một khối ngọc giản màu xanh biết, khom người trình lên Mộ Dung Liệt: “Mộ Dung gia chủ, Nam Châu cấp báo, Tửu Kiếm Tiên chỉ huy đại quân đã tiếp cận lĩnh vực Nam Châu, xin mời Mộ Dung gia chủ mau chóng trở về!”
“Cái gì, Nam Châu…”
Da mặt co lại, thân thể Mộ Dung Liệt chấn động một cái, đáy mắt run run. Thế nhưng còn không đợi hắn kịp phản ứng lại, đã có một tiếng cấp bao vang lên, lại một tên đệ tử đưa một khối ngọc giản xanh biếc đến trước người Thượng Quan Phi Hùng, vội vàng nói: “Thượng Quan gia chủ, Đông Châu cấp báo, Thượng Quan Phi Vân dẫn 30 triệu đại quân của Trung Châu đã xuất hiện ở biên cảnh Đông Châu, xin Thượng Quan gia chủ cho quyết sách!”
“Sao lại thế, ngay cả Đông Châu cũng…”
Khóe miệng run rẩy, Thượng Quan Phi Hùng nghe thấy tin tức này, trong nháy mắt liền ngạc nhiên đến ngây người. Bọn người nghe thấy, cũng đều trợn tròn mắt.
Từ sau khi Bắc Châu xuất hiện chiến sự, ba châu Đông Tây Nam lại đồng thời xuất hiện địch quân, mà người mang bình toàn là cao thủ cấp bậc Kiếm vương. Bách Lý Kinh Vĩ này đang muốn làm gì đây, phái ra tất cả binh lực của Trung Châu, lấy một địch bốn, muốn mọt hơi cầm xuống bốn châu sao?”
Bịch một tiếng, ngã co quắp trên mặt đất, hai mắt Lăng Vân thiên hiện lên vẻ giật mình lo lắng, đã ngây người, thì thào lên tiếng: “Tên Bách Lý Kinh Vĩ trong truyền thuyết này tính toán chi li, là hạng người âm hiểm khôn ngoan, sao giờ lại lớn mật như thế, lại dùng kế sách đập nồi dìm thuyền này mà xuất ra toàn lực đây?”
“Đúng vậy, nếu cứ như vậy, thì Tây Châu đã trống rỗng, hắn không sợ nội loạn nổi lên từ bốn phía sao? Dù thế nào, Trung Châu lấy lực lượng của một châu lại muốn đồng thời khai chiến cùng bốn châu còn lại, cho dù là Kiếm Tinh đế quốc cũng phải móc sạch quân lực. Lúc này, một khi trong nước có rung chuyển, thì Kiếm Tinh cũng có nguy cơ vong quốc, sao hắn lại làm thế…”
Mí mắt run lên, vẻ mặt mọi người mờ mịt, không hiểu cho lắm.
Thượng Quan Phi Hùng trầm ngâm một chút, cũng nhịn không được mà bật cười nói: “Chúng ta nói người ta vong quốc cái gì chứ, nếu bây giờ lại không có chút biện pháp, chỉ sợ người bị vong quốc trước là chúng ta!”
“Đúng vậy, xin lỗi, Lăng tông chủ, chúng ta phải trở về bảo vệ quốc gia, cáo từ!”
“Đúng vậy, tuy chúng ta cũng rất muốn giúp Bắc Châu, nhưng bây giờ tự thân của chúng ta cũng khó đảm bảo, thật xin lỗi!”
“Lăng tông chủ, mặc dù chúng ta là lão bằng hữu, nhưng bây giờ chúng ta cũng gặp nguy, bất đắc dĩ, xin lỗi…”
…
Tất cả mọi người đều kinh hoảng rối loạn, ôm quyền hướng về Lăng Vân Thiên, chuẩn bị rời khỏi nơi đây. Bây giờ bọn họ quan tâm nhất là chính mình, sao lại để ý đến những người khác.
Mặt mũi Lăng Vân Thiên tràn đầy vẻ thất lạc, co quắp ngã trên mặt đất, bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu nói: “Giải tán, tất cả mọi người cùng giải tán, nơi này cũng coi như xong. Thử hỏi nếu bốn châu chúng ta không liên hợp lại, sao có thể chống lại sự chinh phạt của Trung Châu? Hiện tại Bắc Châu là nặng nề nhất, Bất Bại Kiếm Tôn cùng ngũ đại Kiếm Vương đều ở chỗ này, nhất định sẽ bị tiêu diệt đầu tiên. Nếu chúng ta không đoàn kết một chỗ, thì kết cục của mỗi châu, cũng sẽ bị diệt vọng, chỉ không biết người nào đi trước người nào đi sau thôi!”
“Lời của Lăng tông chủ, chúng ta cũng hiểu rõ, chỉ là… Hi sinh ai đây?”
Liếc nhìn thật sâu về Lăng Vân thiên, Hắc Nhiêm Chí Tôn bắt đắc dĩ thở dài nói: “Chúng ta đều biết, đoàn kết thì sống, chia lìa thì diệt, nhưng bây giờ chúng ta cũng không có lựa chọn khác. Ta là người Tây Châu, tất nhiên cũng muốn Tây Châu yên ổn; Thượng Quan gia chủ là người Đông Châu, bảo hắn vứt bỏ an nguy của Đông Châu, chắc chắc hắn cũng không đồng ý. Nam Châu Bắc châu, sao lại không phải như thế đây? Lần này Bách Lý Kinh Vĩ cho chúng ta một nan đề khó, không ai có thể trả lời được, chỉ có sau khi kết thúc khảo thí, nộp giấy trắng chờ chết mà thôi.”
Nghe được lời này, mọi người cũng nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, tên Bách Lý Kinh Vĩ này thật gian trá, hắn muốn thấy chúng ta sụp đổ khi không thể cứu vãn mọi việc, muốn nhìn chê cười của chúng ta. Tên ác ma này, hắn đang đùa bỡn chúng ta. Muốn hi sinh ba châu bảo vệ một châu, đề mục như thế, con mẹ nó ai có thể giải được!”
Lời vừa nói ra, mọi người liếc nhìn lẫn nhau, đều bất đắc dĩ cúi thấp đầu, bọn họ không ai muốn bỏ đi địa bàn của mình, cho nên bó lại chính mình, ngồi chờ đại quân của Trung Châu đến thu hoạch!
Tất cả mọi người đều bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt ai thán, tràn đầy vẻ tuyệt vọng: “Có lẽ kết cục của các châu chúng ta, chỉ có thể phó thác cho trời, kéo dài hơi tàn, có thể chống bao lâu, liền chống bấy lâu, ai…”
“Có lẽ có một người có thể giải được!” Chợt, một tiếng nói do dự truyền vào tai tất cả mọi người.
Trước mắt sáng lên, mọi người nhìn về hướng người kia, chính là Thượng Quan gia chủ Thượng Quan Phi Hùng, đám người dồn dập hỏi: “Người nào?”
“Cổ Nhất Phàm!”
Trong mắt lóe lên tinh mang, Thượng Quan Phi Hùng bình tĩnh lên tiếng: “À không, bây giờ phải gọi là, đệ nhất đệ tử của Tây Châu, Trác Phàm mới đúng. Hắn từng ở Trung Châu giúp ta đoạt kiếm, Bách Lý Ngự Vũ giao thủ hai lần cùng hắn đều đại bại. Nếu trên đời còn ai có thể phá nan đề này của tuyệt thế thiên tài Bách Lý kinh Vĩ, ta thấy chỉ có hắn mà thôi!”