Vừa dứt lời, song chưởng của Nghiêm Phục vù một tiếng bốc lên vân vụ ba màu, chỉ trong nháy mắt, ba loại vân vụ tựa như gió lốc cuốn hắn ta vào bên trong, nháy mắt không thấy bóng dáng đâu.
Trác Phàm khẽ nhíu mày, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Công pháp của Dược Vương Điện lấy độc làm chủ, không giống với Khoái Hoạt Lâm có thân thủ linh mẫn bén nhạy, cũng không giống Luyện thể giả có thể phách Kim Cang Bất Hoại.
Vì vậy phòng ngự của bọn họ xem như yếu nhất.
Vì để bù đắp thiếu hụt này, vừa ra tay hắn ta đã đem chính mình ẩn vào trong khói độc, khiến người khác không dám lại gần.
Chỉ có điều thật đáng tiếc, hôm nay ngươi gặp phải ta, cách này của ngươi không hề có tác dụng với lão tử.
Trong mắt Trác Phàm lóe lên một tia lạnh lùng sắc bén, dưới chân khẽ nhúc nhích, đang muốn xông vào trong đám sương độc kia, một hơi vặn đầu tên tiểu tử kia xuống. Nhưng mới chỉ động một cái, hắn đột nhiên dừng lại, tròng mắt xoay chuyển.
Không đúng, bên trong có bẫy!
Tiểu tử này nhìn như đang báo thù giúpTiếu Đan Đan, nhưng thực ra đã bị người khác cố ý dẫn đến đây, thăm dò lão tử. Nếu không, cái chuyện ra mặt giúp đệ tử này, hẳn có người của Hoa Vũ Lâu sẽ đến, chứ đâu đến phiên tiểu tử này đoạt mất nổi bật?
Nghĩ đến đây, Trác Phàm hít thật sâu, một lần nữa trấn tĩnh lại, trong mắt lóe lên tia sáng thâm thúy sâu xa.
Xem ra vị Thanh Hoa lâu chủ vẫn không thể xác định chắc chắn thân phận của ta, vì vậy mới dụ tiểu tử này đến xung phong đánh trận đầu. Bây giờ chắc chắn có mấy vị cường giả Thiên Huyền đang ẩn nấp nhìn hết tất cả mọi chuyện đây.
Hừ, tính toán giỏi thật đấy!
Trác Phàm cười lạnh trong lòng, thân thể lui lại về sau, không còn ánh mắt ăn tươi nuốt sống người khác nữa.
Nếu sự tình đúng như hắn đoán, vậy trận chiến này, hắn không thể đánh thắng thật được!
“Ha ha ha... Tiểu tử, không phải ngươi tự phụ tốc độ rất nhanh à, có bản lĩnh thì tiến đến đánh ta một trận đi!” Lúc này, trong đám sương mù truyền đến tiếng cười càn rỡ của Nghiêm Phục.
Trác Phàm khẽ nheo mắt lại, hất cằm, cười nói: “Ha ha ha... Ngươi nghĩ ta ngốc à, tự mình chạy vào để trúng độc chắc? Có gan thì ngươi đi ra đi, ta cũng không tin, ngươi cả đời đều ở trong đó... Đợi nguyên lực ngươi hao hết, lão tử lại đến thu thập ngươi!”
“Hừ, nếu ngươi cho rằng Thất Thải Vân La Chưởng chỉ là vũ kỹ phòng ngự, vậy thì ngươi sai cực kỳ sai! Hôm nay bổn công tử để ngươi mở mang kiến thức, cái gì gọi là vũ kỹ hoàn mỹ nhất.”
Vụt!
Nghiêm Phục hét lớn một tiếng, trong đám mây mù đột nhiên bắn ra ba luồng sương độc, như ba cánh tay hướng về Trác Phàm bay tới, chớp mắt đã tới gần, tốc độ không hề kém so với Trác Phàm.
Tròng mắt Trác Phàm chợt co rụt lại, cúi đầu trốn đi, dưới chân ra sức chạy, vèo một tiếng đã xuyên qua khe hở giữa ba luồng sương độc. Nhưng ba luồng sương độc trong nháy mắt chợt rẽ ngang, đuổi sát tới sau lưng hắn.
Luồng sương độc giống như hai móng vuốt quỷ, tư thế nhất định phải tóm được hắn.
“Ha ha ha... Tiểu tử, nhìn thấy chưa! Thất Thải Vân La Chưởng của Dược Vương Điện chúng ta, cả công lẫn thủ, bất kể ngươi làm thế nào, chắc chắn đều phải chết không thể nghi ngờ!”
Trong làn khói độc lại truyền tới tiếng của Nghiêm Phục phách lối quát lớn, Trác Phàm vừa trốn tránh, vừa bĩu môi khinh thường.
Người dùng độc, là mạnh nhất, cũng là yếu nhất. Chỉ cần độc công không bị phá giải, vậy thì ngươi vô địch thiên hạ. Nhưng khi bị phá giải rồi, vậy ngươi chính là sự tồn tại yếu nhất. Trên cơ bản những tu giả tu vi ngang ngươi, cũng sẽ không lại bỏ qua ngươi!
Cho nên Thượng Cổ Thập Đế, không có một ai là lấy độc xưng Vương. Dược Vương Điện có thể lấy chưởng độc này xưng hùng, chẳng qua cũng bởi vì chưởng độc này của bọn hắn, vẫn chưa có ai có được giải mà thôi.
Hừ, chờ sau này lão tử phá được độc chưởng này, một cước đá bay Dược Vương Điện ngươi ra khỏi bảy thế gia, lúc đó ngươi chỉ có nước ngồi đó mà khóc. Hiện tại, hừ hừ hừ... Lão tử nhịn!
Trác Phàm hung hăng cắn môi, giữ im lặng không lên tiếng.
Nhưng hắn không nói lời nào, Nghiêm Phục lại nghĩ rằng Trác Phàm đã sợ, hắn ta càng thêm lớn lối: “Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi mạnh hơn người bình thường một chút, là có thể tùy tiện ức hiếp người của ngự hạ bảy thế gia. Nói cho ngươi biết, thế gia khác ngươi có thể không cần quan tâm, nhưng nếu ngươi dám chọc vào Dược Vương Điện chúng ta vậy ngươi chết chắc!”
Đù móe, lão tử chọc giận Dược Vương Điện các ngươi lúc nào, không phải ngươi chủ động tới gây chuyện à!
Trác Phàm một hai ba hít vào thở ra, thở hổn hển mấy hơi mà hai tay vẫn nắm chặt thành quyền.
Tiểu tử này thật sự quá cmn phách lối, coi như lão tử giả vờ thất bại, cũng phải cho hắn ta chút nếm thử chút giáo huấn đã!
Nghĩ như vậy, Trác Phàm làm bộ chạy trốn mệt rồi, dừng lại. Nghiêm Phục thấy tình cảnh này, không khỏi vui mừng, hai chưởng lập tức bắn ra, đỏ, vàng, lục- ba luồng sương độc, liền cấp tốc phóng về phía Trác Phàm.
Đúng lúc này, tròng mắt Trác Phàm ngưng tụ, đùng một tiếng vang lên thật lớn, hắn như đạn đại bác xông qua phong tỏa của ba đạo sương độc, hướng về trung tâm của đám mây độc phóng qua.
Nghiêm Phục đột nhiên co rụt con mắt, dường như đã biết Trác Phàm muốn làm gì, trong lòng hắn ta cực kỳ hoảng loạn, muốn nhanh chóng tránh đi. Nhưng không kịp nữa, Trác Phàm nháy mắt xông vào sương độc, đi đến trước người hắn ta, một tay bóp lấy cổ hắn ta, đẩy hắn ta đi ra ngoài.
“Tên khốn kiếp, biết dùng độc thì giỏi lắm à, hôm nay lão tử liều mạng theo ngươi!”
Giờ này khắc này, cơ thể Trác Phàm đã bị kịch độc quấn thân, trên mặt một lúc đỏ, một lúc vàng, một lúc sau lại biến thành xanh. Từ trong lỗ mũi và trong miệng, cũng bắt đầu có dòng máu tuôn ra không ngừng, nhưng hắn không thèm để ý, giận dữ gầm lên, nâng đầu gối thúc mạnh trúng ngực của Nghiêm Phục!
Bụp... Răng rắc!
Tiếng xương vỡ vụn vang vọng rõ ràng bên tai tất cả mọi người, cổ họng Nghiêm Phục ngòn ngọt, nhịn không được phụt một tiếng, phun ra một búng máu. Trong hai mắt, đã bị sự hoảng sợ thay thế từ lâu.
Hắn ta quả thực không thể tin được, trên đời còn có người không sợ độc, dám quả quyết xông tới như thế.