"Lão. . . Lão tổ tông. . ."
Không gian chấn động, cả người Bách Lý Kinh Vĩ run run, vô lực co quắp ngã xuống, ánh mắt giật mình lo lắng, mặt mũi đầy tuyệt vọng cùng khó tin.
Các trọng thần Kiếm Tinh đế quốc đối mặt tình cảnh này cũng đều ngốc trệ, thân thể xụi lơ, Hoàng Đế Bách Lý Kinh Thế còn trực tiếp trợn to mắt, ngất hẳn đi.
Rường cột của Kiếm Tinh đế quốc, lão tổ tông Bất Bại Kiếm Tôn, Bách Lý Ngự Thiên, vậy mà lại chết? Mà lại, với tư cách là nhân vật kiếm đạo đỉnh phong, lại còn là bị đối phương một kiếm giết chết?
Cái này. . . Làm sao có thể?
Tất cả mọi người không thể tin mà lắc lắc đầu, nhưng sự thật vẫn cứ bày ra ở trước mắt, tuy thi thể Bất Bại Kiếm Tôn đã bị đốt thành tro bụi, nhưng Bá Thiên Thần Kiếm theo hắn mấy ngàn năm, một tấc cũng không rời, lại thật sự rõ ràng rơi xuống trong tay Trác Phàm.
Tất cả. . . đều là thật!
Chăm chú nhắm hai mắt lại, Bách Lý Kinh Vĩ không ngăn được nước mắt trào ra, những Kiếm Vương càng quỳ rạp trên đất, đấm ngực dậm chân. Chỉ có Thượng Quan Phi Vân vẫn đang ngơ ngác không nói lên lời.
Em gái ngươi, áp sai phía rồi!
Nguyên lai tưởng rằng Bất Bại Kiếm Tôn sẽ trợ hắn thành sự, nhưng vạn vạn không ngờ, nam nhân bất bại, vẫn sẽ có kết cục như này.
Trong lúc nhất thời, Thượng Quan Phi Vân thầm hận trong lòng, hai tay nắm chặt lại!
Mấy nhà hoan hỉ mấy nhà sầu, Bách Lý Ngự Thiên chết, Bách Lý gia kêu rên một mảnh, những trọng phạm bốn châu thì cao hứng bừng bừng, vui mừng không thôi.
Lão quái vật Bách Lý Ngự Thiên, rốt cục đi gặp Diêm Vương rồi, ha ha ha. . .
Cầm Sắt Kiếm Vương ngửa đầu nhìn chân trời đang dần dần dâng lên ánh sáng tươi mới, vui vẻ gật đầu cười nói: "Đêm tối thôn phệ tinh mang, bình minh đến. . . Không ngờ lời tiên đoán này lại trở thành sự thật, ha ha ha. . .trở thành sự thật. . ."
Khóe mắt Liễu Mộ Bạch cũng hơi ẩm ướt, không kìm nổi chính mình.
Nợ máu nhiều năm của Gia tộc, rốt cục được hắn đòi lại, cũng không uổng phí hắn làm trâu làm ngựa cho Kiếm Tinh gần ngàn năm!
Tất cả mọi người hầu hết đều đắm chìm trong bầu không khí hình thành hai thái cực, có bên đang ăn mừng reo hò, có bên thì đang khóc buồn bã. Chỉ có Trác Phàm nhìn thanh Bá Thiên Kiếm trong tay, r yên lặng đưa thu nó vào trong giới chỉ.
Ong ong ong!
Từng trận rung động không gian, ma kiếm run rẩy, dường như đang khẩn cầu gì đó. Trác Phàm mỉm cười: "Biết tâm tư ngươi rồi, nhưng chuyện gì cũng phải kiên nhãn, sau này sẽ không bạc đãi ngươi, bây giờ đi về trước đi!"
Đinh! Ma kiếm vui sướng ngâm khẽ, lung lay thân kiến, sưu một tiếng, trở lại trong thân thể Trác Phàm.
Trác Phàm mỉm cười, quay người hạ xuống, triệt hồi bình chướng không gian, đi đến chỗ mọi người, mở cấm chế ra cho bọn họ. Đại khái nửa canh giờ sau, tất cả mọi người đều đã được tự do.
"Điện chủ!" Ngô Nhiên Đông dẫn đầu đi đến trước mặt Trác Phàm, khom người cúi đầu, trong mắt đều là vẻ mừng rỡ cùng cảm kích. Thiên Ma Điện đệ tử ai nấy đều hưng phấn, quỳ phục xuống, rất muốn nhìn thấy phong thái của Trác Phàm, thế nhưng lại dường như sợ làm vậy sẽ mạo phạm điện chủ, nên chẳng ai dám nhìn thẳng, chỉ dám vụng trộm, cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn.
Không để ý đến bọn họ, Trác Phàm nhìn Ngô Nhiên Đông, thản nhiên nói: "Bây giờ tất cả chướng ngại đều không còn, trong một tháng, hãy hoàn thành nốt kế hoạch!"
"Vâng!" Ngô Nhiên Đông khom người, cung kính đáp.
Lúc này, Lăng Vân Thiên mang theo một đám người bốn châu đi đến trước mặt Trác Phàm, khom người bái hạ, cảm kích nói: "Đa tạ Trác công tử xuất thủ cứu giúp, nếu không, bốn châu chúng ta luân hãm, thật sự là chết cũng không có mặt mũi đi gặp ông bà tổ tiên!"
"Nào có, ta cũng không phải đến cứu các ngươi. Chỉ là Thiên Mệnh giữa ta và Kiếm Tinh tương xung, chỉ có một có thể tồn tại. Hắn cản đường ta, ta diệt nó, chỉ thế thôi!" Trác Phàm chậm rãi lắc đầu nói.
Lăng Vân Thiên thở dài: "Đúng vậy, Trác tiên sinh một thân một mình độc lai độc vãng, không liên quan phân tranh 5 châu, xác thực không có ân oán gì với Kiếm Tinh. Chỉ là chúng ta nhất trí mục tiêu, cùng đối địch mà thôi. Có điều, nếu Trác tiên sinh có tính toán gì, sớm nói với chúng ta một tiếng, chúng ta nhất định sẽ phối hợp với ngài cùng thảo phạt Kiếm Tinh, hơn nữa còn có thể làm ít công to, cần gì phải để chúng ta chịu nỗi khổ như này chứ?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ nói với ta cái này? Trăm năm trước kêu các ngươi vây công Bách Lý Ngự Thiên, vì sao đột nhiên dừng lại?"
"Ây. . . Cái này. . ." Lăng Vân Thiên nghẹn lời.
"Lăng tông chủ chớ để ý, ta không phải không tin các ngươi, chỉ là không tin nhân tính thôi. Năm đó các ngươi bị Trung Châu bức gấp, mới nâng ta lên làm đại nguyên soái bốn châu, chờ 5 châu ngưng chiến, lời ta nói còn có tác dụng sao? Lần này cũng thế, không phải Kiếm Tinh đánh bất ngờ bốn châu, các ngươi sao lại lâm thời ôm chân phật, nghe ta mà hành sự? Chưa tính đến đám mật thám còn hữu dụng với Bách Lý Kinh Vĩ, chính là con người ta chỉ có tại thời khắc sinh tử, mới có thể ngưng tụ, cùng chống chọi với ngoại địch, không phải sao?"
Ách! Lăng Vân Thiên chỉ biết cười xấu hổ, sau đó dường như chợt nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, Trác tiên sinh không nói, lão phu cũng quên mất, đám mật thám này. . . con mẹ nó, Bộ Hành Vân, lão phu nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh. . ."
Lăng Vân Thiên kêu gào xông thẳng đến đám mật thám, bộ dáng đắc ý, giống như thắng lợi là do hắn mang đến vậy.
Mà đám người Bộ Hành Vân thì kinh hoảng quá đỗi, vội vàng chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị đám người Lăng Vân Thiên tóm được, đánh đập chửi rủa không thôi!
Trác Phàm xùy cười một tiếng, đám người này. . .
"Trác đại ca!"
"Sư phụ!"
Lúc này, phu phụ Lạc Vân Hải mang theo mọi người Lạc gia, cùng nhau đi đến trước mặt Trác Phàm, vẻ mặt đầy kích động. Trác Phàm mỉm cười, ôm một quyền: "Các vị phải chịu ủy khuất rồi, mong được rộng lòng tha thứ. . ."
Thế nhưng còn chưa nói xong mấy lời khách sáo, một tiếng hét lớn đầy phẫn nộ chợt vang lên: "Rộng lòng tha thứ cái đầu ngươi!"
Một bóng hình xinh đẹp kiều diễm hùng hùng hổ hổ đi đến trước mặt hắn, bàn tay ngọc không cần giải thích nhiều đã hung hăng đấm vào ngực hắn, đau lòng mắng to: "Ngươi cái tên người chết này, những năm này ngươi chạy đi đâu, nếu chết thật còn tốt, đã còn sống, sao không báo tiếng bình an cho chúng ta, ngươi biết tất cả mọi người lo lắng cho ngươi như nào không. . ."
Trác Phàm bị đấm iu mà phải lùi lại từng bước, dù Bất Bại Kiếm Tôn trước mặt vẫn dũng mãnh vô địch, kiêu dũng thiện chiến, nhưng trước bóng hình duyên dáng yêu kiều này, hắn lại chỉ biết cười khổ, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Đại tiểu thư, không phải ta không muốn thông báo cho các ngươi, thật sự là ta có chuyện quan trọng, không muốn liên luỵ tới các ngươi, sợ các ngươi. . ."
"Sợ? Sợ chúng ta làm sao, ngươi cho rằng ngươi đi rồi thì không có chuyện gì sao? Chúng ta còn không phải vẫn bị dính líu vào? Chuyện gì phải đến vẫn sẽ đến, mặc kệ có ngươi hay không, nó vẫn sẽ đều, nếu không nên đến, vô luận như thế nào cũng sẽ không đến, ngươi còn sợ cái gì, còn sợ cái gì. . ."
Lạc Vân Thường đầy nộ khí mắng to, nhưng dần dần giọng biến thành nghẹn ngào, cuối cùng thực sự không nhịn được, mà lao vào mông trầm lấy Trác Phàm, hung hăng ôm chặt lấy Trác Phàm, đầu cũng chôn trong lồng ngực người kia, hai con ngươi phát hồng, cái mũi co rút sụt sịt: "Đáp ứng ta, đừng đi đâu nữa. Trước kia ta cũng đã nói, về sau không quản ngươi có chuyện gì, chúng ta đều cùng đối mặt. Van cầu ngươi, đừng có đi nữa, được không?"
Thân thể Trác Phàm cứng đờ, cúi đầu nhìn người ngọc, không khỏi bật cười lắc lắc đầu, hai cái tay cũng không biết nên đặt ở nơi nào.
"Ách, đại tiểu thư. . ."
"Để tay ở đó!"
Trác Phàm chần chờ, xấu hổ không thôi, Lạc Vân Thường lại rất hưởng thụ khi được hắn khoác tay lên hông mình, vô cùng hạnh phúc chôn trong lồng ngực Trác Phàm, vừa khóc vừa cười.
Trác Phàm sờ mũi, không biết như thế nào, mọi người thấy thế thì chỉ biết ngu ngơ quay đầu sang chỗ khác, Ngô Nhiên Đông cũng mượn cớ chuồn đi.
"Ách, điện chủ, ta đi triệu tập nhân thủ, lập tức bắt đầu làm việc!"
"Gấp cái gì, vừa mới giải cứu ra, không nghỉ ngơi hai ngày sao? Uy uy uy. . ."
Trác Phàm hô hoán một trận, nhưng Ngô Nhiên Đông đã chạy mất. Không thể làm gì, Trác Phàm nhìn đại tiểu thư, trầm ngâm một hồi, lại chỉ đành thở dài nói: "Đại tiểu thư, ta. . . Muốn đi tìm thê tử của ta!"
Lạc Vân Thường giật mình, trầm mặc một hồi, nhưng vẫn ôm chặt không thả, qua rất lâu mới nói: "Ngươi muốn đi tìm khuynh thành cô nương cũng được, ta sẽ không ngăn ngươi, nhưng. . . Ngươi cũng không thể cản ta trao cho ngươi một tấm chân tình!"
"Đại tiểu thư. . ."
"Được rồi, không cần phải nói!" Lạc Vân Thường đứng lên, mỉm cười: "Ta nói rồi, ta không ngăn cản ngươi, ngươi cũng không thể ngăn ta, chúng ta vẫn là người một nhà đúng không. Như vậy. . . Trở về thôi, Trác quản gia, trong nhà có một vị trí luôn dành cho ngươi. Vô luận ngươi muốn làm gì, chúng ta cũng sẽ nhất nhất theo ngươi, ngươi muốn tìm khuynh thành cô nương cũng được, chúng ta nhất định tìm cùng ngươi, chỉ cần ngươi không bỏ chúng ta là được!"
Mọi người Lạc gia đều tập trung nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt đều là vẻ chân thành cùng kiên định.
Trác Phàm thở phào một hơi, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, suy nghĩ một chút rồi cười nhẹ gật đầu: "Được, như các ngươi mong muốn. Ta. . . Trác Phàm, đại quản gia Lạc gia, trở về đây!"
Rống! Mọi người cùng nhau reo hò, kích động hớn hở ra mặt. Chỉ bọn họ như thế, trong mắt tuy Trác Phàm đầy ý cười, nhưng sâu bên trong nữa lại chôn lấy ưu thương.
Trọng tụ tức ly biệt, thời gian chúng ta ở chung, chỉ sợ sẽ không lâu đâu. Dù sao, Thông Thiên chi lộ sắp mở ra rồi!
"Dừng tay, các ngươi đừng động vào hắn, có ân oán gì, để một mình ta chịu!"