“Tống đại ca!”
Nhìn thấy Trác Phàm ngã trên mặt đất như không còn sự sống, Đổng Hiểu Uyển không khỏi kêu to một tiếng, nàng muốn tiến lên kiểm tra nhưng lại bị Đổng Thiên Bá giữ chặt lại.
Hắn nháy mắt ra hiệu nàng nhìn về phía lão giả mặc áo bào xanh, mặt mày Đổng Thiên Bá ngưng trọng. Trác Phàm đánh Nghiêm Phục thành cái dạng đó, mà bây giờ muội ấy chạy tới chiếu cố hắn, không phải là dẫn lửa thiêu thân ư.
Mặc dù làm vậy cũng không có nghĩa khí lắm, nhưng mà đành chịu, đứng trước mặt bảy thế gia, vẫn nên tham sống sợ chết thì tốt hơn.
“Uy, tiểu nha đầu, ngươi qua đây chăm sóc đồ nhi ta!”
Độc Thủ Dược Vương, Nghiêm Tùng quay đầu nhìn Tiếu Đan Đan, trong mắt lóe lên một luồng ánh sáng xanh. Tiếu Đan Đan cảm thấy rùng mình, bối rối chỉ vào bản thân: “Ông... nói ta sao?”
“Nói nhảm, đồ nhi của ta ra mặt vì ngươi nên mới bị trọng thương nặng như thế. Nếu ngươi không đến chăm sóc nó thì ai đến?” Nghiêm Tùng quát một tiếng, trong lời nói lộ ra vẻ uy nghiêm không cho phép vi phạm.
Tiếu Đan Đan bất đắc dĩ đành phải miễn cưỡng đi đến trước mặt ông ta.
Nhìn thấy toàn thân Nghiêm Phục máu me be bét, hàm răng chỉnh tề cũng đã không cánh mà bay, Tiếu Đan Đan không ngăn được thấy hơi phản cảm, nàng ta bất mãn. Cũng không phải ta ép buộc hắn ta ra mặt giúp ta, là hắn ta cứ nhất quyết phải lôi kéo ta đi tìm cái tên Tống Ngọc kia, vì sao bây giờ hắn bị thương, còn bắt ta tới chăm sóc?
Hình như nhìn ra sự chán ghét của Tiếu Đan Đan, Nghiêm Tùng hơi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sát ý, ông ta lạnh lùng nói: “Tiểu nha đầu, đồ nhi của ta vì ngươi mới bị thương thành như vậy, ngươi còn dám ghét bỏ nó ư?”
Tiếu Đan Đan bất chợt rét run, nàng ta vội vã lắc đầu nói: “Ta, không dám, không dám!”
“Hừ, không dám thì tốt, hiếm có khi đồ nhi ta coi trọng ngươi, nếu ngươi dám làm ra chuyện có lỗi với nó, lão phu nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Nghiêm Tùng tức giận hừ lạnh một tiếng, giao đồ đệ bảo bối của ông ta lại cho Tiếu Đan Đan chăm sóc, sau đó quay người đi đến chỗ Trác Phàm. Lúc này, Trác Phàm vẫn đang nằm trên mặt đất, cả người như không còn hơi thở, nhưng thật ra đầu óc của hắn vẫn luôn chú ý đến mọi thứ xung quanh.
Hơn nữa, hắn cũng không bị trúng độc vô phương cứu chữa như vẻ bề ngoài.
Ba loại độc tố trí mạng của Nghiêm Phục vừa tiến vào tạng phủ của hắn, lập tức bị hắn dùng Thiên Ma đại hóa quyết làm cho tan đi, không hề gây tổn thương cho hắn. Chỉ có một lớp chất độc vẫn bám lên bề ngoài cơ thể của hắn để mê hoặc tầm mắt mọi người mà thôi.
Cảm nhận được bước chân đầy sát ý của Nghiêm Tùng đang từng bước tiến lại gần, Trác Phàm không khỏi âm thầm siết chặt đấm.
Lão tử cũng đã trúng độc sắp chết, vậy mà lão già ngươi vẫn còn lại đây, không phải muốn tự tay kết liễu lão tử đấy chứ.
Nếu thật sự như vậy, bị dồn ép đến bước cuối cùng, Trác Phàm chỉ còn cách tiết lộ thân phận để bảo vệ bản thân.
Mặc dù cơ thể của hắn là Ma bảo ngũ phẩm, nhưng một kích của cao thủ Thiên Huyền dồn sức đánh ra vẫn có lực sát thương nghiêm trọng với hắn. Tối thiểu xung kích của nguyên lực cũng có thể gây chấn thương đến nội tạng của hắn.
Trong lòng Trác Phàm bất giác khẩn trương, hắn đã sẵn sàng bật dậy bất cứ lúc nào để phản sát lại Độc Thủ Dược Vương không ai bì nổi đó!
Đột nhiên, xèo xèo...
Có tiếng sấm chớp vang rền quấn quanh trên chiếc chiếc nhẫn Lôi Linh của hắn, Trác Phàm giật mình, thầm nghĩ trong đầu: “Chẳng lẽ là tiểu tử đó đến!”
Quả nhiên, cùng với tiếng cười to vang dội, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở phía trước người Trác Phàm khoảng chừng trăm thước: “Ha ha ha... Ta cứ nghĩ trưởng lão của Dược Vương Điện, Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng, là nhân vật không tầm thường như thế nào cơ chứ, hóa ra cũng chỉ là một kẻ lấy lớn hiếp nhỏ mà thôi!”
Người mới đến không phải ai khác mà chính là đệ tử của Kiếm Hầu Phủ, người có tình cảm cùng chung hoạn noạn với Trác Phàm, Tạ Thiên Dương. Bên cạnh hắn ta còn có một vị lão giả đi cùng, chính là Bát Kiếm Lão trong Thập Tam Kiếm lão của Kiếm Hầu Phủ, Kiếm Tùy Phong!
Bà nội của ta ơi, tiểu tử ngươi tới thật sự quá đúng lúc!
Trác Phàm trong lòng thầm vui mừng, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, hắn len lén tháo nhẫn Lôi Linh xuống, cất vào bên trong một cái nhẫn trữ vật khác. Âm thanh sấm sét lập tức biến mất ngay, mà hình như Tạ Thiên Dương cũng không chú ý tới điểm này, hăn ta chỉ nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tùng với khuôn mặt cực kỳ vênh váo kiêu ngạo.
“Xú tiểu tử từ đâu đến, ngay cả chuyện của lão phu mà cũng muốn quản ư?”
Nghiêm Tùng chậm rãi quay đầu đi, sát ý trong mắt dào dạt. Đúng lúc này, Kiếm Tùy Phong vỗ vỗ bả vai của Tạ Thiên Dương, lắc đầu chậm rãi nói: “Thiên Dương, chuyện này không liên quan đến chúng ta, cậu đừng xen vào!”
“Bát trưởng lão, ở đây là Hoa Vũ Thành, không phải là địa bàn của Dược Vương Điện của ông ta, chúng ta cần éo gì phải sợ?” Tạ Thiên Dương bĩu môi, ngạo nghễ hất cái đầu ra vẻ ta thách đấy.
Kiếm Tùy Phong lắc đầu đành chịu, kể từ khi chứng kiến Trác Phàm đánh một trận với U Quỷ Thất ở Thanh Minh thành, từ đó về sau, Tạ Thiên Dương đã tạo thành một cái tật xấu là thích xen vào chuyện của người khác, không thể chịu được khi nhìn thấy có người bị bắt nạt.
Tật xấu này nói lớn không lớn, nhưng mà nói nhỏ cũng chẳng phải nhỏ.
Ngươi tùy tiện quản chuyện của người khác thì các trưởng lão trong gia tộc không thèm ngăn cản ngươi. Nhưng ngay cả chuyện của bảy thế gia mà ngươi cũng dám tùy tiện nhúng tay, vậy rất có thể sẽ gây ra cuộc chiến giữa các gia tộc, đây là chuyện khiến cho trên dưới Kiếm Hầu Phủ và tất cả trưởng lão đều lo lắng hãi hùng.
Trác Phàm là kẻ một thân một mình, chọc đến ai, chỉ cần nhanh như chớp chạy đi là được. Nhưng ngươi thì đại biểu cho toàn bộ Kiếm Hầu Phủ đấy, sao cứ học theo tiểu tử kia được?
Huống chi, ngươi chọc ai không được, lần này cứ nhất định phải chọc vào Độc Thủ Dược Vương?
Kiếm Tùy Phong liên tục cười khổ, đành phải thay Tạ Thiên Dương ôm quyền rồi áy náy nói: “Ha ha ha... Nghiêm Tùng trưởng lão, tại hạ là bát kiếm lão của Kiếm Hầu Phủ, Kiếm Tùy Phong. Vừa rồi tiểu bối nhà ta không hiểu chuyện, đã mạo phạm rồi, xin ngài lượng thứ!”
“Hóa ra là người của Kiếm Hầu Phủ, khó trách đệ tử lại dám cả gan làm loạn như thế!”
Nghiêm Tùng híp mắt lại nguy hiểm, ông ta do dự đánh giá hai người trước mặt một lát, lại nhìn qua Trác Phàm đã không còn khí tức, nên đành lắc đầu nói: “Bỏ đi, lão phu nể mặt Kiếm Hầu Phủ một lần, ta sẽ không tự mình trừng trị tiểu tử này nữa.