"Không tốt, việc lớn rồi!"
Bỗng nhiên, tiếng kêu sợ hãi như gặp quỷ ngoài điện truyền đến, tiếng kêu khàn cả giọng. Mọi người nghe thấy nhíu mày không hiểu.
Chỉ có Vũ Văn Dũng nhếch miệng cười tà, rất nhanh lại thu lại.
Rất nhanh, người kia lảo đảo ngã trước mặt mọi người, Vũ Văn Thông nhìn thấy, hét lớn một tiếng: "Vội vội vàng vàng, còn ra thể thống gì nữa? Có chuyện gì xảy ra, bẩm báo lên xem!"
"Vâng, bệ hạ!"
Trán đổ mồ hôi lạnh, người kia khom người cúi đầu, hoảng sợ nói: "Khởi bẩm bệ hạ, sứ thần Kiếm Tinh Quả Thân Vương Bách Lý Vân Minh bị. . . bị. . ."
"Bị cái gì?" Trong lòng mọi người hồi hộp, sắc mặt đại biến, Vũ Văn Thông tức giận quát.
Da mặt run lên, người kia khóc lóc kể lể cúi người bái lạy: "Bị người ta giết. . ."
Vũ Văn Dũng vừa nghe, hung hăng vỗ bàn, bỗng ngột đứng lên, trợn mắt nhìn: "Ngươi vừa nói cái gì, Quả Thân Vương hắn làm sao?"
Người chạy vào bẩm báo bị dọa phát run, khóc lóc nói: "Đặc sứ…Đặc sứ đại nhân, Quả Thân Vương bị người ta giết. . ."
"Buồn cười, làm gì có chuyện như vậy!"
Vũ Văn Dũng hét lớn nhìn bốn phía, nghiến răng tức giận nói: "Các ngươi có biết Quả Thân Vương là ai không? Hắn là hoàng tôn thứ mười lăm của đương kim bệ hạ, rất được bệ hạ xem trọng, mười tám tuổi đã được phong hào Thân Vương. Lần này đi sứ Tây Châu, một phần cũng được ủy thác trách nhiệm, một phần để lịch luyện, ai ngờ đến nơi xó xỉnh quỷ quái này của các ngươi lại gặp chuyện, Kiếm Tinh của chúng ta tuyệt không bỏ qua, sau này có chuyện xảy ra chuyện gì, mọi trách nhiệm do các ngươi gây ra, hừ!"
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, chuyện này không phải nhỏ, đặc sứ Trung Châu là Thân Vương tôn quý bị ngộ sát ở đây, trách nhiệm đổ trên người bọn họ, không ai trốn thoát.
Vũ Văn Thông trợn mắt, khẽ lên tiếng: "Hoàng huynh, không thể nói trước chuyện gì, ta nhớ Hoàng huynh nói Thân Vương đại nhân có việc riêng, không tiện dự tiệc, như vậy hắn ở dịch quán, làm sao lại bị hành thích chứ?"
"Đúng vậy, dịch quán canh phòng nghiêm ngặt, nơi này ngoại trừ tinh binh Thị Lang đại nhân, còn có cao thủ Lạc Minh trợ trận, làm sao lại bị hành thích?" Lạc Vân Hải cũng chăm chú nhìn hắn, bình tĩnh lên tiếng.
Vũ Văn Dũng từ chối cho ý kiến: "Các ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?"
"Đúng rồi, Quả Thân Vương gặp chuyện ở đâu?" Ngay sau đó, Vũ Văn Dũng lại nhìn về phía người kia ngạo nghễ nói.
Khẽ trầm ngâm một chút, người kia khom người cúi đầu nói: "Khởi bẩm đại nhân, Quả Thân Vương bị sát hại ở Phiêu Hương Viện!"
"Phiêu Hương Viện. . . Thanh lâu?" Vũ Văn Thông sững sờ thốt ra, thế nhưng lời hắn còn chưa dứt, lại cảm thấy một ánh nhìn xuyên thấu tim gan, quay đầu nhìn qua thấy Hoàng hậu Long Quỳ hung hăng liếc hắn, nhỏ giọng chất vấn: "Sao Hoàng thượng biết nơi đó là thanh lâu, nơi này rất quen sao?"
"À, không quen không quen, chỉ là. . . Thỉnh thoảng nghe Tiểu Lý Tử nói. . . Ha ha ha. . ."
"Tiểu Lý Tử? Thái giám mà đến thanh lâu, không ngại phiền sao?" Cười lạnh, Long Quỳ tà dị nhìn về phía hắn.
Vũ Văn Thông khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt, vội lảng sang chuyện khác, trịnh trọng nói: "Hoàng hậu, giờ là lúc nào còn tính toán đến chuyện nhỏ nhặt này, hiện tại đặc sứ đã chết, đại sự ngoại giao nhất định phải tra rõ ràng, nếu không thiên hạ nguy mất!"
"Đúng rồi Hoàng huynh, vì sao Quả Thân Vương ở dịch quán đột nhiên lại xuất hiện ở thanh lâu? Huynh có thể giải thích cho chúng ta không?" Thành công nói sang chuyện khác, Vũ Văn Thông hiên ngang lẫm liệt nhìn Vũ Văn Dũng, nhẹ hừ một tiếng: "Chuyện này cũng không nên trách chúng ta không bảo hộ tốt, đặc sứ của các ngươi tùy tiện đi lại, không cho chúng ta biết, làm sao chúng ta bảo hộ? Cho dù đi thanh lâu hay đi nhà xí cũng phải chào hỏi chúng ta một tiếng hãy đi chứ."
Lạc Vân Hải nghe nói cũng âm thầm gật đầu, giơ ngón tay cái về phía hoàng đế. Vị hoàng đế này cũng không phải để chưng, đùn đẩy trách nhiệm thật nhanh.
Hoàng hậu thấy thế cũng không tính toán nữa, dù sao đây cũng là chuyện quốc gia đại sự.
Vuốt nhẹ chòm râu, Vũ Văn Dũng trầm mặc không nói, trong mắt tinh mang lóe lên, thản nhiên nói: "Người đâu, tối nay ai trực ban, tất cả đều giết. Ngay cả Thân Vương đại nhân chạy ra ngoài cũng không biết, còn dùng bọn họ làm gì?"
"Vâng!"
Tên bên cạnh hắn khom người cúi đầu, ngay lập tức đi xuống truyền lệnh!
Vũ Văn Dũng liếc mắt nhìn Vũ Văn Thông, cười lạnh nói: "Thế nào, hoàng đệ, ta công tư rõ ràng. Người nào sai, người đó chịu trách nhiệm, vi huynh xử lý như vậy đệ hài lòng chứ?"
"Đây là cách xử lý của Hoàng huynh, hoàng đệ không dám bình luận!" Trầm ngâm một chút, Vũ Văn Thông cẩn thận từ chối cho ý kiến.
Cũng không thèm để ý, Vũ Văn Dũng lại nhìn về phía người thông báo, sâu xa lên tiếng: "Có điều, ta hạ lệnh chém giết mấy tên hộ vệ kia về tội thất trách, nhưng bọn họ không phải hung thủ. Đúng rồi, hung thủ giết Thân Vương là ai? Sao to gan thế, có bắt được không?"
"Đã bắt rồi, thế nhưng. . ." Do dự một chút, người kia thấp thỏm lo lắng nhìn Lạc Vân Hải.
Trong lòng run lên, Lạc Vân Hải chợt cảm thấy không ổn.
Vũ Văn Dũng cười cười, tiếp tục ép hỏi: "Ấp a ấp úng cái gì, bắt rồi thì mang đến để chúng ta xem tên nào mà to gan lớn mật như vậy."
"Vâng!" Suy nghĩ nửa ngày, người kia gật đầu, thở dài, đi truyền lời. Chỉ chốc lát sau, năm bóng người được áp giải đi vào trước mặt mọi người.
Nhưng khi nhìn nữ tử đi trước nhất, mọi người nhịn không được cùng nhau ngơ ngẩn.
Không phải chứ ???
Lạc Vân Hải mở lớn hai mắt, hét to: "Tư Phàm?"
"Cha!" Ánh mắt Lạc Tư Phàm ngấn nước, vô cùng ủy khuất, hai người Long Kiếm Sơn và Tạ Niệm Dương cũng ủ rũ nhìn Lạc Vân Hải, khóc không ra nước mắt: "Minh chủ!"
"Có chuyện gì, mấy người các ngươi lại gây họa gì đây?"
"Gì thế này, bảo ngươi mang hung thủ đến sao lại đem một tiểu cô nương đến chứ?" Vũ Văn Dũng nhíu mày, biết rõ còn cố hỏi.
Hai tên hộ vệ bên cạnh Quả Thân Vương được nhắc nhở, nhanh chóng vội vàng khom người cúi đầu, chỉ bọn họ nói: "Khởi bẩm Thị Lang đại nhân, chính ba người này đã giết Thân Vương đại nhân, hiện tại thi thể còn để ở bên ngoài!"
Thân thể Lạc Vân Hải run lên, vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía ba người nói: "Chuyện này là thật sao?"
Da mặt run lên, ba người cùng cúi thấp đầu, ủy khuất lau nước mắt, hiển nhiên ngầm thừa nhận.
Lạc Vân Hải bất đắc dĩ xoa trán, Vũ Văn Thông nhìn thấy trong lòng vô cùng lo lắng, sao cháu gái lại liên lụy đến chuyện phiền toái này, nhất định có bẫy.
Vũ Văn Dũng cười tà, nguyên lực trong tay cuồn cuộn dâng trào mà ra: "Hung thủ đã tìm được, một phần cũng do chúng ta sơ sẩy, hiện tại trừng trị ba hung thủ này, sẽ không làm khó mọi người, ha ha ha. . ."
Vừa dứt lời, một chưởng của Vũ Văn Dũng đã đánh xuống đầu Lạc Tư Phàm.
Lạc Tư Phàm ré lên một tiếng, bị dọa đến nhắm mắt lại, nhưng một chưởng mạnh mẽ kia sắp nện xuống đầu nàng, thì đột ngột dừng lại. Khi mí mắt nàng run rẩy mở ra, nhìn thấy bàn tay phụ thân nắm lấy bàn tay kia không buông, trên mặt vô cùng tức giận.
"Hừ, Lạc Minh chủ Dung Hồn đỉnh phong, thực lực siêu quần, quả nhiên danh bất hư truyền!"
Vũ Văn Dũng run rẩy, cảm thấy vô cùng đau đớn, bàn tay xuất thủ kia, trong nháy mắt mềm nhũn, khó phát ra lực đạo, có điều hắn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lạc Vân Hải vẫn tràn đầy khiêu khích: "Lạc Minh chủ, ngươi muốn làm gì? Thủ đoạn xử xự của ta minh chủ cũng rõ ràng, hộ vệ ta không hoàn thành nhiệm vụ, ta đều giết. Hiện tại hung phạm trước mặt, ta giết bọn họ, tuyệt sẽ không liên luỵ đến các ngươi, không phải rất tốt sao? Hừ. . ."
Lạc Vân Hải gấp gáp thở sâu, chết không buông tay, mọi người nhìn thấy vô cùng lo lắng, Vũ Văn Dũng cười lớn nói: "Lạc Minh chủ có ý gì? Chẳng lẽ muốn ngăn cản ta trừng phạt hung phạm sao? Nếu như vậy chứng minh các ngươi đã sai khiến hung phạm, Kiếm Tinh sẽ không từ bỏ ý đồ. Trận chiến giữa Trung Châu và Tây Châu mà xảy ra là do các ngươi khiêu khích. Trách nhiệm này, các ngươi gánh được sao?"
"Vân Hải lão đệ!"
Vũ Văn Thông giật mình, quát to một tiếng, sau đó suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Mà chất nữ, các ngươi làm sao xuất hiện ở thanh lâu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Lạc Vân Hải như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội nhìn bọn họ hỏi: "Đúng, các ngươi đến đó làm gì?"
"Cha, con cũng không biết, chúng con đang đi dạo trên đường bỗng nhiên có một bóng đen đánh con bất tỉnh. Khi con tỉnh lại thì phát hiện người kia trần truồng đánh về phía con, đương nhiên con phải phản kháng, đánh hắn mấy chục quyền, nhưng không có đánh chết hắn!" Vẻ mặt đầy ủy khuất, Lạc Tư Phàm sâu xa lên tiếng.
Long Kiếm Sơn cùng Tạ Niệm Dương nghe, cũng vội vã gật đầu: "Đúng vậy, minh chủ, chúng ta truy đuổi theo bóng đen kia, nhưng hắn nhanh chóng chuồn mất chúng ta không đuổi kịp. Sau đó đuổi tới gần một lầu nhỏ, lại nghe tiếng Tư Phàm muội muội la lớn, nên nhanh chóng chạy vào. Thế nhưng hai tên gia hỏa giữ cửa kia lại không để chúng ta vào, phải đánh nhau với bọn họ mới vào được. Tuy nhiên vừa vào đã thấy tên quái vật kia đánh về phía Tư Phàm, không nhịn được mới xuất chiêu đánh xuyên qua ngực hắn. . ."
"Ta một chân đá bay đầu hắn!" Tạ Niệm Dương giơ tay, thú nhận: "Thế nhưng chúng ta thực sự không biết hắn là đặc sứ Thân Vương Trung Châu."
Mọi người nghe rõ, nhíu mày suy nghĩ, việc này thật kỳ quặc, rõ ràng là cái bẫy. Lạc Vân Hải hung hăng trừng mắt nhìn Vũ Văn Dũng, hai tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi: "Vũ Văn đại nhân, cần gì cứ nhắm vào ta, sao phải nhắm vào đứa nhỏ? Đan Thanh Sinh không lấy được đầu ta, ngươi không cam tâm đúng không?"
"Lạc Minh chủ, ngươi nói gì thế? Mọi người đều biết, Đan Thanh Sinh có ân oán giang hồ với ngươi, còn ta là sứ giả hòa bình đại biểu cho Đế Quốc, làm sao có thể động sát tâm với đại nguyên soái Tây Châu được?"
Vũ Văn Dũng nhếch môi cười tà dị: "Vẫn là câu nói kia, làm việc phải công tư rõ ràng, ba tiểu quỷ, ngươi nói các ngươi bị người áo đen thiết kế hãm hại, vậy người áo đen kia đâu?"
Ba người do dự một chút bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt đau khổ. . .