"Trác quản gia, tiếp theo ngươi đã làm cái gì vậy, bản tướng đang cảm thấy rất hứng thú!" Bách Lý Kinh Vĩ bình tĩnh lên tiếng.
Trác Phàm gật đầu, thản nhiên nói: "Được, vậy ta nói một câu này. Kiếm Tinh tuy gặp biến đổi lớn, nhưng thực lực vẫn còn, nhất là sau khi được Thừa Tướng đại nhân nhiều năm tận lực làm yên ổn, đã phục hồi vinh quan trước kia. Chỉ cần cỗ chiến lực này tụ về một, phòng thủ kiên cố, không ai có thể làm nó lay động. Cho nên... Ta cũng muốn thành toàn dã tâm của đại nhân, để ngài tùy ý hành động!"
Bách Lý Kinh Vĩ sợ hãi kêu lên: "Ngươi để yên cho ta làm việc? Vậy ngươi..."
Trác Phàm cười đầy tà dị: "Thừa Tướng đại nhân, còn nhớ không thành kế trăm năm trước không? Khi đó là hư không mà bất không, còn lần này lại... Thực mà không thực!"
"Không thành kế?" Bách Lý Kinh Vĩ lần nữa kinh hãi, sau đó vội vã nhìn về phía nhóm Kiếm Vương từ bốn châu, ánh mắt mang vẻ hỏi thăm.
Thượng Quan Phi Vân nói: "Chúng ta đến Thượng Quan gia, bên trong sớm đã người đi nhà trống, không biết trốn hết đi đâu, chúng ta rất nhanh chiếm lĩnh được Đông Châu!"
"Chúng ta cũng xông vào Hải Minh Tông, muốn đại sát tứ phương, nhưng Tuyết Phong tứ lão cùng Âu Dương Trường Thanh lại chẳng thấy đâu, từ miệng đám dư nghiệt cũng không phát hiện manh mối gì!" Bách Lý Ngự Vân cau mày nói.
Đan Thanh Sinh hồi tưởng lại, rồi cũng gật đầu: "Mộ Dung gia cũng không có một ai, sau cùng chỉ phát hiện một mình Mộ Dung Tuyết!"
"Vì sao các ngươi không nói sớm?"
"Ách, chúng ta cảm thấy rất bình thường, không cần thiết phải báo lại..." Bách Lý Ngự Vân nhún nhún vai: "Ta cảm thấy bọn họ tự giác không địch lại, nghe chúng ta đến nên lập tức chạy, hợp tình hợp lý mà!"
"Đúng vậy, hợp tình lý!" Trác Phàm mỉm cười, nói tiếp: "Nhưng càng hợp tình lý hơn là, lúc quay về nhận thưởng, các ngươi sẽ chỉ báo lên công lao, hơi đâu mà phải báo ra chút chuyện nhỏ nhặt đó? Ha ha ha... Thế nhưng chính là những chỗ sơ suất nhỏ đó, mới là mấu chốt nhất. Chẳng lẽ các ngươi không biết, cái gì gọi là lửa rừng đốt không hết, gió xuân thổi tới lại tái sinh sao?"
Bách Lý Kinh Vĩ sợ hãi cả kinh, nghe lời trêu chọc của Trác Phàm mà sắc mặt càng nặng nề hơn, song quyền hung hăng nắm chặt lại, gấp gáp cắn chặt răng.
Thế nhưng Bách Lý Ngự Vân lại khinh thường nói: "Một đám dư nghiệt tơi bời chạy trốn mà thôi, có gì to tát?!"
"Báo!" Đột nhiên, một tiếng hét lớn đầy kinh hoảng đột nhiên vang vọng các ngõ ngách đế đô. Một tên lính liên lạc vội vã chạy tới trước mặt Bách Lý Kinh Vĩ, khom người trình lên một ngọc giản: "Thừa Tướng đại nhân, việc lớn không tốt, đại quân Tây Châu công phá biên cảnh, một đường thẳng tiến nội địa Trung Châu, đại quân đóng giữ biên cảnh hoàn toàn bị diệt, xin Thừa Tướng đại nhân lập tức phái binh tiếp viện!"
Cái gì? Không chỉ Bách Lý Kinh Vĩ, tất cả những người nghe được tin này tức đều chấn kinh!
Bách Lý Kinh Vĩ còn ra sức vồ lấy cổ áo một người kia, điên cuồng hét lớn: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, không phải Tây Châu đã bị ta chiếm được à, sao lại đột nhiên đánh ngược vào nội địa Trung Châu?"
"Cái này. . ." Người kia vẻ mặt đắng chát, khó vl, hắn chỉ là tên lính liên lạc, tiền tuyến cụ thể ra sao, hắn nào biết.
Lại đột nhiên, một tiếng hét lớn vội vã truyền đến: "Báo, đại quân Nam Châu xông qua biên cảnh, đánh vào nội địa Trung Châu ta, xin Thừa Tướng đại nhân phái viện quân!"
Coong! Trong đầu như có một chuông đồng gõ vang, Bách Lý Kinh Vĩ trợn tròn mắt, mọi người cũng cả kinh trợn mắt hốc mồm, làm sao Nam Châu cũng...
Lúc này, lại có tiếng hét lớn: "Báo... Bắc Châu binh biến, đã đột phá biên cảnh, xâm chiếm nội địa Đế Quốc ta, xin Thừa Tướng đại nhân viện quân!".
Trác Phàm cười mỉa mai: "Thừa Tướng đại nhân của các ngươi chuẩn bị binh mã là dùng để đối phó ta, lấy đâu ra quân mà viện trợ cho các ngươi? Ngươi hồi báo cho bọn chúng, tự nghĩ cách, Thiên Ma Điện chủ ta là trọng phạm rất quan trọng đó, ha ha ha..."
"Trác Phàm!" Bách Lý Kinh Vĩ cắn răng gầm lên hai mắt đỏ bừng: "Ngươi đến cùng đã làm gì?"
Trác Phàm nhún nhún vai, nhưng hắn chưa lên tiếng, một tiếng đàn du dương chợt vang vọng, bên trong đó mang ý vui sướng, cho dù là người không hiểu âm luật, cũng có thể nghe được rõ ràng.
"Không phải hắn làm gì, hắn chỉ là tạo mưu đồ mà thôi, sau đó thì bế quan, người đích thân động thủ là chúng ta!"
"Cầm Sắt Kiếm Vương, Liễu Mộ Bạch?" Bách Lý Kinh Vĩ quay đầu nhìn về phía người đánh đàn sau lưng, phẫn nộ quát: "Vì sao, vì sao ngươi lại phản bội Đế Quốc?"
Liễu Mộ Bạch thở dài một hơi: "Bách Lý thừa tướng, có lẽ ngươi không biết, năm đó tất cả tộc nhân của ta đều chết dưới Thiên Cực Hình này. Hai ngàn năm qua, ta nương tựa vào Kiếm Tinh, không biết là Bất Bại Kiếm Tôn sớm đã quên việc này, hay là căn bản không để ta vào mắt, nên chẳng thèm nhắc tới. Hôm nay ta và Hắc Dạ Ma quân liên thủ, chính là muốn đưa Đế Quốc vào chỗ chết, rửa nhục báo thù cho tộc nhân của ta, lý do này đủ rồi chứ?!"
Bách Lý Kinh Vĩ cả người chấn động: "Dù là như thế, sao ngươi lại có thể chỉ huy được những tướng sĩ Kiếm Tinh phản công Đế Quốc ta? Bọn họ đều là quân sĩ Kiếm Tinh ta, dù ngươi có từng chỉ huy bọn họ, nhưng bọn họ cũng không thể nào nghe mệnh lệnh của ngươi mà phản công quốc gia mình!"
Cầm Sắt Kiếm Vương mỉm cười thần bí: "Vậy nếu... Bọn họ căn bản không phải tướng sĩ Kiếm Tinh thì sao?"
"Cái gì..." Bách Lý Kinh Vĩ hoảng hốt gào lên, cả người mơ màng.
Trác Phàm mỉm cười giải thích: "Bách Lý thừa tướng, chẳng phải ta đã nói với ngươi à, đó là không thành kế, thật mà không thật. Ngươi tự nhận lần hành động này là Kiếm Tinh đi chiếm lĩnh bốn châu, nhưng trên thực tế, người nào chiếm lĩnh người nào, còn chưa nhất định đâu!"
Bách Lý Kinh Vĩ bất giác lui về phía sau hai bước, dường như đã hiểu ra toàn bộ.
"Thừa Tướng đại nhân, nói thực ra, lần này Lạc gia gặp nạn, ta với tư cách đệ nhất quản gia, vẫn luôn ở bên quan sát mọi chuyện, nhưng lại không động thủ, chính là muốn ngươi yên tâm xuất thủ đối phó bốn châu. Cứ như vậy, chiến lực Kiếm Tinh mới có thể phân tán. Mà binh lực ngươi phái đi Tây Châu, đã sớm bị Lạc gia và Cầm Sắt Kiếm Vương dẫn vào trong vòng luẩn quẩn, bị một lần hành động tiêu diệt. Hiện đóng giữ Tây Châu, chẳng qua là tướng lĩnh Tây Châu đã đổi trang phục Trung Châu mà thôi, có Cầm Sắt Kiếm Vương làm yểm hộ, chuyện này chẳng ai biết được. Tướng sĩ trú quân nơi biên cảnh đều là người một nhà, thậm chí ngay cả trận pháp phòng ngự biên cảnh đều bị rút đi, các ngươi mới bị đại quân Tây Châu đánh cho không kịp trở tay, căn bản không có sức hoàn thủ!"
"Nói như vậy... ba châu còn lại cũng giống vậy?" Bách Lý Kinh Vĩ hỏi.
Trác Phàm gật gật đầu, cười nhạt nói: "Không sai, râu ông nọ cắm cằm bà kia, ám độ trần thương. Ngươi tự nhận đã nhất thống được thiên hạ, nên buông lỏng cảnh giác đối với bốn châu, rút lui đại quân khỏi biên cảnh, mới cho bốn châu cơ hội phản kích!"
Nghe Trác Phàm nói xong, Bách Lý Ngự Vân liền vội vã khoát khoát tay nói: "Không đúng, Thừa Tướng đại nhân, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, chúng ta đã đánh hạ Bắc Châu!"
Theo như hắn nói, mình là người dẫn đầu đi tấn công các châu, chẳng phải đều phản đồ, như vậy sao được?
Trác Phàm mỉm cười, lại không nói gì, nhưng một bàn tay già nua khác lại vỗ vỗ đầu vai hắn, từ sau lưng vang lên giọng nói: "Bách Lý Ngự Vân, không cần giải thích, tiểu tử kia nói không sai, chính là như vậy!"
"Tửu Kiếm Tiên?"
"Đúng vậy, chúng ta đánh hạ được Bắc Châu, thế nhưng lúc các ngươi vừa rời đi, lão phu liền mệnh lệnh chỉnh quân, đứa tất cả đại quân vào một sơn cốc nhỏ, để Âu Dương Trường Thanh sớm đã chuẩn bị tốt ở đó, giết sạch những người kia, không lưu một tên nào, cho nên lão phu mới đến chậm ba ngày!"
"Ngươi..." Bách Lý Ngự Vân thở hốc vì kinh ngạc, tức giận đến toàn thân loạn run. Lão gia hỏa này, ngày bình thường cà lơ phất phơ, thời điểm then chốt thế mà hạ độc thủ lớn như vậy, đây chính là tính mạng mấy chục triệu tướng sĩ, hắn thật là đủ hung ác!
Bách Lý Kinh Vĩ cứng ngắc quay đầu về phía Đan Thanh Sinh, cắn răng nói: "Lú đó Trảm Long Kiếm Vương chậm ba ngày, cũng là nguyên nhân như vậy hả?"
Đan Thanh Sinh nhẹ nhàng gật đầu, lơ đễnh nói: "Đúng vậy, nhưng ta không có cái cớ tốt như Tửu Kiếm Tiên, thế là tiểu tử kia giao Mộ Dung cô nương cho lão phu, nói là lấy nàng làm lý do, tuy ngươi đa nghi, nhưng vừa nhìn thấy một món lễ lớn như thế, nhất định sẽ quên luôn tên cha mình. Quả nhiên, ngươi lập tức thì bỏ qua mấy thứ vặt vãnh khác!"
Bách Lý Kinh Vĩ đã tức giận đến phổi như muốn nổ tung, hung hăng nhìn bọn họ, sau đó ánh mắt hướng về phía Thượng Quan Phi Vân: "Phi Vân Kiếm Vương, ngươi sẽ không phải..."
"Thừa Tướng đại nhân đừng hiểu lầm, ta không như mấy tên khốn khiếp này, ngươi cũng biết ta hận Thượng Quan gia như nào. Giờ trong bốn chây, chỉ có châu của ta không có việc gì, còn không đủ để chứng minh vấn đề à..."
Thế nhưng, hắn còn chưa dứt lời, tiếng hét lớn lại vang lên lần nữa: "Báo!"
Rồi một tên Truyền Lệnh Quan khom người đi đến, đưa lên một ngọc giản nói: "Đông Châu đại loạn, khói lửa nổi lên bốn phía, mong Thừa Tướng đại nhân phái binh viện trợ!"
Nghe được lời này, Thượng Quan Phi Vân giật mình, Trác Phàm lại thản nhiên cười nói: "Đúng vậy, Phi Vân Kiếm Vương là người duy nhất mà ta không dám, cũng không muốn lôi kéo, cho nên chỗ hắn toàn là tướng sĩ trung thành tuyệt đối với Kiếm Tinh. Chỉ là bây giờ lại đã bị một đoàn người Thượng Quan gia bạo động sinh sự, chắc cũng không giúp được Thừa Tướng đại nhân gì đâu, haha..."
"Ngươi..." Bách Lý Kinh Vĩ giận dữ chỉ thẳn vào mặt Trác Phàm, vì tức giận mà mặt đỏ tới mang tai, thân thể rung động như muốn ngã xuống.
Không đến mười ngày ngắn ngủi, chiến cục toàn bộ 5 châu lần nữa nghịch chuyển, càn khôn điên đảo, Kiếm Tinh đế quốc chấp chưởng hết thảy, nhất thời chìm đắm vào tình trạng bốn bề thọ địch.
Mghịch chuyển lớn như thế, Bách Lý Kinh Vĩ hấn vạn vạn không ngờ được.
Lần này. . . hắn lại bại dưới tay tên nam nhân đáng sợ kia...