Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1798 - Chương 1804: Nghiêng Về Một Phía

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1804: Nghiêng về một phía

Chi!

Ba người Đan Thanh Sinh đang cấp tốc chạy về phía trước cứu viện, đột nhiên dừng lại, trong mắt tản ra một tia kinh dị. Mộ Dung Liệt, Thượng Quan Phi Hùng, phụ tử Âu Dương Lăng Thiên đều tới, còn thêm ba đại cao thủ đã biến mất trăm năm nay lại là Pháp Vương của Thiên Ma Điện?

Khó trách...

Lông mày run lên, Đan Thanh Sinh quay đầu lại nhìn một cái, khẽ cười lên tiếng: "Khó trách lão tửu quỷ ngươi vô duyên vô cớ lại cùng Thiên Ma điện lăn lộn cùng một chỗ, thì ra là do giao tình với Mộ Dung Liệt!”

"Làm sao, lão bằng hữu tìm tới ửa, lão phu cảm thấy có thể, tự nhiên phải nể mặt, ha ha..." hoạt kê cười cười, cái mũi hèm rượu của Tửu Kiếm Tiên hơi co động một chút, lộ ra tươi cười vui vẻ.

Hai người Đan Thanh Sinh thấy thế, cũng là khẽ gật đầu, trong lòng hiểu rõ. Tửu Kiếm Tiên mặc dù là Kiếm Tinh Kiếm Vương, nhưng thân tại tào doanh tâm tại hán( ý nói người ở Kiếm Tinh nhưng tâm lại ở nơi khác), quan hệ đối với Mộ Dung gia vẫn luôn rất tốt. Có lẽ... ngay từ ban đầu khi hắn đáp ứng gia nhập hàng ngũ Kiếm Tinh Kiếm Vương, cũng đã có tính toán yểm hộ Mộ Dung gia.

Dù sao, nếu là có một ngày, Kiếm Tinh thật sự công hãm Nam Châu, hắn thân là Kiếm Vương, cũng có thể ra tay bảo toàn Mộ Dung nhất mạch!

Bảy đại Kiếm Vương của Kiếm Tinh, chống lại năm Pháp Vương cùng Nhật Nguyệt song sứ của Thiên Ma Điện, lực lượng song phương không cân xứng, nhưng ba người Đan Thanh Sinh phản bội, lại nhất thời khiến cao thủ phía Kiếm Tinh như tuyết rơi còn thêm sương giá, nhất thời rơi vào hạ phong.

Mắt thấy cảnh này, hoàng đế Bách Lý Kinh Thế nhíu mày, lần đầu tiên trong đời mất đi phương hướng, vội vàng nhìn về phía Bách Lý Kinh Vĩ nói: "Kinh Vĩ, nên làm thế nào cho phải?”

“Bệ hạ yên tâm, chúng ta còn chưa tới sơn cùng thủy tận ( bước đường cùng) đâu!”

Mí mắt nhẹ nhàng run rẩy, Bách Lý Kinh Vĩ sắc mặt âm trầm, cắn chặt răng, sau đó ngửa mặt lên trời thét dài, rống giận thành tiếng: "Kiếm Tinh tướng sĩ nghe lệnh, công cho ta. Chém giết bọn họ, một người cũng không lưu lại!”

Rống rống...

Vừa dứt lời, liền nghe từng đạo tiếng thét dài rống giận đột nhiên phát ra, bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, một mảnh đen kịt ầm ầm dâng trào, hàng ngàn cao thủ Kiếm Tinh, liên tiếp phóng về trung ương đế đô, vây quanh nó, sát khí ùn ùn kéo dài, càng là phô thiên cái địa áp về phía các ngóc ngách nơi này, mục tiêu chỉ thẳng vào đài xử phạt ở trung ương, chỗ bọn người Trác Phàm.

Quả nhiên... là một cái bẫy dụ địch!

Lỗ tai khẽ giật giật, khóe miệng Trác Phàm nhếch lên, không nói gì. Đám người Đan Thanh Sinh thì trong lòng cả kinh, nhìn về phía cao thủ xuất động bốn phương, dưới chân đạp một cái, đồng loạt đi tới bốn phía hình đài, đem mọi người bảo hộ ở bên trong, một đôi mắt lạnh cũng nhìn chằm chằm ra bốn phía chung quang.

Tê!

Dân chúng đế đô, nhìn thanh thế sát khí ngút trời này, cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, kinh hô, gấp gáp tản ra bốn phía, một trái tim đập thình thịch, đều sắp nhảy ra ngoài.

Muội muội nó chứ, chúng ta bất quá là đến xem náo nhiệt, trêu ai chọc ai, hết lần này tới lần khác lại gặp phải đại loạn như vậy. Cao thủ Kiếm Vương nội đấu không nói, ngay cả đại quân đế quốc cũng hợp lại đây, rất có thế đồ sát cả thành. Ông trời phù hộ, chúng ta cũng không muốn bị vạ lây đâu !

Trong lòng một trận kêu rên, dân chúng ôm đầu chạy trốn, trong chớp mắt không thấy đâu nữa. Những quân tướng Kiếm Tinh cũng không đem những con kiến hôi này để ở trong lòng, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, chính là đám người phản nghịch của Thiên Ma Điện!

Ầm ầm!

Khí áp khủng bố từng bước tới gần, đám người Đan Thanh Sinh nhìn một mảnh đen kịt kia, sắc mặt cũng càng ngày càng trầm trọng. Trác Phàm hít sâu một hơi, khóe miệng nhếch lên, lại thản nhiên tự đắc: "Một màn này, hình như rất quen thuộc, trăm năm trước hình như cũng đã xảy ra nhỉ!”

“Đúng vậy, Trác quản gia, chiêu này là kế năm đó ngươi dùng để đối phó lão tổ tông chúng ta, lần này ngược lại, là đối phó các ngươi!”

Lạnh lùng cười, Bách Lý Kinh Vĩ lộ ra một đường cong tà dị: "Cho dù hôm nay đế quốc bị diệt, năm châu không cần, nhưng đầu của ngươi, bổn tướng nhất định phải lấy. Tuy nói hiện tại đại quân Tam Châu xâm phạm, đế quốc ta bốn bề thọ địch, nhưng trước khi bọn họ tới, chỉ sợ các ngươi đã xuống Hoàng Tuyền rồi, hừ hừ hừ..."

Nghe được lời này, Trác Phàm mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Mấy vị Kiếm Vương Thượng Quan Phi Vân, thì lộ ra nụ cười dữ tợn, bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, cho dù hôm nay Kiếm Tinh bị diệt, chỉ cần có mấy người chúng ta ở đây, lại đánh tiếp một cái thùng sắt giang sơn, cũng không thành vấn đề. Cùng lắm thì lại kinh doanh thêm mấy ngàn năm, lại là một cái Kiếm Tinh. Nhưng một khi cao thủ các ngươi chết trận ở chỗ này, cho dù là giang sơn bằng sắt thép, cũng có thể đánh mất. Giờ này khắc này, thắng bại vẫn còn chưa quyết đâu, Thượng Quan Phi Hùng!”

“Phi Vân, ngươi không khỏi cao hứng quá sớm rồi, có thể lấy được đầu của chúng ta hay không, vẫn còn là ẩn số đấy!” Khinh thường bĩu môi, Thượng Quan Phi Hùng lạnh nhạt cười.

Nhịn không được cười to một tiếng, Thượng Quan Phi Vân mặt đầy châm chọc: "Ha ha ha... Nếu là người khác, lúc này kêu gào hai câu, thì cũng thôi đi. Ngươi một tên bại tướng dưới tay bổn vương, có tư cách gì mà nói như vậy? Đại ca, ngươi hồ đồ rồi, vẫn là để bổn vương bắt đầu từ ngươi trước, làm gương cho những Kiếm Vương khác đi, hừ hừ!”

Vừa dứt lời, Thượng Quan Phi Vân nhất thời đạp dưới chân, dẫn đầu chạy tới chỗ Thường Quan Phi Hùng, các Kiếm Vương còn lại cũng đồng loạt đuổi theo!

"Phi Vân, sĩ biệt ba ngày, khi gặp lại phải lau mắt mà nhìn, đạo lý này ngươi không hiểu sao?"

Mặt khác, Thượng Quan Phi Hùng cũng hét lớn một tiếng, đột nhiên chạy về phía trước, bọn Mộ Dung Liệt thì gắt gao đuổi theo, nhao nhao cùng đối thủ của mình giao thủ.

Thoáng chốc, thiên lôi câu động địa hỏa, mười bốn cỗ khí thế cường đại hung hăng đụng vào nhau, khiến cả thiên khung đều không ngừng run rẩy. Hỗn chiến giữa các cao thủ cấp Kiếm Vương, nhất thời triển khai!

Bành!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Thượng Quan Phi Vân cùng Thượng Quan Phi Hùng hai người đều dùng kiếm kình trùng thiên, hai đạo hồng mang khí hướng tiêu hán hung hăng đối mặt với nhau, nhất thời phát ra uy thế cường hãn.

Khóe miệng Thượng Quan Phi Vân lộ ra vẻ khinh miệt, trong mắt đều là khinh thường, nhưng làm hắn trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, rầm một tiếng, một đạo kiếm kình chợt xuyên qua bên cạnh hắn, toàn bộ ống tay áo của hắn nhất thời ở trong ánh mắt khó tin của hắn, bạo liệt bay ra bốn phía. Một cỗ kình khí cũng xuyên thẳng qua lồng ngực hắn, làm cho thân thể hắn không ngừng run rẩy, lui về phía sau, sắc mặt đỏ lên, một tia máu đỏ thẫm, không tự chủ được mà chảy ra.

Môi không ngừng run rẩy, Thượng Quan Phi Vân khó có thể tin, nhìn về phía khuôn mặt lạnh nhạt của Thượng Quan Phi Hùng, lẩm bẩm thành tiếng: "Cái này... Làm sao có thể? Ta lại... thua ngươi một chiêu? Từ nhỏ đến lớn, Thượng Quan Phi Vân ta đều là người thắng, chưa từng thua ngươi, lần này vì sao..."

"Phi Vân, ta đã sớm nói, sĩ biệt ba ngày, khi gặp lại phải lau mắt mà nhìn."

Khóe miệng hơi nhếch lên, Thượng Quan Phi Hùng cười khẽ nói: "Trăm năm qua, ngươi tranh quyền đoạt lợi, trăm phương ngàn kế, đoạt vị trí Đông Châu. Lão phu thì tĩnh tâm ngộ đạo, tìm hiểu Trùng Thiên Kiếm, không để ý tới phàm trần thế tục. Thiên phú của ngươi ở trên ta, nhưng tâm của ngươi lại không tĩnh, thần lại không ngưng, trăm năm không có chút tiến triển nào, chênh lệch nơi này, ngươi có rõ không?”

Da mặt không ngừng co giật, Thượng Quan Phi Vân hung hăng trừng mắt nhìn thân ảnh đại ca ở phía trước, lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong mắt đều là vẻ không muốn tin tưởng: "Không có khả năng, Thượng Quan Phi Vân ta trên các phương diện đều mạnh hơn ngươi, cho nên ngươi làm gia chủ, trong lòng ta một vạn cái không phục. Nhưng tại sao bây giờ, ngươi lại vượt qua ta? Ta không tin, ta không tin..."

Bành!

Thượng Quan Phi Vân còn đang đỏ mặt tía tai địa rống giận , nhưng lại có một tiếng nổ lớn trong nháy mắt vang vọng bên tai. Ngay sau đó, một đạo bóng đen hiện lên, sắc mặt Bách Lý Ngự Vân cháy đen, miệng phun máu tươi té xuống bên cạnh hắn, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch, trong mắt đều là kinh dị.

"Làm sao có thể, công lực của Mộ Dung Liệt sao lại mạnh hơn nhiều như vậy?"

“Bách Lý Ngự Vân, trận chiến giữa Bất Bại Kiếm Tôn cùng quái nha ba đầu năm đó, ta và ngươi đều cú mặt, chẳng lẽ thật sự không cảm ngộ được cái gì sao?"

Bá!

Một đạo thân ảnh màu đỏ hiện lên, Mộ Dung Liệt nhất thời xuất hiện trước mặt bọn họ, trong mắt tản ra bi sắc nhàn nhạt: "Đáng buồn, thân là một võ đạo tu giả, cư nhiên không từ trên người một võ giả cường đại chân chính, nhìn thấy chỗ cường đại của nó, các ngươi thật sự là người của Bách Lý gia sao? Mặc dù về thiên phú, mỗi người các ngươi đều chảy huyết mạch cường đại của Bất Bại Kiếm Tôn, thiên phú dị bẩm, nhưng lại không có ai chân chính truyền thừa chấp nhất cả đời đối với võ đạo của hắn. Các người... Không ai giống hắn!”

Ánh mắt khẽ híp lại một chút, Bách Lý Ngự Vân gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh đỏ thẫm phía trước, trong mắt mang theo chút kiêng kỵ cùng sợ hãi. Thượng Quan Phi Vân vừa thấy, càng thêm kinh hãi: "Như thế nào, đồng dạng là cao thủ Kiếm Vương, ngươi lại dễ dàng bại trận dưới tay Mộ Dung Liệt như vậy sao, làm sao có thể? "

“Bởi vì... Bọn họ đã không còn là cấp Kiếm Vương.”

Trong mắt tản ra ngưng trọng thật sâu, Bách Lý Ngự Vân cắn răng nặng nề nói: "Năm đó, sau khi lão tổ tông đại chiến linh thú cửu cấp, ta liền cảm giác ánh mắt ba người bọn họ xuất hiện biến hóa, tựa hồ cảnh giới cả người đề cao rất nhiều. Quả nhiên, biến hóa này trăm năm sau xuất hiện. Thông qua trăm năm tu hành, bọn họ dĩ nhiên lại lên một tầng cao hơn, đã vượt qua Kiếm Vương! "

Cái gì?

Không khỏi cả kinh, Thượng Quan Phi Vân lại nhìn về phía Thượng Quan Phi Hùng, lại chỉ thấy khóe miệng hắn vẫn lộ ra một đường cong lạnh nhạt như trước: "Trong ba người chúng ta, lão phu vẫn là người yếu nhất, thiên phú của lão phu vẫn ngu dốt như trước, không có biến hóa gì. Chẳng qua tâm tình lão phu đề cao, đối với tìm hiểu Trùng Thiên Kiếm đạo, tự nhiên có một phen hiểu biết khác. Hiện tại ngươi nên biết, võ đạo võ đạo, võ ở phía trước, đạo ở phía sau, từ võ đến đạo, mới là trọng yếu nhất. Ngươi tâm không trầm ngưng, mặc dù võ có cường cỡ nào, làm sao có thể theo kịp đạo?”

Râu không ngừng hung hăng run rẩy, Thượng Quan Phi Vân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trái tim cũng liên tục chìm xuống. Bởi vì hắn đã phát hiện, khi đối mặt với vị đại ca mình đã từng khinh thường này, bất tri bất giác, hắn đã tụt lại phía sau rất nhiều...

Kết quả là, cơ hồ là nghiên về một phía, có ba tồn tại vượt qua cấp bậc Kiếm Vương như Mộ Dung Liệt ra tay, bảy đại Kiếm Vương của Kiếm Tinh, đã hoàn toàn khó có thể ngăn cản, từng bước lui về phía sau, ngay cả tư cách đánh ngang tay cũng không có.

Mà gót sắt Kiếm Tinh mặc dù cũng đang không ngừng hướng trung tâm đài xử phạt trùng kích, thế nhưng có ba người Đan Thanh Sinh ở phía trước ngăn cản, trong chốc lát, những người đó cũng không thể tới nơi này.

Chỉ là ngay cả ba người Đan Thanh Sinh cũng tuyệt đối không nghĩ tới, ba lão gia hỏa Mộ Dung Liệt này không biết đã xảy ra chuyện gì, trăm năm nay dĩ nhiên lại có tiến triển, đều vượt qua bọn họ rất nhiều.

Điều này không khỏi làm cho mọi người vừa kinh vừa kỳ, đồng thời, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm, cũng tràn đầy kinh dị. Rất hiển nhiên, ba người kia một lần nữa trở nên mạnh mẽ, có liên quan đến tiểu tử này...

"Kinh Vĩ, song phương đều là cao thủ cấp Kiếm Vương, vì sao đối phương mạnh hơn chúng ta nhiều như vậy? Chúng ta sắp không thể chống đỡ được nữa! "Bách Lý Kinh Thế nhìn hết thảy, đầu đầy mồ hôi, nhìn về phía Bách Lý Kinh Vĩ: "Nếu cao thủ Kiếm Vương không xong, lợi thế để chúng ta có thể đối phó bọn họ sẽ càng ít!”

Lông mày không ngừng run rẩy, sắc mặt Bách Lý Kinh Vĩ âm trầm, thỉnh thoảng nhìn về phía lôi âm đang không ngừng nổ vang ở phía sau, sâu trong đáy mắt hiện lên một đạo tinh quang khó hiểu, tựa hồ như đang chờ một cái gì đó...

Bình Luận (0)
Comment