"Ngươi xác định... Thiên Ma Điện chủ ở chỗ đó?"
Ba tháng sau, trong đại sảnh của một tòa vàng son lộng lẫy, một nam tử tóc dài phiêu dật, khuôn mặt dịu dàng thẳng tắp đứng trong đại sảnh, khí vũ hiên ngang, không ai khác chính là Cầm Sắt Kiếm Vương Liễu Mộ Bạch.
Người quỳ phía dưới là một lão già, đầu cạo trọc, nhìn kỹ, đó là người muốn hành hung Lạc Tư Phàm ngày trước, lại bị Tước nhi đuổi đi, Ngốc Ưng Lão Ma.
"Khởi bẩm Kiếm Vương đại nhân, lão hủ dò xét ở Thiên Ma Điện mấy chục năm, tên Thiên Ma Điện chủ này có hành tung bí hiểm, rất khó có thể phát hiện. Nhưng lão hủ có kinh nghiệm nhiều năm, ta quy hoạch lại những nơi hắn thường xuyên xuất hiện, rốt cuộc cũng có chút manh mối, ta liền tới đó thử vận may, không nghĩ tới thật sự gặp Tước Vương, một trong năm đại Pháp Vương. Phải biết, qua nhiều năm như vậy hai người Tước Vương và Thú Vương thường xuất hiện bên cạnh điện chủ Pháp Vương nhất. Nếu đã có Tước Vương ở đó, tám chín phần điện chủ cũng nhất định ở đó, trấn Tuyệt Kiếm."
Nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt Cầm Sắt Kiếm Vương giật mình lo lắng, phất phất tay, liền bảo hắn đi xuống.
Ngốc Ưng Lão Ma khom người cúi đầu, chậm rãi lui về phía sau, nhanh chóng muốn rời khỏi.
"Ta tưởng là ai chứ, thì ra là Cầm Sắt Kiếm Vương muốn gặp bổn tọa, ha ha ha..." Thế mà, đúng lúc này, một tiếng cười khẽ lại là đột nhiên vang lên: "Đã như vậy, nếu ngài muốn biết tình huống của bản điện, cứ cho người mang tin tới là được rồi, cần gì phải tốn công sức theo dõi ta mấy chục năm, điều tra nơi ta hạ lạc?"
Thân thể nhịn không được run lên, Cầm Sắt Kiếm Vương và Ngốc Ưng Lão Ma vô cùng hoảng hốt, vội vàng xoay người nhìn qua, chẳng biết lúc nào một nam tử trẻ tuổi ngồi trên ghế Kiếm Vương, khóe miệng vểnh lên đường cong tà dị.
Bên cạnh hắn có một thiếu niên thiếu nữ, ánh mắt kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn bọn họ. Bên hông có hai chiếu thẻ kết cấu giống nhau nhưng hình dạng khác nhau, dưới ánh nến lóa mắt tản ra ánh sáng quỷ dị.
Ngốc Ưng Lão Ma nhìn thấy, hai mắt co rụt, kém chút tiểu ra quần, hét lớn: "Thú... Thú Vương, Tước Vương, chẳng lẽ ngài là điện chủ đại nhân?"
"Thiên Ma Điện chủ, Ám Dạ Ma Quân?"
Cầm Sắt Kiếm Vương vô cùng ngạc nhiên nhìn người ngồi ngay ngắn ở kia, sắc mặt trầm xuống.
Khóe miệng nhếch lên, Trác Phàm khẽ gật đầu bật cười ra tiếng: "Ngươi đã tra ta mấy chục năm, nếu bổn tọa lại không xuất hiện, không phải uổng phí ngươi đã vất vả sao? Cho nên bổn tọa cố ý tới gặp ngươi một lần, ngươi cũng an tâm hơn, ha ha ha..."
Ừng ực!
Ngốc Ưng Lão Ma nhịn không được nuốt nước bọt, hai chân như nhũn ra, toàn thân cao thấp mồ hôi lạnh chảy ra như nước, vẻ mặt cầu xin nhìn Cầm Sắt Kiếm Vương, chờ hắn an bài.
Lão đại, chuyện này ngươi bảo ta đi làm, đây là địa bàn của ngươi, ngươi phải làm chỗ dựa cho ta chứ.
Thế nhưng giờ này khắc này, Cầm Sắt Kiếm Vương làm gì có tâm trạng để ý đến hắn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trác Phàm, yên tĩnh bất động, chợt trong tay ánh sáng lóe lên, nhất thời xuất hiện một thanh cổ cầm ngàn năm. Không nói hai lời, hai tay huy động liên tục, tiếng đàn leng keng phát ra chói tai, vô hình kiếm khí đột ngột từ bên trong bay ra, thẳng về phía Trác Phàm.
"Nghe đồn đêm tối thực lực Ma Quân cường hãn, đã tới cảnh giới đỉnh phong. Bản vương bất tài, muốn thử thân thủ các hạ một lần, không biết các hạ có thể chống đỡ được không?"
"Thất Âm Vô Hình Kiếm?" Hai mắt tỏa sáng, Ngốc Ưng Lão Ma nhất thời hét to.
"Lớn mật!"
Giận quát một tiếng, Tước nhi tiến về phía trước một bước, muốn xuất thủ, cũng bị Trác Phàm khoát tay chặn lại.
Vù!
Khóe miệng Trác Phàm lóe lên nụ cười tà dị, hắn vẫn ngồi ở kia, không nhúc nhích. Nhưng một đạo dao động vô hình từ trong thân thể phát ra, trước người hắn đột nhiên xuất hiện một luồng khí mông lung, vờn quanh người hắn.
Phốc phốc phốc...
Cao thủ Kiếm Vương toàn lực ứng phó, bắn ra vô hình kiếm khí đánh vào người Trác Phàm, phát ra tiếng vang trầm liên tiếp, sau đó đột ngột biến mất không thấy gì nữa, ngay cả chấn động sóng đều không có. Ảnh hưởng còn không bằng nắm đấm của đứa bé ba tuổi.
Tròng mắt nhịn không được run lên, Cầm Sắt Kiếm Vương vô cùng hoảng hốt, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Không ngờ thực lực Ám Dạ Ma Quân lại biến thái đến vậy, sâu không lường được. Thất Âm Vô Hình Kiếm Vương cấp của bản Vương, trên người hắn lại không có chút hiệu lực nào, mà trong khoảnh khắc lại bị tiêu trừ toàn bộ, ngay cả rắm cũng không bằng.
Chuyện này. . . Làm sao có thể?
Ngốc Ưng Lão Ma nhìn thấy cả kinh trợn mắt hốc mồm, miệng há to đến mức có thể nhét bốn năm quá trứng vịt, đồng thời trong lòng hắn hối hận vô cùng, làm sao hắn có thể tưởng tượng được điện chủ đại nhân trong truyền thuyết lại có thực lực thông thiên như vậy, cho dù là cao thủ Kiếm Vương cũng cao hơn mấy bậc.
Như thế khi biết hắn là thám tử của Cầm Sắt Kiếm Vương, muốn giết hắn thì ngay cả Cầm Sắt Kiếm Vương cũng không thể bảo vệ được?
Trong lúc nhất thời, hắn gấp đến muốn khóc. Vốn hắn dựa vào đại thụ Cầm Sắt Kiếm Vương, về sau có thể ngang dọc ở năm châu.
Thiên Ma Điện chủ, năm Pháp Vương gì chứ, tất cả chỉ là lời đồn, làm gì có ai lợi hại như vậy, có thể so được với Kiếm Vương Trung Châu sao? Nếu như vậy bọn họ đã sớm từ lòng đất chuyển qua mặt đất, còn mỗi ngày lén lút làm gì?
Thế nhưng sự thật… Mẹ nó, bọn họ thật đúng lợi hại như vậy. Cái gì mà Cầm Sắt Kiếm Vương, căn bản không động được đầu ngón tay của người ta.
Nghĩ tới đây, Ngốc Ưng Lão Ma vội vàng bái lạy Trác Phàm, khóc lóc kể lể: "Điện chủ tha mạng, chuyện này không liên quan đến lão hủ, lão hủ cũng bị bắt buộc thôi, do tên Cầm Sắt Kiếm Vương bức ta làm, ngài tha mạng..."
"Kiếm Vương đại nhân, hiện tại ngài đã thử qua, không biết có hài lòng hay không? Nếu hài lòng, không biết Kiếm Vương đại nhân có thể cho tại hạ biết vì sao phải trăm cay nghìn đắng muốn xem rõ tại hạ hạ lạc ở đâu? Theo ta được biết, trong thập Kiếm Vương, Cầm Sắt Kiếm Vương ngài thuộc Nhạc Thiên phái, gửi gắm tình cảm sơn thủy, không giống người cố gắng kiến công lập nghiệp. Ta biết người trong địa vực ngài hành động thế nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, bổn tọa cũng không nghĩ tới xem Cầm Sắt Kiếm Vương là địch nhân mà đối đãi!"
Hoàn toàn không để tới tiếng kêu la khóc lóc, Trác Phàm chỉ chăm chú nhìn Liễu Mộ Bạch, cười khẽ một tiếng.
Cầm Sắt Kiếm Vương nhìn hắn, trầm ngâm một chút, chợt cười rộ lên, vui vẻ hưng phấn, nhưng rất nhanh sắc mặt lại nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Điện chủ đại nhân rộng lòng tha thứ, trước khi bản vương trả lời câu hỏi của điện chủ đại nhân, không biết điện chủ đại nhân có thể trả lời bản vương một vấn đề không? Thiên Ma Điện hôm nay vượt ngang năm châu, phải chăng có ý định diệt trừ Kiếm Tinh đế quốc?"
"Đúng!" Không chút do dự chỗ, Trác Phàm nhẹ nhàng lên tiếng.
"Vì sao?"
"Bởi vì nó cản trở đường của ta, nhất định phải diệt trừ!" Trác Phàm nghiêm túc trả lời.
Không sai, Trác Phàm muốn bố trí đại trận, trận thức liên thông năm châu. Kiếm Tinh đế quốc đóng quân Trung Châu, như cây đinh không thể không rút ra, trận thức này khó có thể hình thành. Chẳng lẽ đi thương lượng cùng bọn họ, các ngươi để vị trí đó cho lão tử bố trận, các ngươi rời đi đi!
Dựa vào cái gì?
Dù là địa bàn hay tài nguyên đều dựa vào thực lực để nói chuyện, không có thực lực, người ta dựa vào cái gì thương lượng với ngươi; mà đã có thực lực, cần gì phải đi thương lượng?
Cho nên cuối cùng, Trác Phàm vì mục tiêu của chính mình, nhất định tận diệt Kiếm Tinh. Có điều hiện tại không phải lúc, hắn cũng đang đợi thời cơ đến.
Nhìn chằm chằm hắn không buông, rất lâu, thấy hắn nói thật, Cầm Sắt Kiếm Vương mới nhếch miệng cười một tiếng, trong mắt tản ra ánh sáng hi vọng: "Nếu như vậy, bản vương có thể thẳng thắn cùng điện chủ. Chúng ta... hợp tác đi!"
Tước nhi và Tiểu Tam Tử nghe được lời này, cảm thấy lạ nhìn hắn, ngay cả Ngốc Ưng Lão Ma khóc lóc kể lễ bỗng dưng ngừng khóc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía hắn có chút không hiểu.
Ta nói này lão đại, trong hồ lô ngươi bán thuốc gì thế? Ngài để ta tìm ra nơi hắn hạ lạc, không phải vì đối phó hắn, mà muốn cùng hắn liên thủ? Chuyện là như vậy sao?
"Vì sao?"
Trác Phàm bình tĩnh hỏi, như đã sớm đã nghĩ đến khả năng này, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: "Cho ta một lý do, bản điện dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?"
"Bởi vì chúng ta có cùng mục tiêu, diệt Kiếm Tinh!"
Trong mắt lóe lên tinh mang, Cầm Sắt Kiếm Vương thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: "Thực không dám giấu giếm, trước khi Kiếm Tinh nhất thống Trung Châu chấp chưởng Bá Thiên Kiếm, là Liễu gia chúng ta. Khi đó Bất Bại Kiếm Tôn khiêu chiến bốn bề, cuối cùng tìm tới chúng ta. Nói thật, hắn đúng là một thiên tài, chưa lĩnh hội Bá Thiên Kiếm đã vô địch thiên hạ, cứ thế mà cướp đoạt thần kiếm từ gia tộc chúng ta. Về sau thành lập Kiếm Tinh, rong đuổi Trung Châu, ai không phục đều là bị tàn sát, gia tộc bọn ta cũng xuống dốc."
"Có điều, đoạt Bá Thiên Kiếm, diệt Kiếm Tinh là truyền thừa nhiều đời. Đến đời của ta, dựa vào lĩnh ngộ Phách Thiên Kiếm mà tổ tông lưu lại, ta xem như cũng có chút thành tựu, chen chân trong hàng ngũ Kiếm Vương Trung Châu, tiến vào trung tâm thống trị quyền lực. Có lẽ đã qua nhiều năm, hoặc bại tướng dưới tay Bất Bại Kiếm Tôn quá nhiều, không nhớ rõ. Dù sao lúc ta đến hắn không chút hoài nghi, mà mục đích ta vẫn luôn tọa trấn trong Kiếm Vương Trung Châu cũng là muốn tìm một cơ hội, vặn ngã hắn riệt để."
"Cho nên ngươi tìm đến chúng ta?"
"Không sai, mấy chục năm trước ta đã chú ý tới sự tồn tại của Thiên Ma Điện, phát hiện sớm hơn bất cứ ai, cảm thấy có thể có cơ hội. Nhưng ta không biết có thể đi bao xa, có thể mở rộng đến bao lớn, tương lai có khả năng uy hiếp được an nguy của Đế Quốc hay không. Cho nên mới xếp một số thám tử đi vào, âm thầm quan sát!"
Chăm chú mà nhìn Trác Phàm, Cầm Sắt Kiếm Vương kích động nói: "May mà ta chờ đợi không có uổng phí, điện chủ đại nhân đúng là kỳ tài, chỉ trong trăm năm ngắn ngủi đã xây dựng được sức mạnh chống lại mười Kiếm Vương của Kiếm Tinh, bản thân đại nhân càng không ai địch nổi. Như vậy hiện tại ta có thể xác định, chúng ta liên thủ, nội ứng ngoại hợp, Kiếm Tinh tiêu là cái chắc!"