Thế nhưng ở tại bên trong Hoa Vũ Thành này, muốn dựa vào cũng là dựa vào đệ tử Hoa Vũ Lâu. Hắn chán sống hay sao lại muốn cùng ôn nữ ở một chỗ?”
Đụng!
Thế mà người kia vừa dứt lời, trên đầu liền bị người khác đánh mạnh một quyền. Không khỏi giật mình, người kia quay đầu nhìn qua chính là một đại hán đang trợn mắt theo dõi hắn.
“Người này sớm đã cùng các ngươi nói qua, lấy tiền xong liền quên chuyện này đi, ai cũng không cho phép bàn luận. Nếu bởi vì một hai cái miệng để lộ tin tức thì tất cả chúng ta đều mất mạng!”
“Ách, không phải chỉ là một thiếu gia nhà giàu sao, có đáng sợ như vậy không? Coi như hắn là gia tộc nhị lưu…”
Người kia còn muốn giải thích nhưng đã bị một bàn tay vỗ bay ra ngoài: “Tên khốn khiếp để ngươi đừng nói. Các ngươi là chưa thấy qua, đắc tội người này các ngươi căn bản sẽ không muốn biết hậu quả là cái gì!”
Nói đến đây, đại hán kia đã cả người toát mồ hôi lạnh, hai quyền sưng đỏ không khỏi run run, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, dường như lại nhìn thấy thi thể hóa thành tro bụi kia.
Trác Phàm xuất thủ làm cho hắn nhìn thấy cho nên cũng chỉ hắn có thể sâu sắc cảm nhận được Trác Phàm đáng sợ như thế nào. Người khác tuy chưa chính thức nhìn thấy Trác Phàm xuất thủ nhưng đại hán này trong mắt bọn họ chính là người có thực lực mạnh nhất.
Ngay cả hắn cũng có bộ dáng này, có thể nghĩ Trác Phàm là nhân vật khinh khủng bậc nào.
Chỉ một thoáng tất cả mọi người im lặng, ngoan ngoãn lĩnh Linh thạch, tan ra bốn phía…
Bên kia, ôn nữ mang Trác Phàm về bên trong gian phòng nhỏ rách nát kia, nhìn thấy bộ dạng hắn mặt mũi bầm dập, trong tay lóe lên ánh sáng xuất hiện một bình sứ nhỏ, lạnh lùng nói: “Ăn nó!”
Trác Phàm biết đây là thuốc chữa thương nhưng lại nghiêng đầu sang chỗ khác không ăn.
Phải biết rằng hắn là thân thể Ma Bảo ngũ phẩm những tên Đoán Cốt cảnh kia làm sao có thể tổn thương được hắn? Nhưng thương tổn này đều do hắn tạo thành cũng vì gợi lên ý thương tiếc của ôn nữ.
Thế nhưng nếu hắn cứ như vậy ăn viên thuốc chữa thương này thì ôn nữ sẽ lập tức quay đầu bước đi. Cho nên hắn cố ý biểu hiện rất quật cường, giống như một hài tử đang tức giận.
Nhưng mà ôn nữ nhìn vậy lại không hiểu ý, nghi ngờ nói: “Thế nào, ngươi sợ có độc?”
“Ngay cả ngươi ta còn không sợ còn sợ một khỏa đan dược sao?” Trác Phàm tức giận hừ một tiếng, quệt miệng nói: “Ngươi không phải muốn ta xéo đi sao, vì sao còn phải cứu ta?”
Ôn nữ liếc hăn thật sâu, thản nhiên nói: “Vậy vì sao người còn muốn bảo vệ ta trước mặt bọn họ, không sợ bị bọn họ đánh chết sao? Nếu ta đến chậm một bước có khả năng ngươi thật sự sẽ mất mạng.”
Trong lòng Trác Phàm cười thần, hắn biết người đêm hôm trước hấp thụ Nguyệt Âm chi lực, ngày thứ hai nhất định muốn hấp thụ ánh nắng nóng rực chi khí ở vị trí Cực Dương, dùng cái này để ôn nhuận gân mạch.
Nếu không thì dù là cao thủ thực lực mạnh hơn cũng không chịu được lực ăn mòn của Nguyệt Âm chi lực.
Hắn sớm đã tính toán thời gian chính xác, tìm đến Cực Dương Chi Địa cho nên hắn mới thuê người ở vị trí phụ cận kia cùng hắn diễn một vở kịch. Ngay ở lúc tĩnh tâm tu luyện bị người quấy rầy coi như có tính khí tốt đến đâu cũng sẽ phải đi xem một lần.
Có thể nói tất cả những thứ này đều ở trong kế hoạch của Trác Phàm, vì cũng là công phá phòng tuyến tâm lý của ôn nữ để cho nàng mở rộng lòng tiếp nhận chính mình.
Trác Phàm quay đầu nhìn chằm chằm vào ánh mắt ôn nữ hồi lâu, đem nàng nhìn đến cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng hắn mới thâm tình nói: “Mẫu thân ta kể, ánh mắt chính là cửa sổ tâm hồn, ánh mắt ngươi xinh đẹp, tâm địa nhất định không xấu. Tỷ tỷ ngươi có đôi mắt đẹp như vậy còn chịu thu lưu ta nên tâm địa nhất định rất tốt. Những người kia nói xấu ngươi giết người nên tất nhiên ta muốn bảo vệ danh dự của ngươi!”
Trác Phàm nịnh hót trần trụi như vậy, dùng một loại lời nói tràn ngập chân thật nói ra đúng là không có cảm giác mị tục chút nào. Dù cho cô nương nghe cũng tuyệt đối sẽ không sinh ra tâm tình chán ghét, ngược lại sẽ có loại cảm giác đứa nhỏ này nói chuyện thật yêu thích.
Không sai, phương pháp tốt nhất để nam nhân công phá phòng tuyến trong lòng nữ nhân tốt nhất không phải là dỗ ngon dỗ ngọt mà chính là gợi nên mẫu tính của các nàng.
Đây là sau khi Trác Phàm cùng Đổng Thiên Bá trò chuyện ngộ ra. Ngay từ đầu hắn cũng cảm thấy loại người như Đổng Thiên Bá cùng Tống Ngọc đều là phong lưu hoàn khố sẽ chỉ dùng chút thủ đoạn lừa gạt bỉ ổi, không phải là chuyện cường giả nên làm.
Nhưng không ngờ hôm nay hắn cũng dùng đến. Thật sự là đủ hạng người, tất cả không có chuyện ngoại lệ nào không thể làm!
Quả nhiên sao khi ôn nữ kia nghe đến lời này, khóe mắt có từng tia đỏ ửng nổi lên, cáu giận nói: “Miệng lưỡi trơn tru!”
Nhưng trong ánh mắt kia, đã không còn ngăn cách đối với hắn!
Cảm tạ Đổng huynh, cảm tạ kinh nghiệm tán gái của ngươi!
Trong lòng Trác Phàm cảm khái không thôi nhưng trên mặt lại giống như một thiếu niên ngây ngô, cười ha hả: Tỷ tỷ, ta biết ngươi lâu như vậy còn không biết phải xưng hô như thế nào đâu?”
“Cái gì mà lâu như vậy, chúng ta tổng cộng mới gặp có ba lần mà thôi.” Lườm hắn một cái, ôn nữ trầm ngâm một hồi, lẩm bẩm nói: “Ngươi… Gọi ta là Sở Sở tỷ tỷ đi.”
“Tốt, Sở Sở tỷ tỷ!”
Trác Phàm giống như bé ngoan nũng nịu giả ngây thơ, chính hắn cũng cảm thấy có chút buồn nôn nhưng không có cách nào, nữ nhân sẽ dính chiêu này.
“Hiện tại ngươi có thể uống thuốc đi.” Sở Sở lại đem đan dược kia đến, Trác Phàm mỉm cười, mở miệng: “Sở Sở tỷ tỷ đút cho ta!”
Sở Sở thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, giận dữ lườm nguýt hắn một cái nhưng vẫn duỗi ra cánh tay trắng nõn như ngọc đem viên đan dược đưa lên.
Trác Phàm há miệng lớn, nhìn cánh tay ngọc kia đang dần dần đến gần, tròng mắt lại ngưng tụ, mạnh mẽ giơ tay bắt lấy cổ tay trắng ngần. Một cỗ nguyên lực nháy mắt thăm dò nhảy vào…