Mộ Dung Tuyết lại khác, sau khi trầm ngâm một hồi, nàng càng nghĩ càng giận, oán hận vung quyền: "Không được, tên ma đầu này tùy tiện cho ra một chủ ý ngu ngốc, chắc chắn là mưu kế ác độc vẫn diệt thương sinh, làm sao có thể để hắn làm chủ trận chiến tranh này? Kể từ đó, sinh linh thiên hạ đâu còn gì nữa?"
Dứt lời, nàng liền chạy đến đại điện tông chủ, trong mắt đầy vẻ kiên định. Mọi người còn đang đắm chìm trong đả kích, không ai chú ý nàng.
Âu Dương Trường Thanh lần này lại hiếm thấy không đuổi theo nữ thần, mà chỉ biết than nhẹ, nhìn về phía mấy người Vũ Thanh Thu, lẩm bẩm nói: "Đã lớn như vậy, bổn công tử còn là lần đầu tiên nhìn thấy người có thể trong nháy mắt khiến đám lão gia này thần phục. Tây Châu các ngươi sinh ra được tiểu tử này, thật là yêu nghiệt mà. Mấu chốt là, các ngươi cả ngày ở với tên yêu nghiệt này, tâm tình dễ chịu lắm à, không bị đả kích mà ảnh hưởng việc tu luyện của các ngươi sao?"
Vũ Thanh Thu cười nhẹ nói: "Ây. . . còn tốt, dù sao hắn chưa tới Song Long Viện đã truyền đến tin báo tử, tâm linh của chúng ta còn chưa bị hắn tàn phá, ha ha. . ."
Âu Dương Trường Thanh khẽ gật đầu, thở dài: "Vận khí thật tốt, dù sao nếu bổn công tử ở chung một chỗ với tên yêu nghiệt như thế, còn thường xuyên bị người ta mang ra so sánh, nhất định sẽ tức chết, aizz. . . sao mà hắn lại thành thống soái bốn châu đây. . ."
Âu Dương Trường Thanh ngơ ngác ngồi dưới đất, nghĩ mãi không ra, Mộ Dung Tuyết đã hùng hùng hổ hổ xông vào đại điện, liền thấy đám cao thủ Lăng Vân Thiên đang mát xa cho Trác Phàm, một đạo kình khí xông vào huyệt vị, Trác Phàm liền hoàn toàn được tự do. Trác Phàm hài lòng gật đầu.
Mộ Dung Tuyết hận hận liếc nhìn hắn một cái, không nói gì với hắn, mà đi thẳng đến trước mặt Lăng Vân Thiên, sau khi khom người bái hạ, nàng khẩn cầu nói: "Lăng tông chủ, vừa rồi ngài nói chỉ là đến nghe ý kiến của hắn, tuy tiểu nữ tử có điều không cam lòng, nhưng vẫn có thể tiếp nhận. Nhưng người này tâm thuật bất chính, sao ngài lại có thể giao đại quyền chỉ huy bốn châu cho hắn? Phải biết, việc này quan hệ này đến sự tồn vong của biết bao nhiêu sinh linh, sơ sẩy một cái thôi, thương sinh sẽ nguy nan!"
Nghe nàng nói một hồi, sắc mặt Lăng Vân Thiên hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, có vẻ từ lâu đã phiền chán nữ nhân này ồn ào, đạm mạc nói: "Mộ Dung tiểu thư, chính là bởi vì trận chiến này quan hệ thương sinh thiên hạ, đám người lão phu mới quyết định không chút do dự, để Trác tiên sinh thống lĩnh toàn cục. Bởi vì chỉ có hắn có thể giao đấu với tuyệt thế chi tài Bách Lý Kinh Vĩ, Mộ Dung tiểu thư có thành kiến đối với Trác tiên sinh, có thể thoáng dừng lại chút hay không?"
(thực ra là, có thể câm mọe mồm lại hay không?) :v
Mộ Dung Liệt sau khi được chứng kiến tài cán của Trác Phàm, lần này cũng không đứng về phía Mộ Dung Tuyết, nên khuyên can nói: "Tuyết Nhi, đây là đại sự của thiên hạ, không được hành động theo cảm tính, nếu lầm lỡ đại cục, chúng ta không có ai đảm đương nổi!"
Mộ Dung Tuyết hận hận trừng mắt Trác Phàm, thấy đại ca của mình đều không nghe mình, liền biết những người này hoàn toàn bị Trác Phàm mê hoặc, rất khó thuyết phục, đành phải lui mà cầu thấp hơn, yêu cầu hạn chế quyền hạn của hắn: "Như vậy ta yêu cầu phái người giám thị quyền hạn của Trác Phàm, không thể để hắn tùy ý ra lệnh, mỗi một mệnh lệnh của hắn đều phải được mọi người nhất trí tán đồng mới có thể chấp hành. Như thế, nếu hắn đưa ra quỷ kế ác độc gì độc hại thiên hạ, chúng ta còn có thể kịp thời ngăn lại, tránh cho thương sinh gặp nạn!"
Mọi người nghe được lời này liền trầm ngâm, chậm rãi nhìn về phía Trác Phàm, song lại vẫn có do dự. Điểm này thật đúng là hợp lý.
Kết quả là tất cả mọi người chăm chú nhìn hắn, xem hắn có đồng ý hay không.
Trác Phàm thản nhiên cười nói: "Các ngươi có ý gì, chẳng lẽ đã quên, khi ở trong lao, điều kiện thứ nhất của ta là toàn quyền chỉ huy sao? Bây giờ các ngươi lại muốn hạn chế quyền hạn của ta? Hừ hừ, rất tốt, ta mặc kệ. . ."
Lăng Vân Thiên vội vàng đi đến làm hòa: "Ấy ấy, chờ đã, Trác tiên sinh bớt giận, chúng ta không có ý này, chỉ là. . .". Nói tới đây, hắn liếc nhìn Mộ Dung Tuyết, sâu xa nói: "Chỉ là đề nghị này của Mộ Dung cô nương chỉ là đề phòng bất trắc, nếu tiên sinh có gì sơ sẩy, chúng ta còn có thể kịp thời nhắc nhở, tránh cho có vấn đề lớn!"
Trác Phàm cười mỉa mai: "Sơ sẩy? Ha ha ha. . . Đúng vậy, người không phải Thánh Hiền, ai có thể nói chắc được? Ta xác thực có thể sẽ xuất hiện sơ sẩy. . ."
Lăng Vân Thiên vừa lộ ra vẻ hy vọng, coi là Trác Phàm đồng ý đề nghị của Mộ Dung Tuyết: "Như vậy tiên sinh. . ."
Lại bị Trác Phàm nổi giận quát mắng: "Không thể!"
"Lăng tông chủ, còn cả Mộ Dung cô nương, các ngươi cảm thấy chiến tranh là gì?"
Hai người liếc nhìn nhau, lại nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Bọn họ là tu giả bình thường, nào biết được hàm nghĩa chiến tranh, không phải là đánh nhau, tranh đoạt bàn cùng tư nguyên à, còn có thể là cái gì?
Ánh mắt Trác Phàm trở nnee lạnh lẽo, biết bọn họ không đáp nổi, liền tiếp tục nói: "Chiến tranh. . . chỉ là một trò chơi!"
"Cái gì, trò chơi?" Mộ Dung Tuyết lập tức giận dữ gầm lên: "Một cuộc chiến tranh khiến cho bao nhiêu sinh linh đồ thán, thế mà ngươi chỉ coi thành một trò chơi? Đúng là trò đùa. Ngươi không nghiêm túc đối phó trận chiến tranh này như thế, làm sao ngươi có thể đánh thắng? Lăng tông chủ, ta vẫn cảm thấy hắn không thích hợp. . ."
Nhưng nàng vẫn chưa nói xong, Trác Phàm cũng gầm lên: "Mộ Dung cô nương, coi chiến tranh là trò đùa là ngươi mới đúng!"
Sau đó nghiêm túc nhìn về phía tất cả mọi người nói: "Chiến tranh vốn là một trò chơi, tất cả mọi người cùng vật tư, chỉ là quân cờ trong tay người chơi mà thôi. Nếu muốn đánh thắng một cuộc chiến tranh, chính là phải dùng cái giá nhỏ nhất, đổi lấy đại giới lớn nhất từ đối phương. Mà sinh linh, tính mạng, đều là râu ria. Nếu một người chỉ huy quá coi trọng những thứ này, thì chính là lòng dạ đàn bà, nào có thể thắng được một cuộc chiến tranh? Đến lúc đó chiến tranh thua, tổn thất mới càng nhiều, ngu vl"
Mộ Dung Tuyết trầm ngâm một hồi, nhất thời không nói ra được lời phản bác.
"Còn nữa, chiến tranh nào có đạo lý không chết người, dùng mạng người của phe mình, đổi lấy mạng người của phe địch, đây chính là chiến tranh. Mộ Dung cô nương mỗi ngày gầm rú thiên hạ thương sinh, ngươi cho rằng bằng cái lòng trìu mến của ngươi là có thể đánh thắng một cuộc chiến tranh sao? Nếu ngươi có được quyền chỉ huy, ngươi sẽ đến khuyên bọn người Bách Lý Kinh Vỹ nên cứu vãn thương sinh sao? Haha, bọn chúng kêu ngươi đầu hàng đi thì thương sinh sẽ không bị hại, ngươi có đầu hàng không? haha, Hảo hán. Vì thắng lợi, ta xác thực có thể sẽ dùng rất nhiều sinh mệnh để đổi, ngươi lại mềm lòng, ngăn cản mệnh lệnh của ta, trận chiến tranh này mới càng thất bại thảm hại. Ngươi muốn cứu vãn thương sinh, hay là thắng chiến tranh, tự chọn đi!"
Trong mắt Mộ Dung Tuyết đầy vẻ kiên định, vẫn trầm mặc không nói một lời, Lăng Vân Thiên lại cười khan, nói ra tâm tư của đại đa số người nơi này: "Ây. . . Ta cũng cảm thấy, thắng được chiến tranh, cứu vãn thương sinh, ha ha ha. . ."
Tất cả mọi người đều biết, thắng được chiến tranh cùng cứu vãn thương sinh, căn bản không có quan hệ tuyệt đối. Đại quân Trung Châu chiếm lĩnh Bắc Châu, thương sinh không nhất định bị diệt, Bắc Châu ngươi thắng chiến tranh, thương sinh không nhất định sẽ sống yên ổn.
Nói tốt đẹp như vậy, chỉ là cho mình một lý do đường hoàng mà thôi.
Tóm lại, mục đích của bọn họ, chung quy là muốn đánh thắng chiến tranh, chứ không phải cứu vãn thương sinh. Tâm tư của Mộ Dung Tuyết, cùng tâm tư mọi người, từ vừa mới bắt đầu đã không giống nhau.
"Chúng ta đã nói trước, coi Trác tiên sinh như thiên lôi sai đâu đánh đó, Trác tiên sinh không đồng ý phương án này, chúng ta cũng phủ quyết đi. . ."
"Chờ đã!" Trác Phàm lại khoát tay, nhìn Lăng Vân Thiên nói: "Lăng tông chủ đừng hiểu lầm, ta làm như vậy không phải muốn chuyên quyền độc đoán, thật sự là bất đắc dĩ. Các ngươi cũng biết, chủ đạo của đối phương là Bách Lý Kinh Vĩ, bên cạnh hắn không có đồng đội ngu như bò đâu. Ta cũng không thể có, không phải là nói ta nhất định sẽ không có chỗ sơ sẩy, chỉ là cho dù ta có sơ sẩy, ta thấy các vị cũng không nhìn ra được, ngược lại còn ngu dốt làm ra một số chuyện ảnh hưởng đến kế hoạch của ta, làm trở ngại chứ không giúp được gì thì không tốt!"
Ách! Mọi người cứng cả mặt lại, cười gượng nói: "Trác tiên sinh, ngài có ý gì. . ."
"Ha ha ha. . . Xin lỗi, lời nay đúng là không xuôi tai, nhưng nó là sự thật. Mọi người hẳn là cũng rõ ràng, trận chiến tranh này nói cho cùng là một trò chơi giữa ta và Bách Lý Kinh Vĩ. Mặc kệ chúng ta loay hoay quân cờ ra sao, chúng đều rất tinh diệu, đại khái chỉ có chính chúng ta biết mà thôi. Các vị ở bên cạnh nhìn, chẳng khác gì mắt mù đâu, đừng có đi quan tâm. Chỉ cần các ngươi làm theo lời ta nói, đừng hỏi lý do là được!"
"Ngươi nói như vậy, ý là chúng ta IQ không đủ?" Bộ Hành Vân thì thào: "Đến cả việc xen vào chiến đấu giữa các ngươi, đều không có tư cách?"
Trác Phàm thản nhiên cười đáp: "Người sang có tự mình hiểu lấy, đây là lý do thứ hai ta không cần có người theo bên cạnh hiệp trợ, ha ha ha. . ."
"Ha ha em gái ngươi, ngươi rõ ràng đang nhục nhã chúng ta, mới vừa thả ngươi ra, ngươi cuồng cái gì mà cuồng, coi chừng lão tử lại bắt ngươi vào. . ." Bộ Hành Vân giận dữ không kìm được mà mắng to, khí thế toàn thân đại phóng, dườn như thật muốn động thủ.
Lăng Vân Thiên lập tức nhất thời xuất hiện trước mặt hắn, trợn mắt nói: "Bộ Tông chủ, nơi này là Hải Minh Tông, ngươi có thể làm khách cho ra dáng làm khách hay không? Đừng nói bây giờ Trác tiên sinh là Đại Nguyên soái tứ châu của chúng ta, cho dù hắn là khách nhân bình thường của ta, cũng không tới phiên ngươi có thái độ với hắn như vậy! Bạn giỏi thì bạn đừng nghe hắn, bạn về châu của bạn mà tự làm nguyên soái???"
Bộ Hành Vân xẹp miệng, hung hăng chằm chằm Trác Phàm, lại chỉ có thểcắn răng nhịn xuống.
Lăng Vân Thiên quay người về phía Trác Phàm, khom người xin lỗi: "Trác tiên sinh, thật xin lỗi, Bộ Tông chủ ba đời ngu ngốc như thế, ngài chớ trách!"
Trác Phàm nhìn Bộ Hành Vân, nhếch miệng cười, không chút phật lòng: "Không sao cả, chó điên kiểu này, ta gặp nhiều rồi, sao có thể lần nào cũng chấp nhặt chúng nó được, ta có rảnh rỗi như vậy à, ha ha ha. . ."