"Mai. . . Mai sư thúc. . ."
Sở Khuynh Thành giật mình, quay đầu nhìn qua, vẻ mặt kinh hoảng, vừa rồi còn hoạt bát hiếu động, trong nháy mắt liền cứng ngắc, giống như đứa trẻ phạm phải sai lầm, mặt mũi ủy khuất cúi đầu, bị dọa không dám nhúc nhích.
Người đến là một lão phụ nhân khoảng tuổi gần năm mươi tuổi, cao thủ Hoàng giai trung kỳ, mắt nhỏ, toàn thân mặc trang phục trắng, khuôn mặt xanh mét, hung hăng trừng hai người, bước chân như mạnh mẽ, bá khí mười phần.
Nhưng bá khí này của nàng ta chỉ có thể chấn nhiếp được tiểu cô nương mà thôi, ma đầu như Trác Phàm, hắn chả để ý.
Mai Tam Cô, lão bà này còn chưa chết. Hừ, thật mất hứng!
Liếc mắt nhìn lão bà, Trác Phàm cười xùy một tiếng, khinh thường bĩu môi.
Mai Tam Cô rất nhanh đi tới trước mặt hai người, chăm chú nhìn Sở Khuynh Thành, sau lưng thấy người Phương Mẫn đi theo, còn có một công tử văn nhã, chỉ vào mặt Trác Phàm, mắng to: "Khuynh Thành, hắn là ai? Ngươi thân là đệ tử Đan Hà tông, trước mặt mọi người, lôi kéo một nam tử còn ra thể thống gì?"
"Sư thúc, hắn. . .hắn là. . ." Sở Khuynh Thành vừa xấu hổ, vừa run sợ, không biết nên giới thiệu như thế nào.
Đúng lúc này, Phương Mẫn lại cười duyên một tiếng, châm chọc nói: "Sư thúc, tiểu tử này chỉ là một tên lên núi hái thuốc lưu vong thôi, không có gì quan trọng, mấy tháng trước chúng ta mới gặp qua, không nghĩ tới, tiểu tử này rất có năng lực, vài câu hoa ngôn xảo ngữ liền cấu kết với tiểu sư muội, còn một đường đến nơi này. Này sư muội, dù muội có muốn nam nhân, cũng phải chọn người tốt một chút, ngươi cùng tiểu tử này ở cùng một chỗ, đến tột cùng hắn có gì tốt, ha ha ha. . ."
Lời vừa nói ra, mấy nữ nhân xung quanh cũng cười rộ lên.
"Sư tỷ, các tỷ đừng hiểu lầm, hắn. . . hắn không phải. . ." Trong lòng vội vàng, Sở Khuynh Thành nhanh chóng giải thích, nhưng nàng càng khẩn trương, lại càng giải thích không rõ.
Mai Tam Cô nhìn thấy cũng khẩn trương: "Khuynh Thành, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng xem. Ngươi cũng biết, sư phụ ngươi hy vọng ngươi như thế nào, cũng đừng vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà làm mất tiền đồ!"
"Sư thúc, ta. . . ta. . ."
"Ta cái gì mà ta, trực tiếp nói cho bọn họ là được!"
Thế mà, trong lúc Sở Khuynh Thành ấp a ấp úng, chưa nói được một chữ, Trác Phàm đã mãnh liệt tiến lên một bước, trong nháy mắt liền nắm bàn tay mềm mại của nàng, trước mặt mọi người nói: "Thật xin lỗi, hiện tại nàng là người của ta, làm phiền các ngươi về sau khách khí với nàng một chút, nếu không. . ."
Tất cả mọi người nhìn thấy trong lòng cũng kinh hãi. Riêng Mai Tam Cô, càng không thể tin chỉ Sở Khuynh Thành, ngón tay run rẩy: "Khuynh Thành, ngươi. . . các ngươi. . ."
"Không có. . . Không có, chúng ta không có cái gì!"
Sở Khuynh Thành đầu lưỡi uốn cả lên, sau đó trợn mắt nhìn Trác Phàm, mắng: "Ngươi nói gì thế, ai là người của ngươi, không được ở trước mặt nhiều người như vậy nói xấu ta, có được không? Ta đắc tội với ngươi lúc nào, sao ngươi muốn làm nhục trong sạch của ta chứ?"
Trác Phàm nhún vai, nhẹ nhàng nói: "Ta không có làm nhục nàng, nàng vốn là người của ta, bây giờ không phải thì sau này sẽ phải, không ai có thể đoạt nàng với ta."
Sở Khuynh Thành nhìn hắn thật sâu, không nói gì, tuy nhiên vẻ mặt vẫn bối rối, đỏ bừng như cũ, nhưng đáy lòng cũng bị lời nói bá đạo của Trác Phàm làm chấn động, đúng là không biết nên trả lời như thế nào.
"Ha ha ha. . . Một tên tiểu tử Đoán Cốt cảnh nghèo nát mà cũng muốn theo đuổi dệ tử Đan Hà tông chúng ta sao? Cho dù có kém cỏi nhất cũng không tới phiên ngươi! Hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Lúc này, Phương Mẫn chợt cười lớn, vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn, sau đó vừa nhìn về phía công tử anh tuấn kia, cười nói: "A Sinh, đệ tử Kiếm Vân cung các ngươi có cho phép tư thông cùng loại kiến hôi này không?"
Thanh niên kia mỉm cười liếc mắt nhìn hai người, cũng khinh thường nói: "Đệ tử Kiếm Vân cung chúng ta cũng không ngu ngốc, làm ra chuyện hoang đường như thế, hay tiểu sư muội chỉ cảm thấy xứng với tên tiểu tử này thôi?"
"Ồ, đúng thế, nói như vậy, sư muội cũng xem là tự mình hiểu mình, ha ha ha. . ." Ngửa mặt lên trời cười lớn, Phương Mẫn chanh chua, xem thường nhìn hai người.
Sở Khuynh Thành ủy khuất cúi đầu, nước mắt chảy trong lòng không nói một lời.
Mai Tam Cô thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài, bỗng nhiên kéo cánh tay Sở Khuynh Thành, lôi nàng đi: "Nha đầu chết tiệt kia, đi theo ta, hôm nay còn ngại mất mặt không đủ à, trở về Diện Bích hối lỗi đi!"
Không phản kháng, Sở Khuynh Thành cứ như vậy tùy ý nàng ta lôi đi!
"Khuynh Thành, không sao đâu, có việc gì thì nàng tới tìm ta, ta tuyệt đối không để bọn họ động đến cọng tóc của nàng!" Trác Phàm nhìn thấy, cũng không xuất thủ, chỉ nhìn bóng lưng hai người từ xa, hét lớn.
Thấy tình cảnh này, Phương Mẫn lại giễu cợt: "Tiểu tử, ngươi có gan ha, nói suông thì có tài ba gì? Có giỏi thì trực tiếp cướp sư muội từ tay Mai sư thúc về. A, đúng rồi, nếu ngươi thật sự dám bước lên, mạng ngươi sẽ không còn, sư thúc tính khí cũng không tốt, ha ha ha. . ."
"Vị huynh đài này, cao tính đại danh?" Không để ý tới nàng, Trác Phàm trực tiếp nhìn nam tử ở bên cạnh Phương Mẫn.
Không khỏi sững sờ, người kia không hiểu nhưng vẫn cười lạnh một tiếng nói: "Bổn công tử là Từ Chấn Sinh, không biết ngươi hỏi có chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ có chút lời khuyên thôi."
Khóe miệng nhếch lên nụ cười đạo tà dị, Trác Phàm sâu xa nói: "Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, tâm tư nàng ở đâu, người sẽ ở đó, dạng người như ngươi ngã vào cũng vô dụng, ha ha ha. . ."
Nói xong, Trác Phàm quay người rời đi. Chỉ để lại mấy người Phương Mẫn giật mình không hiểu, còn Từ Chấn Sinh giật mình lo lắng.
Qua rất lâu, Phương Mẫn mới nhìn hắn hỏi: "Tiểu tử kia có ý gì?"
"Ây. . . Không có gì!"
Da mặt co lại, Từ Chấn Sinh có chút mất tự nhiên, qua loa đi qua, trực tiếp rời đi, nhưng trong lòng lại kinh ngạc.
Nhìn không ra, tên này là cao thủ tình trường. Lòng nữ nhân ở đâu, người ở đó, thực sự quá có lý. Vừa rồi hắn cố ý châm ngòi ly gián, thì ra là muốn để tiểu sư muội kia xa lánh sư môn, chủ động yêu thương hắn.
Thử hỏi, ai có thể tại sống trong tiếng quở trách mỗi ngày? Đây rõ ràng cũng là mượn tay địch thủ đưa nữ nhân vào vòng tay hắn, đến lúc đó hai người bỏ trốn, việc này quá tốt.
Cao minh, thật sự là cao minh.
Có điều. . . dù hắn có thể đoạt nha đầu kia tới tay thì thế nào? Đối mặt với truy sát của Đan Hà tông, với chút đạo hạnh kia, có thể ứng phó được sao?
Thế nhưng nếu ứng phó không được, vì sao hắn lại ra chiêu tổn hại như thế? Ngầm chọn nhóm người có quan hệ với tông môn, nhìn hắn khôn ngoan, không giống người xúc động lỗ mãng.
Từ Chấn Sinh nghĩ mãi mà không rõ, trong lòng trầm ngâm. Mấy người Phương Mẫn nghi ngờ nhìn hắn, không hiểu rõ lắm. Tên A Sinh này sao thế, bị dăm ba câu của tiểu tử kia, lại nói lải nhải, thật sự là gặp quỷ. . .
Một nơi khác, Mai Tam Cô mang Sở Khuynh Thành về chỗ đặt chân ở Vân Lam thành, hung hăng thẩm vấn một lần, cuối cùng mới hiểu rõ mọi chuyện.
"Ngươi nói ngươi bị thương nặng, là hắn dẫn đường cho ngươi, một đường đưa tới? Ngươi chỉ dùng hắn để dẫn đường, không có quan hệ khác?"
"Khởi bẩm sư thúc, tạm thời không có!"
"Cái gì gọi là tạm thời, chẳng lẽ ngươi về sau còn muốn. . ."
"Ách, chuyện này không có." Thân thể run rẩy, Sở Khuynh Thành vội vàng lắc đầu phủ nhận, lúc này Mai Tam Cô mới thở dài, an tâm nói: "Không có thì tốt, Khuynh Thành, ngươi là đệ tử chưởng môn yêu mến nhất, chớ làm chuyện nhục nhã sư môn. Chuyện lần này chỉ là hiểu lầm, vậy sau này đừng gặp lại nam tử kia, nghe rõ không?"
"Vâng!" Trên mặt có chút ủy khuất, Sở Khuynh Thành lí nhí trả lời.
Hài lòng gật đầu, Mai Tam Cô nhẹ nhàng phất tay, để Sở Khuynh Thành rời đi: "Ngươi ra ngoài đi, nghỉ ngơi hai ngày, ba ngày sau, đại hội đổi bảo bối bắt đầu, địa đồ Minh Hải kia chúng ta nhất định phải có."
"Vâng!" Lại gật đầu, Sở Khuynh Thành mặt ủ mày chau ra ngoài, Mai Tam Cô nhìn bóng lưng nàng rời đi, cũng không thể làm gì khác hơn lắc đầu thầm nói: "Haizzz, thiếu nữ tư xuân, đến lúc nghĩ đến chuyện hôn nhân cho nó rồi, để tránh bụng đói ăn quàng, bị mấy tên cuồng vọng lừa gạt. ."
Cùng lúc đó, trong tay Trác Phàm cầm một khối ngọc giản xanh biếc, dựa theo địa đồ bên trong chỉ rõ mà đến trước viện tử này, ngoài cửa còn có hai tên cao thủ Quy Nguyên canh cổng.
"Chính là chỗ này!"
Trong mắt lóe lên tinh mang, Trác Phàm dậm chân muốn đi vào, cũng bị hai người giữ cửa đưa tay cản lại, cản ở bên ngoài: "Đứng lại, nơi này là chỗ của khách quý Vân Lam thành, người không có phận sự, không được đi vào!"
"Tránh ra, ta chính là khách quý chỗ này!"
"Ngươi?" Trên dưới dò xét hắn rất lâu, hai người kia lại là cùng nhau cười xùy ra tiếng: "Quên đi, ngươi chỉ là một Đoán Cốt nhất trọng, khách quý gì chứ?"
"Ta là người Lạc gia, còn chưa tránh ra?"
"Lạc gia?" Không khỏi giật mình, hai người liếc nhìn nhau, nhưng lại nhìn về phía Trác Phàm lại cười xùy một tiếng: "Tiểu tử, ngươi hù chúng ta chưa thấy qua cao thủ sao? Lạc gia là khác quý mới gần một tháng qua của Vân Lam thành chúng ta, trong khoảng thời gian ngắn, đã nện mười ức Thánh Linh Thạch, cho nên Thành chủ chúng ta mới tự mình an bài khu khách quý. Mà người ta cao thủ như mây, cao thủ Quang Linh Vương hơn hai mươi người, nào có người như ngươi?"
Sắc mặt nhỏ hơi trầm xuống, Trác Phàm bật cười lắc đầu: "Vậy thì tốt, ngươi dẫn người Lạc gia ra sẽ rõ thôi."
"Tại sao phải để khách nhân tôn quý như vậy gặp kiến hôi như ngươi chứ, ngươi xứng sao?"
"Trác quản gia!"
Thế mà, ngay khi mắt chó hai người kia đã xem thường Trác Phàm, một tiếng kinh hô đột ngột vang lên. Ngay sau đó, Lệ Kinh Thiên ba chân bốn cẳng vội vã đi ra trước cửa, nhìn đến Trác Phàm vô cùng kích động: "Trác quản gia, rốt cục ngươi cũng đến, một năm không gặp, không nhớ đến lão phu sao?"
Thân thể ngừng lại, hai người trợn mắt, sau đó cười rực rỡ nhìn Lệ Kinh Thiên nói: "Lệ. . . Lệ tiên sinh, vị này. . . Ngài quen sao?"
"Đâu chỉ quen, hắn chính là Đại quản gia Lạc gia của chúng ta, hai người các ngươi sau này phải mở mắt lớn ra, nếu dám khinh miệt Trác quản gia của chúng ta thì chính là khinh miệt toàn bộ Lạc gia, chúng ta nhất định sẽ tìm Thành chủ các ngươi tính sổ!"
Oán hận mắng bọn họ một trận, Lệ Kinh Thiên mới nắm tay Trác Phàm, cười nói: "Trác quản gia, nhận được tin nhắn của ngươi, chúng ta ở nơi này vung tiền, không đau tiếc, chỉ chưa mua toàn bộ thành này thôi, ha ha ha. . ."
"Rất tốt, ba ngày sau đại hội đổi bảo diễn ra, chúng ta trong tình thế bắt buộc!" Trong mắt lóe lên tinh mang, Trác Phàm khẽ cười một tiếng, theo Lệ Kinh Thiên cùng rời đi.
Chỉ để lại hai tên hộ vệ ngây ngốc nhìn hai người rời đi, khóe miệng giật giật, nghĩ mãi cũng nghĩ không thông.
Một gia tộc cường đại làm sao lại để một tên Đoán Cốt cảnh nhất trọng làm đại quản gia chứ? Hơn nữa, dường như Lệ tiên sinh lại rất phục hắn.