Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1694 - Chương 1700: Hồi Cứu

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1700: Hồi cứu

"Phụ thân, ngươi xác định truyền thuyết kia trong Hải Yêu là Hải Ngao sao?"

"Nhất định, theo như truyền thuyết không phải Linh Thú bình thường, nhất định là Thánh Thú không thể nghi ngờ!"

"Thế nhưng Bắc Hải lớn như vậy, chúng ta phải đi đâu tìm kiếm?"

Trên đại dương mênh mông bao la, hai đạo nhân ảnh một lớn một nhỏ bay vụt qua, chính là hai cha con Trác Phàm và Tước nhi. Hai người không ngừng tìm kiếm, ánh mắt Tước nhi hiện lên vẻ mờ mịt.

Trong mắt tinh mang lóe lên, Trác Phàm trầm ngâm một chút, thản nhiên nói: "Trước kia ta từng nghe nói, trên đời này có tam đại tuyệt địa, phàm nhân bước vào, chắc chắn sẽ chết. Theo thứ tự là Lạc Lôi Hạp, Thiên Viêm Động và Băng Ngọc Sơn, thỉnh thoảng lúc ẩn lúc hiện ở đại lục, không có vị trí cố định. Về sau mới biết, tam đại tuyệt địa này chính là nơi cầm tù tam đại Thánh Thú, Lạc Lôi Hạp đang giam giữ Kỳ Lân, Thiên Viêm Động giam Long Tổ, như vậy nơi ở của Phong Thiên Hải Ngao chắc chắn là Băng Ngọc Sơn. Có điều chỗ kết giới cầm tù kia theo năm tháng đã bị Thánh Thú làm hao mòn đi nhiều sức mạnh, cho nên Long Tổ định cư ở Thái Thanh Tông, có khả năng Hải Ngao cũng định cư ở Bắc Hải này. Mà nghe tên húy Băng Ngọc Sơn liền biết rõ, cửa vào kết giới hẳn là chỗ băng hàn, chúng ta tìm kĩ một chút, chắc chắn có thể tìm được!"

Tước nhi gật đầu bay lên, nhìn bốn phía, Trác Phàm cũng bình tĩnh lại, cẩn thận cảm nhận nơi lạnh lẽo hơn ở Bắc Hải.

Ầm ầm!

Bỗng nhiên, ngay tại lúc này, một tiếng sét nổ vang từ sau lưng hai người truyền đến.

Thân thể nhịn không được run lên, hai người Trác Phàm nhất thời dừng lại, quay đầu nhìn qua, vô cùng hoảng sợ. Chỉ thấy giờ này khắc này, vùng trời sau lưng bọn họ đã biến thành màu tím thuần túy, lôi quang lóe lên, xé không liệt địa, như ngày tận thế đã đến.

Mà chỗ đó không phải nơi nào khác, chính là Hải Minh Tông bọn họ vừa rời đi.

"Tử Lôi Bá Thiên. . . Bất Bại Kiếm Tôn nhanh như vậy đã xuất hiện. . ." Sắc mặt Trác Phàm trầm xuống, sau đó chân đạp mạnh nhanh chóng bay trở lại đường cũ.

Tước nhi nhìn thấy khẽ giật mình mà hỏi: "Phụ thân, người muốn đi đâu vậy?"

"Đi xem mẹ con có an toàn rời đi không, nếu như bị chặn lại. . ." Trong mắt lóe lên hàn mang, Trác Phàm nghiến răng kêu lên: "Như vậy chỉ sợ, chúng ta phải tự mình đối mặt với lão quái vật Bất Bại Kiếm Tôn rồi!"

Vừa dứt lời, Trác Phàm đạp mạnh chân, vèo một tiếng, lần nữa tăng thêm tốc độ, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

"Phụ thân, chờ con một chút!"

Tước nhi nhìn thấy cũng sợ hãi kêu lên, vội vã đuổi theo tốc độ của hắn, tiến thẳng về phía trước. Thế nhưng bé con bay ra chưa được nửa mét, thân thể đột nhiên run lên, vẻ mặt mê mang nhìn bốn phía lẩm bẩm nói: "Chuyện gì xảy ra thế này, sao đột nhiên lạnh như vậy?"

Nhanh chóng vuốt vuốt hàn khí dính trên người, Tước nhi nghi ngờ nhìn bốn phía. Thế nhưng mặt biển vẫn yên tĩnh như cũ, trời trong gió nhẹ, nhìn không ra nguyên nhân.

Thật lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười một tiếng: "Xem ra là cảm giác của ta sai, nhưng Bắc Hải đúng là lạnh thật!"

Mỉm cười lúc lắc hai đuôi ngựa trên đầu, Tước nhi cũng vội vàng một bước chân, cấp tốc bay đuổi theo Trác Phàm, rất nhanh không thấy bóng dáng.

Thế nhưng nàng tuyệt không nghĩ tới ngay khi nàng vừa rời đi, măt biển đột nhiên xảy ra dị biến. Từng tầng sương mù mông lung, không biết vì sao, mọc lên như nấm mọc sau mưa, chỉ trong nháy mắt sương mù đã bao phủ toàn bộ mặt biển, giơ năm ngón tay cũng không thể nhìn thấy.

Từng tia khí tức lạnh lẽo quét qua toàn bộ đại dương, trong nháy mắt liền đem vùng biển không thể nhìn thấy kết lên một tầng băng sương thật dày. Ngàn vạn sinh linh trong biển trong thoáng chốc thân thể cứng đờ, nhưng một tác phẩm điêu khắc bị đóng băng trong lớp pha lê óng ánh.

Hai đốm sáng giống như ngọn đồi xuất hiện một cách kỳ lạ trong sương mù dày đặc, có điều một đốm thì sáng ngời, một đốm thì ảm đạm.

"Phía trước có động tĩnh gì, nhân loại lại khai chiến sao?"

Nhìn khói bụi từ xa tràn ngập, tiếng nổ liên tục vang lên, bên trong sương mù bỗng dưng truyền ra tiếng cười chế nhạo: "Chủng tộc ti tiện này, ngay cả đồng loại của chính mình đều có thể giết đến trời đất mù mịt, quỷ khóc thần hào. Lúc trước còn hỏi lão phu quyền muốn ra biển, hiện tại người của mình nội chiến. Ha ha. . . Rất tốt, rất tốt! Nếu như các ngươi đã không muốn để cho đối phương sống tốt, vậy lão phu sẽ giúp các ngươi một tay, đều cùng đi lấp bụng của lão phu đi, khặc khặc khặc. . ."

Một tiếng cười quái dị vang lên, sương mù trên mặt biển dày đặc bắt đầu nhanh chóng khuếch tán, thẳng tắp xông về phía Hải Minh Tông, luồng khí băng lãnh cũng lập tức đóng mặt biển phía trước thành băng sương.

Đồng thời đi kèm theo còn có âm thanh ồn ào tà mị, như ác quỷ địa ngục triệu hoán: "Nhà ta cửa lớn thường mở ra, hoan nghênh các ngươi đến đây, làm bữa điểm tâm ngọt cho lão phu cũng rất không tệ. . . Khặc khặc khặc. . ."

Quái vật thật sự, bá chủ trên biển sắp đổ bộ.

Bên trong Hải Minh Tông, một kiếm Bất Bại Kiếm Tôn chấn nhiếp ba kiếm, cho thấy thực lực cường đại của hắn, khiến mọi người chứng kiến hoảng sợ vô cùng, nhìn hắn với ánh mắt đầy sợ hãi.

Còn hắn thì liếc xéo nhìn mọi người với ánh mắt khinh thường hiện rõ, những cao thủ Bách Lý gia còn lại cũng ngẩng đầu châm chọc nhìn bọn họ, thái độ vô cùng đắc chí.

Nhìn xem đi, đây chính là thực lực của lão tổ tông nhà ta, những kẻ phàm phu tục tử các ngươi làm sao có thể so sánh?

Sắc mặt Lăng Vân Thiên trở nên âm trầm, bọn họ liếc nhìn nhau, trong lòng thầm than, vẻ mặt trở nên ngưng trọng cùng bi thương nhìn mười sáu người trước mặt.

Không tính mười người trẻ tuổi kia, chỉ mình Bách Lý Ngự Thiên đã biến thái như thế, chỉ sợ bọn họ cùng liên thủ sẽ không thể nào chống đỡ được, huống chi bên cạnh hắn còn có ngũ đại Kiếm Vương, trận chiến này nên đánh như thế nào đây?

Trong lòng có chút do dự, Lăng Vân Thiên thỉnh thoảng nhìn bốn phía, trong lòng oán thầm.

Lúc này rất cần có diệu kế của Trác tiên sinh, mà Mộ Dung cô nương đi lâu như vậy, sao còn chưa truyền tin qua?

"Các con!"

Như nhìn ra được tâm tư của mấy người Lăng Vân Thiên, mắt Bách Lý Ngự Thiên lóe lên tinh mang, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Toàn bộ các ngươi tản ra, mỗi người đùa nghịch một chút, không quấy rầy nhã hứng của lão phu!"

"Vâng!"

Nghe được lời này, mấy người Bách Lý gia cũng không nói gì, lập tức nắm chặt tay, giậm chân đạp mạnh, đều tản ra, từng người bay sâu vào trong tông.

Chỉ một thoáng, nơi này chỉ còn một mình Bất Bại Kiếm Tôn, đối diện hắn là một đám cường giả bốn châu.

Mộ Dung Liệt xiết chặt Phần Thiên Kiếm, chăm chú nhìn lão yêu quái đối diện, nghiến răng nói: "Không hổ là Bất Bại Kiếm Tôn, không ngờ phân phó năm Kiếm Vương rơi đi, muốn lấy sức mạnh của một người, chiến với tất cả chúng ta sao?"

"Thế nào, lão phu không có tư cách này sao?" Liếc xéo nhìn mọi người, Bách Lý Ngự Thiên khinh miệt nói.

"Có, đương nhiên có, thực lực của Bất Bại Kiếm Tôn vừa rồi chúng ta đã lĩnh giáo qua, chúng ta nào dám xem thường?" Ánh mắt khẽ híp lại, Lăng Vân Thiên không khỏi bật cười ra tiếng: "Có điều ngươi phái năm vị Kiếm Vương đi, không sợ có chuyện gì ngoài ý muốn sẽ không có người chăm sóc sao?"

Gương mặt gia nua khẽ run lên, Bất Bại Kiếm Tôn liếc nhìn hắn thật sâu, giống như nghe được chuyện gì buồn cười nhất trên đời, nhất thời cười to liên tục: "Ha ha ha. . . Lăng tông chủ, ngươi thật biết nói đùa. Ngoài ý muốn? Ngươi cảm thấy mấy người các ngươi có thể tạo nên việc gì ngoài ý muốn cho lão phu?"

"Bất Bại Kiếm Tôn, ngươi không nên đắc ý như vậy, mấy người chúng ta liên thủ, ngươi không có Cửu Kiếm Vương cùng tấn công, huống hồ còn có ba thanh kiếm thần trợ trận. Ngươi cẩn thận không sẽ bị gió lớn tóe đầu lưỡi, lật thuyền trong mương!"

Sắc mặt trở nên giận dữ, Mộ Dung Liệt vung trường kiếm chỉ về phía hắn, mấy người còn lại cũng tràn đầy oán giận, tản ra khí thế cường đại của chính mình, hung hăng áp về phía hắn.

Thế nhưng Bất Bại Kiếm Tôn nhìn cảnh tượng này vẫn không để bụng, chỉ nhẹ nhàng vuốt lưỡi đao Bá Thiên Kiếm của hắn, không thèm nhìn bọn họ, sâu xa nói: "Hạng giá áo túi cơm, sẽ chỉ biết sủa inh ỏi. Nếu ngươi có năng lực này cứ lấy ra để lão phu mở mang kiến thức một chút, còn nói lời vô dụng làm gì? Mà Cửu Kiếm Vương. . . Hừ hừ, trong mắt lão phu cũng chỉ là tiểu hài tử chơi đùa mà thôi, thế mà các ngươi lấy đó đe dọa lão phu? Ha ha ha. . . Đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ."

"Các vị, dù sao mục tiêu của chúng ta vốn là hắn. Hiện tại thừa dịp bên cạnh hắn không có người, đây là cơ hội tốt, cùng tiến lên!" Thấy hắn hoàn toàn không đem bọn họ vào mắt, trên binh pháp gọi là khinh địch, Lăng Vân Thiên chuẩn xác bắt lấy điểm này, vội vàng nói nhỏ với mọi người: "Thừa dịp hắn cuồng vọng, đòi mạng hắn, khi hắn cẩn thận, đó mới là phiền phức!"

Liếc nhìn nhau, mọi người cùng nhau gật đầu, sau đó hét lớn một tiếng, tất cả mọi người mang lấy tuyệt học của bản thân, không nói hai lời, đổ ập xuống Bách Lý Ngự Thiên.

"Phần Thiên Kiếm khí, Phần Thiên Chử Hải!"

Bạch!

Sau khi vẽ một nửa vòng tròng trên bầu trời, Mộ Dung Liệt tay cầm trường kiếm màu vàng, lửa nóng hừng hực, chém về phía Bách Lý Ngự Thiên. Bỗng dưng, ngọn lửa màu vàng óng hóa thành lưỡi kiếm nóng rực, mang theo khí thế chiến thiên liệt địa, phóng đi về phía Bách Lý Ngự Thiên. Bất cứ nơi nào nó đi qua, không gian đều bị thiêu cháy đến vặn vẹo, thậm chí xuất hiện những vết nức màu đen.

"Trùng Thiên Kiếm Kính, Khí Trùng Thương Khung!"

Vèo!

Ngay sau đó, Thượng Quan Phi Hùng cũng hét lớn một tiếng, thanh Trùng Thiên Kiếm thẳng tắp chém về phía Bách Lý Ngự Thiên, kiếm khí màu đỏ cực nhanh như sao băng, khí thế mạnh mẽ, chớp mắt tới gần, không thể ngăn cản.

"Phong Thiên Kiếm Quyết, Phong Thiên Bế Hải!"

Cùng lúc đó, Âu Dương Lăng Thiên cũng tay cầm thần kiếm, một kiếm vung lên, tuy khí thế không cường đại như hai người vừa rồi, nhưng trong mềm có cứng, hóa thành hàn khí cuồn cuộn, lập tức như có sóng to gió lớn nhào về phía Bách Lý Ngự Thiên, nhanh chóng đông cứng toàn thân hắn, khiến hắn khó di chuyển.

Chỉ một thoáng, ba người bọn họ đều mang võ kỹ tuyệt học đặc thù, ba kiếm đều xuất hiện, Bất Bại Kiếm Tôn rơi vào tình thế bốn phía đều là địch, tiến không được lùi không xong.

Bình Luận (0)
Comment