Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1730 - Chương 1736: Cường Giả Thế Giới

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1736: Cường giả thế giới

Cái gì, cái này. . . Đây là...

Hai mắt to lớn co rụt lại, khí tức Phong Thiên Hải Ngao trì trệ, đầy mặt kinh khủng, rống to lên tiếng: "Long Tức Đan là một kích toàn lực của lão Long? Vì cái gì... Vì cái gì lại cho người, một tên truyền nhân của Thiên Đế?"

"Ha ha ha... Ta nếu thật là truyền nhân của Thiên Đế, hắn đương nhiên sẽ không tín nhiệm ta như vậy. Bất quá... Truyền nhân của Thiên Đế cùng người học được tuyệt học của Thiên Đế, lại rất khác nhau. Ta đáp ứng làm việc thay hắn, dĩ nhiên hắn sẽ che chở ta. Giống như ngươi vừa mới nói, bọn họ đều những kẻ hám lợi, không thanh cao như ngày. Mà bây giờ a..."

Trong mắt lóe lên ánh sáng tà dị, cổ tay Trác Phàm nắm lấy Long Tức Đan khẽ run, đã chuẩn bị ném ra ngoài.

Thấy tình cảnh này, Hải Ngao càng thêm giật mình, một bên vội muốn lui lại, đóng chặt miệng, một bên vội vã lên tiếng: "Chờ một chút, có lời nói dễ thương lượng, tuyệt đối đừng..."

"Tất cả trao đổi dưới tình huống này mới tốt nhất. Hiện tại ngài... Quá mạnh!" Trong mắt kiên định, Trác Phàm cũng không mắc kế hoãn binh của hắn, thật vất vả chế tạo ra một cơ hội tốt trời cho như thế, sao hắn có thể buông tha?

Thế là, cổ tay hất mạnh lên, Trác Phàm nghĩa vô phản cố mà ném Long Tức Đan trong tay ra bên ngoài, trong mắt lấp lóe lãnh mang, hét lớn lên tiếng: "Đây là lễ vật dành cho Hải Ngao tiền bối, cám ơn ngươi nãy đã chiếu cố nhi nữ của ta, mặt khác nói thêm câu nữa, Long Tổ tiền bối kêu ta chào hỏi thay hắn, hi vọng ngài ăn gì cũng ngon, thân thể khỏe mạnh, ha ha ha..."

C-K-Í-T..T...T... Ba!

Long Tức Đan bỗng đụng vào chỗ kết giới, không có chậm lại dù một chút, liền xông mở kết giới kia, hung hăng nện vào người Hải Ngao đang muốn nhắm mắt lại, nhưng đã không kịp nữa.

Oanh!

Chỉ một thoáng, Thiên Lôi dẫn Địa Hỏa, núi lửa bắn ra biển động!

lực lượng của Long Tức Đan do Long tổ ngưng tụ kia, bỗng dưng nhét toàn bộ vào trong miệng Hải Ngao, trong nháy mắt bộc phát ra hỏa diễm kịch liệt, Hoành Tảo Tứ Phương. Viêm lực Khủng bố, phút chốc liền hòa tan băng phong ở chỗ này, nước biển bốc hơi, hóa thành hơi nước cuồn cuộn, tan ra trong trời đất.

Mà Hải Ngao bị viêm lực nóng rực đập vào, răng lợi đều bị vỡ nát, hóa thành mảnh vụn, không thấy tăm hơi. Khí lưu nóng rực xuyên qua miệng hắn, làm bỏng nơi hẻo lánh trong cơ thể, tâm gan tỳ phế thận, đều nóng hổi, bị bỏng rát.

Thẳng thiêu đốt các ngóc ngách trong thân thể hắn, cuồn cuộn chảy ra, nương theo đó là từng dòng máu tươi đỏ thẳm, bốc hơi trên không trung, làm cho cả bầu trời này hóa thành sương mù mông lung màu huyết hồng.

Mà bản thân hắn, trong khoảnh khắc này thân thể đã bị trọng thương, phun ra mấy tấn máu. Sắc mặt trước kia còn đầy vẻ kiệt ngạo càng rỡ, giờ đây lại trắng bệch, thậm chí lân giáp toàn thân đều bị cháy đen, giống như sắp bị hòa tan.

Có thể nói, lần ra tay này của Trác Phàm, chỉ thiếu một chút, liền có thể lấy cái mạng già này của Hải Ngao.

Dù sao, Hải Ngao cùng Long Tổ đều tuyệt đỉnh cao thủ có thực lực tương xứng, một kích toàn lực của Long Tổ, Hải Ngao cũng không dám tùy tiện ngăn cản. Thế nhưng, tình huống bây giờ lại còn bết bát hơn so với một kích toàn lực của Long Tổ. Có thể nói, coi như Long Tổ đích thân đến, trừ phi liều mạng, nếu không cũng tuyệt không có khả năng đánh cho Hải Ngao bị thương thành như vậy.

Chỉ bởi vì bọn hắn hai người, đều coi nhau là đối thủ, một khi giao chiến, tất sẽ khẩn trương vạn phần, chăm chú đối đãi, cẩn thận vô cùng, sẽ không cho đối phương thời có cơ lợi dụng.

Nhưng khi đối mặt với Trác Phàm, hắn lại không chú ý nhiều như vậy, chủ quan khinh địch. Lại đem nhược điểm của mình bại lộ cho người khác xem, há mồm để người ta đánh, đây không phải tự làm mất mặt sao.

Phải biết, vô luận là sinh vật gì, bên ngoài kiên cường, hay có thân thể kim cương bất hoại, nhưng bên trong hắn lại yếu ớt hơn bên ngoài nhiều. Cho nên Hải Ngao khi đối phí một kích toàn lực của Long Tổ, có lẽ chỉ bị thương một chút ở ngoài da, nhưng nếu bị người khác rót chiêu đấy vào trong bụng, thì đây quả thực là muốn lấy mạng hắn!

Nhưng mà quay đầu nói đi, đây cũng không thể trách Hải Ngao khinh địch, vốn lấy thực lực của Trác Phàm, cho dù có tự bạo trong thân thể Hải Ngao, cũng không thể đả thương được một cọng tóc gáy của hắn. Nhưng ai có thể nghĩ đến hắn lại có Long Tức Đan chứa một kích toàn lực của Long tổ đây? Nói như thế, thì đã tương đương với Long Tổ phun ra long viêm vào miệng hắn, hắn không chết chờ thì là cái gì?

Mà trong hiện thực, hai đại cao thủ quyết chiến, cũng không thể cố ý bày ra chỗ yếu nhất của mình, để người ta toàn lực ra tay, đây không phải muốn chết sao?

Cho nên, lần này Trác Phàm, quả thật đánh cho hắn không kịp phản ứng, chỉ một chiêu đánh cho hắn tàn phế, mà đây cũng là kế hoạch đã vạch ra trước của Trác Phàm.

Nếu ngay từ đầu lấy ra Long Tức Đan, cho dù có dùng hai khỏa cùng lúc, đánh vào trên người hắn, đoán chừng cũng chỉ có thể làm hắn bị thương mà thôi. Chẳng những vậy, sẽ còn chọc giận con dã thú này.

Cho nên hắn một mực ẩn nhẫn, chờ khi bay đến trước mặt hắn, mới bắt đầu hành động.

Vốn Trác Phàm định dùng hai khỏa Long Tức Đan, một khỏa đánh mặt hắn, ép hắn há miệng, khỏa thứ hai thì rót vào miệng hắn. Thế nhưng vạn phần không nghĩ đến, tên này lại phối hợp như vậy, ngay từ đầu liềm há miệng muốn cắn xé hắn.

Nên lúc cuối Trác Phàm mới nói, hắn là thua bởi sự tự đại của mình, hoàn toàn không để nhân loại vào mắt, thế mà bại lộ nhược điểm của mình ra cho người đánh.

Ha ha... Hiện tại, hắn cần phải nếm ác quả của mình!

Rống!

Đau đến nhe răng trợn mắt, Phong Thiên Hải Ngao ngửa mặt lên trời gào thét, nước mắt đều chảy ra. Hắn thề, chỉ sợ từ thời thượng cổ đến nay, hắn cũng không có đau đớn thê thảm thất bại như vậy, hoặc là nói cho dù là ở Thượng Cổ, hắn cũng không rơi vào bại cục thê thảm đến thế. Thế nhưng vạn không nghĩ đến, giờ này ngày này, dưới chỗ Phàm giai của một bầy kiến hôi, hắn đường là bá chủ của biển cả, Thánh thú Hải Ngao lại bị thua trên tay của một tên mao đầu tiểu tử nhân loại.

Điều này làm hắn vô cùng phẫn nộ, cảm thấy rất mất mặt, hét lớn một tiếng, sát ý khi nhìn về phía Trác Phàm càng thêm ngập trời: "Xú tiểu tử, tên hỗn đản nhà ngươi, hôm nay đừng hồng còn sống rời đi!”

"Ha ha ha... Hải Ngao tiền bối, hiện tại ngươi, còn có tư cách nói khoác mà không biết ngượng như vậy sao?" Liếc hắn một cái thật sâu, nhìn về nếp uốn cháy đen kia, tróc ra lân giáp, toàn thân cao thấp đều máu thịt be bét, thậm chí máu tươi cuồn cuộn vẫn đang chảy ra từ miệng vết thương đã cháy đen, Trác Phàm xùy cười một tiếng, bất trí khả phủ nói.

Phốc!

Phun ra một miệng máu tươi đỏ thẫm lần nữa, trong nháy mắt lại thêm mấy tấn máu chảy vào đại hải, nhuộm đỏ cả vùng biển, Phong Thiên Hải Ngao hung hăng nhìn chằm chằm Trác Phàm, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đầy vẻ giận dữ: "Xú tiểu tử, ngươi chớ đắc ý, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Coi như hiện tại lão phu bị trọng thương, nhưng muốn đối phó ngươi, cũng chỉ như bóp chết một con ruồi mà thôi. Tiểu tử, để mạng lại!"

Vừa dứt lời, Phong Thiên Hải Ngao liền duỗi ra thú trảo lần nữa, vỗ về Trác Phàm!

Đụng!

Dưới một tiếng nổ tung vang trời, Hải Ngao đem một cái giường băng khác đập thành phấn vụn, nhưng trong này lại không có cái bóng của Trác Phàm.

Bá một tiếng, thân thể Trác Phàm xuất hiện lần nữa, rơi xuống trên cánh tay cháy đen của Hải Ngao, khóe miệng xẹt qua một đường cong tà dị: "Ha ha ha... Xem ra Hải Ngao tiền bối vẫn là còn không vui. Nhưng cũng thế cũng thế, tại hạ cũng không có ý muốn hòa giải với ngày, thù của chúng ta... Còn chưa xong đâu!"

Trong mắt lóe lên tinh mang, sắc mặt Trác Phàm trở nên lạnh lùng, trường kiếm trong tay vung lên, từng đạo hắc viêm đùng đùng trên đất. Ngay sau đó, hai tay Trác Phàm cầm kiếm, hung hăng đâm về cự trảo kia một cái.

Ba!

Hắc viêm khủng bố theo phong mang của Thánh binh, đâm thẳng về lân giáp đã bị rạn nứt của Hải Ngao, thẳng vào thân thể, phát ra từng tiếng nổ vang.

"Đây là cho Tiểu Tam Tử!"

Một tiếng rú thảm, Hải Ngao vốn đang trọng thương, lại bị thương lần nữa, không khỏi nộ hống một tiếng. Một thú trảo khác, vỗ về Trác Phàm. Thế nhưng phạch một cái, bóng người của Trác Phàm đã không thấy đâu, lúc xuất hiện lần nữa, đã đi tới trên đầu vai của hắn. Không nói hai lời, trường kiếm nghiêng nghiêng vạch một cái, một đạo lôi viêm màu đen xuyên thẳng qua từng mảnh lân giáp, làm đám lân phiến bị nổ tung, khiến cho Hải Ngao không ngừng rú thảm.

"Đây là cho Tước nhi!"

Trong mắt không mang theo bất kỳ cảm tình gì, một mảnh băng lãnh, Trác Phàm một bên cầm thần kiếm, một bên giống như cường đạo cướp bóc, làm loạn trên thân thể to lớn của Hải Ngao, mỗi xuất hiện một lần, tất sẽ để lại mấy cái lỗ máu trên người hắn, khiến thương tổn càng thêm thương tổn, không vì cái gì khác, chỉ vì nuốn để cho hắn biết cái gì gọi là đau.

Nhi nữ của Trác Phàm hắn, cũng không thể để cho lão hổn đản này khi dễ, chịu ủy khuất.

"Hải Ngao tiền bối, thương thế bây giờ của ngươi ít nhất cũng hơn chín thành, muốn cản lại hành động của ta, ngươi cũng không có năng lực đó. Mà thân thể, cũng là lớn to lớn này của ngươi không biết có thể gách chịu nổi tới bao lâu. Giống như lời tiền bối vừa nói, ngươi... Có thể làm khó dễ gì được ta? Ha ha ha..."

Một tiếng tà tiếu, vang vọng bầu trời, Trác Phàm giống như con rệp mà động đậy trước người Hải Ngao, trường kiếm trong tay không ngừng huy sái. Mà Hải Ngao khi đối mặt với con rệp, chỉ có thể bất lực, không ngừng tru lên, tâm lý biệt khuất muốn chết, sắp khóc đến nơi.

Hắn đường đường là Thánh thú, cho dù ở thánh vực cũng là tồn tại đỉnh phong, Thập Đế còn phải cho hắn mặt mũi. Nhưng ai biết hôm nay, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Long Du thiển đế tao tôm diễn, bị một tiểu nhân vật ngược đãi đến thương tích đầy mình, thực là không còn mặt mũi!

Nhưng cho dù bị mất mặt, hắn cũng không thể tránh được, ai bảo bây giờ hắn lại bị trọng thương tới chin thành đây? Đây cũng nhờ Trác Phàm không có ý muốn lấy mạng hắn, nếu không chỉ cần lấy ra thêm ra một khỏa Long Tức Đan quăng ra, đoán chừng vị Phong Thiên Hải Ngao này, sẽ trở thành Thánh thú đầu tiện bị tu giả Phàm giai giết chết.

Đó mới càng là lưu danh thiên cổ, để lại tiếng xấu muôn đời, đây mới càng thêm mất mặt!

Ha ha ha ha...

Ngao ngao ngao...

Tiếng cười to càn rỡ của Trác Phàm cùng tiếng thở phào liên tục của Hải Ngao, vang vọng Khung Vũ, nghe rất chói tai. Mấy tượng băng dứi tác động của long viêm, chấn ngược ra ngoài, phong ấn bị hòa tan, bốn vị cao thủ cũng bị tạp âm quỷ dị này làm cho tỉnh lại.

Bất Bại Kiếm Tôn nắm thật chặt Bá Thiên Kiếm, thăm thẳm tỉnh dậy, lại phốc một tiếng, phun ra một miệng máu nước đỏ thẫm, trong dòng máu có lẫn khối băng, cũng có viêm khí, chỉ vừa mới phun ra, liền đã bốc cháy lên.

Ba vị Kiếm Vương còn lại cũng là chậm rãi đứng người dậy, tình huống giống nhau, nôn ra ba ngụm máu tưới, sắc mặt trắng bệch. Đợi đến khi nhìn về bóng người của lão tổ tông, mới vội vàng vây đến chỗ của hắn, vẻ mặt quan tâm nói: "Lão tổ tông, ngài thế nào rồi?"

"Không có gì, cảm giác trọng thương sáu thành a!"

Chậm rãi khoát khoát tay, Bất Bại Kiếm Tôn hít thật sâu, cũng không nhịn được lại phun ra một miệng máu tươi băng hỏa lẫn lộn, sau đó nhìn về phía ba người nói: "Đúng rồi, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"

Liếc nhìn nhau, ba người không biết gì mà nhún nhún vai, lộ vẻ mờ mịt. Thế nhưng đúng lúc này, bọn họ lại nghe được từng tiếng kêu rên truyền ra, sau đó cùng nhau quay về chỗ phát ra âm thanh.

Thế nhưng bọn họ không xem còn tốt, nhưng sau khi xem xong, tất cả mọi người, bao quát cả Bất Bại Kiếm Tôn, đều trợn tròn mắt. Bởi vì trước mắt bọn họ là cánh cửa của cường giả chân chính...

Bình Luận (0)
Comment