Lăng Vân Thiên không ngừng gật đầu, vội vàng nói: "Ây. . . Đúng đúng đúng, Trác công tử, thực lần này đại quân Trung Châu. . ."
Trác Phàm chậm rãi khoát khoát tay: "Ngươi không cần phải nói, ta đều biết cả. Có phải đại quân Trung Châu cường công Bắc Châu, ba châu còn lại cũng vậy, làm cho chư vị bốn bề thọ địch, sụp đổ, không biết nên làm thế nào cho phải?"
Mọi người chấn động, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người, nhìn chằm chằm Trác Phàm, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.
Lăng Vân Thiên run run, bị chấn động đến trợn mắt hốc mồm, lần nữa bái hạ:
"Ai nha, tiên sinh thật sự là thần cơ diệu toán, lão phu bội phục!"
Rồi đầy tán phục nói: "Quân tình mới vừa truyền đến tai chúng ta, tiên sinh thế mà sớm biết, thực sự thật là thần nhân! Không sai, xác thực như tiên sinh sở liệu, trừ Bắc Châu do Trảm Long Kiếm Vương Đan Thanh Sinh chỉ huy cường công ra, ba châu còn lại cũng ào ào xuất hiện đội quân do Kiếm Vương dẫn đầu, số lượng to lớn, ba châu cùng báo nguy. Chúng ta bất đắc dĩ, không biết nên làm như thế nào cho phải, đành phải đến thỉnh giáo tiên sinh!"
Trác Phàm bĩu môi: "Một chút chuyện nhỏ mà thôi, không có gì quan trọng!"
Cái gì, việc nhỏ?
Tất cả mọi người cứng cả mặt lại, kinh dị nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ mờ mịt. bốn bề thọ địch nguy cấp, bọn họ đều đã cảm thấy muốn tuyệt vọng, kết quả tại Trác tiên sinh trong mắt, thế mà chỉ là một chuyện nhỏ?
Vị Trác tiên sinh này đến cùng là đang khoác lác, hay là thật có Thần kỹ nghịch thiên cải mệnh, đến trợ bọn họ thoát ly tuyệt cảnh vậy?
Dường như cảm thấy Trác Phàm gáy hơi to, Hắc Nhiêm Chí Tôn sau khi ngốc hồi lâu, mới ho nhẹ một tiếng, lập lòe nói: "Trác Phàm à, ngươi là kiêu ngạo của Tây Châu chúng ta, bản sự của ngươi như nào, trước kia chúng ta đều hiểu được phần nào. Nhưng chuyện này thật sự rất khác những lần trước, tất phải thận trọng đối đãi mới được. Phải biết, đây chính là bố cục mà đệ nhất mưu sĩ Trung Châu, Bách Lý Kinh Vĩ bày ra, kín kẽ, không chút sơ hở nào. Ta cảm thấy ngươi phải suy nghĩ thật tốt, nghĩ ra một kế sách hoàn toàn ngon hơn mới được. Giống như là xuất binh thế nào, đánh lui địch quân như thế nào, là vây điểm đánh viện binh, hay là dụ địch xâm nhập, tất cả đều phải cẩn thận nghiên cứu một phen mới tốt. Dù sao tài trí của đối phương thế gian ai nấy đều biết, không thể khinh thị, nếu như bị nhìn thấu. . ."
Hắc Nhiêm Chí Tôn còn chưa nói xong, Trác Phàm đã bật cười lắc đầu, ngắt lời: "Hắc Nhiêm Chí Tôn, mấy thứ ngươi vừa mới nói hành quân chi đạo, nhưng tiếc ta căn bản không hiểu mấy thứ này. Nếu ngươi thật muốn nói chuyện, thì gọi tiểu tử Lạc Vân Hải tới, khẳng định nó mạnh hơn ta!"
"Ngươi phải biết, hắn là gia chủ Lạc gia chúng ta, từ nhỏ lớn lên trong quân ngũ, luận tác chiến, ta mặc cảm hong bằng :3!"
Ách!
Hắc Nhiêm Chí Tôn mờ mịt nói: "Ta có ý là. . . Trác Phàm à, ngươi không phải đagn nói đùa sao, ta đã gặp Lạc Vân Hải, xác thực thông minh tháo vát, nhưng nếu hắn có thể đối phó được Bách Lý Kinh Vĩ, vậy chuyện này đơn giản, Bách Lý Kinh Vĩ sẽ không trở thành đối thủ khiến 4 châu đều đau đầu, đúng không?"
Trác Phàm thản nhiên cười: "Cho nên. . . cái người mà đến cả tướng quân trăm trận trăm thắng đều không đối phó được, nói rõ người này nhất định không phải người mà có thể dùng quân sự mưu lược để đối phó."
"Hắc Nhiêm Chí Tôn các ngươi đang suy nghĩ như thế nào đánh thắng trận chiến này, thực đã sớm đi chệch, đây căn bản không phải vấn đề một cuộc chiến tranh!"
Mọi người sững sờ, càng nghe càng mê hoặc, Lăng Vân Thiên chỉ đành ôm thật chặt quyền, cung kính nói: "Như vậy, Trác tiên sinh, đây không phải chiến tranh, thì là cái gì?"
"Bách Lý Kinh Vĩ là ai?"
"Thừa tướng Kiếm Tinh đế quốc!"
"Là một thừa tướng, hắn không phải Nguyên soái, cũng không phải tướng quân, phương thức hắn tư duy là đánh trận chiến với ngươi sao? Hắn là một chính khách, mọi thứ hắn làm ra, tận khả năng đòi thẻ đánh bạc mà thôi!"
Mộ Dung Liệt đứng tại phía sau cùng, run run nói: "Chính khách. . . Vậy hắn đang chỉ huy đại quân Trung Châu, lại có gì khác biệt một tướng soái?"
"Khác nhau ở chỗ, hắn tham hơn người luận võ nhiều!"
"Tục ngữ nói, buôn bán thì không thể không gian dối, mà càng gian hơn thương nhân, chính là chính khách. Cách mà một tướng soái suy nghĩ, là được mất từng tấc từng tấc đất đai, thắng bại từng tràng chiến tranh. Nhưng chính khách không giống vậy, hắn quan tâm là sau mỗi một bước hành động, có thể mang đến bao nhiêu lợi ích, chứ không quan tâm vấn đề chi tiết. Giống như lần này, hắn đồng thời phát binh bốn châu, thật sự là muốn một mẻ đánh hạ bốn châu sao? Ha ha. . . Đây chỉ là kế ly gián mà thôi. Không cần biết các ngươi lựa chọn bảo hộ một châu nào, người ba châu khác nhất định không thoải mái, đây chỉ là kế tru tâm, thắng bại trong khi đánh với châu nào đều không quan trọng, tâm tính các ngươi biến hóa mới là quan trọng nhất!"
Mọi người gật đầu, liếc nhìn nhau, đều rất tán thành, càng thêm tán thưởng Trác Phàm.
Lăng Vân Thiên lần nữa cúi đầu, sắc mặt càng trở nên cung kính: "Thực điểm ấy, lúc trước chúng ta từng có nghĩ qua, chỉ là vừa mới được tiên sinh phân tích rõ một phen, mới hiểu thêm hiểm ác. Chỉ là tuy chúng ta đã hiểu được điểm này, nhưng ứng đối ra sao, còn phải xin tiên sinh chỉ giáo!"
Trác Phàm nở một nụ cười thần bí: "Cái này đơn giản, nếu Bách Lý Kinh Vĩ là người Thuần thiện, có lẽ ta không biết hắn muốn làm gì. Đáng tiếc, có thể bày ra bố cục xảo trá như thế, đời này chẳng dính dáng gì tới chữ thiện. Cho nên hắn làm gì, ta đều biết, hắn muốn Bách Lý Ngự Thiên lôi kéo ngũ đại Kiếm Vương đột nhập Bắc Châu, ta liền biết dự định của hắn. Tất cả mọi người không phải người tốt lành gì, tâm tư người ác, chỉ có ác nhân mới hiểu được, hắc hắc hắc. . ."
Mọi người càng nghe càng vui vẻ, thấy có đường để đi, càng thêm chờ mong hắn đưa ra phương án giải quyết.
Thế nhưng, Trác Phàm nói đến đây lại dừng lại, làm một đám lão gia hỏa gấp đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hai mắt đầy hy vọng chăm chú nhìn hắn, thật sự khó nhịn mà muốn mở miệng cầu xin hắn luôn.
Đại ca à, tiếp đi chứ?
Trác Phàm gật đầu nhẹ một cái, sâu xa nói: "A đúng, vừa rồi chúng ta còn chưa nói qua điều kiện, bây giờ nói điều kiện đi nha :3!"
Mọi người lảo đảo đứng không vững, nghe được lời này, suýt nữa đột quỵ ào ào ngã xuống, ngay sau đó nghiến răng nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
Đúng vậy, thiên hạ không có bữa ắn miễn phí, người ta có kế sách cứu mạng, há sẽ trắng tay hiến cho ngươi?
Mà lại, thời cơ Trác Phàm ra điều kiện tương đối tốt, chính là triển lộ ra việc chỉ có mình mới có thể giải quyết được vấn đề, cũng dúng lúc tất cả mọi người đặt hy vọng vào hắn, câu hết hy vọng trong lòng mọi người nếu. Nếu không, cho dù ra điều kiện, người ta sẽ cân nhắc rất nhiều đã, bởi vì người ta còn chưa tin ngươi.
Giờ thì khác, Trác Phàm không cần đoán cũng biết, với bản sự liệu địch tiên cơ của hắn, đối với mọi người, quả thực không chỉ là đơn giản như cây cỏ cứu mạng, mà chính là một chiếc tàu sân bay!
Bọn họ mà không đáp ứng thì sớm muộn gì cũng toang cả lũ, cho nên có thể nói gần như bất kỳ điều kiện gì Trác Phàm đưa ra đều có thể được chấp thuận!
"Trác tiên sinh, chỉ cần lần này ngài có thể giúp chúng ta kháng cự Trung châu xâm phạm, điều kiện gì chúng ta đều có thể đáp ứng!" Lăng Vân Thiên nghiêm mặt, chân thành nói.
Trác Phàm đạm mạc gật đầu, chờ mỗi câu này, lập tức trịnh trọng nói: "Đầu tiên trận này phải do ta chỉ huy, mệnh lệnh của ta là duy nhất, không người nào có thể ngang ngược can thiệp, không có vấn đề gì chứ?"
"Đương nhiên, chỉ có ngươi có thể đối phó Bách Lý Kinh Vĩ, chúng ta tất nhiên phải coi tiên sinh như thiên lôi sai đâu đánh đó!" Mọi người vội vã gật gật đầu.
"Vậy ta hy vọng các vị có thể lấy chính đạo thống của mình để thề, giúp ta để ý thật tốt cho an nguy của Khuynh Thành, bất kỳ xảy ra chuyện gì, đều phải coi việc hộ nàng chu toàn lên hàng đầu, chăm sóc tốt cho nàng, có thể chứ?"
"Ây. . . Cái này. . ." Tất cả mọi người sững sờ, cảm thấy rất là kỳ lạ, Trác Phàm thấy vậy liền bật cười: "Trên chiến trường, có ai không xảy ra điều ngoài ý muốn, nếu ta có gì không hay xảy ra, gia quyến của ta không nên được các ngươi giúp đỡ sao? Ta không muốn khi ta không còn, lại không có người để ý sinh tử của lão bà nhàta. Các ngươi lấy đạo thống thề, ta mới yên tâm được!"
Ừ. . . Thì ra là thế, chắc chắn là cần làm rồi!
Mọi người nghe thế cũng cảm thấy hợp lý, ào ào nhấc tay, lấy thiên đạo của bản thân, phát ra lời thề. Mà một tu giả, một khi lấy đạo thống thề, vậy thật sự là thề độc, chung thân không được hối hận, nếu không đạo thống sụp đổ, ắt bị trời phạt.
Cho nên tu giả sẽ không dễ dàng đưa ra lời thề kiểu này, có điều, nghĩ tới chuyện chỉ là chăm sóc một quả phụ, liền thấy thoải mái, không phải chuyện khó khăn gì.
Chỉ có Hắc Nhiêm Chí Tôn và Bạch Mi Chí Tôn liếc nhau, gương mặt nóng lên. Trác Phàm nói lời ấy, rõ ràng ẩn ý lúc đó hắn vì cứu Diệp Lân, không quan tâm an nguy của Sở Khuynh Thành.
Chỉ là thật đen đủi cho hắn, lo toang cho Sở Khuynh Thành năm năm, đều tận tâm tận lực, nàng bình an vô sự, Trác Phàm lại không thấy được. Móa nó đúng lúc Trác Phàm trở về, hắn bị buộc phải làm ra chuyện mất quy cách như thế, thật là uổng phí năm năm bận tâm chi tình.
Làm sớm thật là không bằng làm đúng lúc!
Vừa nghĩ đến đây, Hắc Nhiêm Chí Tôn chỉ biết lắc đầu thở dài!
Mà nhìn thấy chuyện thứ hai này làm thỏa đáng về sau, Trác Phàm yên lòng nhiều, chí ít hắn lần này tiến về Bắc Hải, lại không cần phải lo lắng sau khi chết, Khuynh Thành an nguy.
Sau khi an tâm không ít, ánh mắt Trác Phàm mới tập trung lại, thản nhiên nói: "Cái tiếp theo đây không thể xem như điều kiện, chỉ là ta đang là một tù nhân, chỉ huy các ngươi thì không thích hợp, cái gọi là vô cớ xuất binh. . ."
Lăng Vân Thiên lập tức khom người ôm quyền, trịnh trọng nói: "Há, đúng đúng đúng, từ giờ trở đi, chúng ta nhất trí ủng hộ Trác tiên sinh làm Đại Nguyên soái tứ châu, gánh vác trọng trách bảo vệ bốn châu, cùng chống chọi với ngoại địch, tất cả tông môn gia tộc bốn châu đều nghe tiên sinh hiệu lệnh!"
Mọi người còn lại cũng ào ào ôm quyền, cung kính: "Nguyện tôn tiên sinh làm Đại Nguyên soái tứ châu, cùng chống chọi với ngoại địch!"
Trác Phàm đắc chí bật cười: "Đã như vậy, thì còn chờ gì nữa, thả bản nguyên soái ra, để ta chính thức giao thủ với Bách Lý Kinh Vĩ. Chẳng lẽ các ngươi muốn để ta ở trong lao đọ sức với hắn sao?"
Bên cạnh, Tước nhi nghe vậy liền gật đầu cười. Hộ vệ thương đội cũng khom người, trên mặt vẻ kính nể.
Trác tiên sinh quả nhiên trí tuệ vững vàng, khó trách ngày đó sau khi lộ hãm, lại không vội vã chút nào, nguyên lai tất cả đã sớm giữ trong lòng bàn tay, thật là thần nhân. . .