Vẻ mặt có chút giật mình lo lắng, thậm chí có chút hoảng hốt, Sở Khuynh Thành chăm chú nhìn Trác Phàm, càng nhìn càng không hiểu. Mấy nữ nhân cũng thật sự không nghĩ ra, Lạc gia là gia tộc có tài lực như thế nào? Làm sao lại nhận Trác Phàm, một tên Đoán Cốt cảnh phế vật này chứ?
Chẳng qua còn không đợi bọn họ hiểu rõ, cũng không cần hiểu, Trác Phàm đã đi thẳng đến trước mặt bọn họ, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, nhìn về phía Sở Khuynh Thành nói: "Khuynh Thành, vừa rồi những vật kia nhận được rồi chứ, có hài lòng không?
"A, là ngươi cho ta..."
"Đúng vậy, như thế nào, có thích không?" Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm thở dài: "Thật có lỗi, chúng ta ở chung thời gian quá ngắn ngủi, ta còn không biết nàng thích gì, cũng không biết lựa chọn thế nào, cho nên lấy toàn bộ để nàng chọn. Nếu không thích cứ ném đi, nhưng thứ yêu mến nhất định phải nói cho ta biết, lần sau ta tìm thêm cho nàng!"
"À, không cần, đều rất tốt!" Vội vã khoát khoát tay, hai má Sở Khuynh Thành đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng ngọt ngào không thể tả.
Nhìn nàng thật sâu, Trác Phàm mỉm cười: "Đều tốt sao? Những thứ đó là gì ta chưa nhìn thấy, nàng liệt kê cho ta, lần sau ta lại tìm cho nàng!"
"Không cần, quá tốn kém..."
"Hừ, tốn kém gì chứ, rõ ràng người ta không thèm, mới tiện nghi cho tiểu tử này, mượn hoa hiến phật, ném đưa cho ngươi mà thôi, ngươi cho rằng hắn còn có thể lại tặng lần thứ hai sao?"
Sở Khuynh Thành ngại ngùng cười khẽ, Phương Mẫn vừa đố kị vừa hận, hừ nói: "Rất rõ ràng, chủ nhân Lạc gia người ta chỉ vì sĩ diện mới chịu lấy những vật kia, không phải xem trọng nó. Tiểu tử này trước mặt chủ tử nói mấy lời ngon ngọt, mới được xử lý thứ rác rưởi này. Mấy thứ đạo hạnh tầm thường, làm sao được gia chủ bỏ mấy ngàn vạn Thánh Linh Thạch mua đồ cho ngươi chứ có?"
"Đúng vậy, tiểu tử này có vận khí tốt, được đại gia người ta xem trọng, thương hại hắn, nhặt về cho làm sai vặt mà thôi, làm gì có tư cách dùng Linh Thạch của gia chủ mà tặng đồ cho ngươi chứ?"
Lúc này, Từ Chấn Sinh chua ngoa nói: "Sư muội, ta khuyên ngươi vẫn nên cách xa hắn một chút, hiện tại hắn chỉ là con chó bên cạnh chủ, chẳng lẽ ngươi muốn cùng hắn ăn nhờ ở đậu sao?"
Sở Khuynh Thành ủy khuất nhìn Trác Phàm, lại nhìn Phương Mẫn nói: "Sư tỷ, kỳ thật hắn cũng rất tốt, cho dù những vật kia không phải hắn cố ý mua, cũng là tâm ý của hắn..."
"Tâm ý cái gì chứ, cầm đồ của người khác tìm kiếm niềm vui, cái này gọi là tâm ý à? Ngốc nha đầu, ngươi làm sao tiện như vậy chứ!"
Hung hăng trừng mắt nhìn nàng, Phương Mẫn lại nhìn về phía Mai Tam Cô nói: "Sư thúc, Khuynh Thành sư muội gặp người không quen, có phải sư thúc cũng nên quản không?"
Bọn họ nhạt lườm Trác Phàm, Mai Tam Cô không nói gì, chỉ nhìn Lạc Vân Thường cách nơi đó không xa, lạnh giọng quát: "Tiểu nha đầu Lạc gia, có phải ngươi nên cai quản nô tài của mình không? Đừng để hắn trêu hoa ghẹo bướm khắp."
"Này, lão bà kia, có phải bà cũng nên buộc mấy dây xích nhà mình lại không, đừng để mấy chó già sủa loạn, khiến lỗ tai người ta không yên tĩnh!" Trợn mắt một cái, Lạc Vân Thường chế giễu lại.
Thế nhưng lời này vừa nói ra, toàn bộ hội trường lần nữa nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Mấy người Lạc gia thế mà dám tranh cãi với Đan Hà tông, một trong bát Hoàng? Thực sự quá trâu bò, không biết bọn họ có lai lịch thế nào.
Mà Mai Tam Cô sống gần vạn năm qua, đây cũng là lần đầu tiên bị một tiểu nha đầu sỉ nhục, tức giận xông lên não, như muốn nổ tung, một cỗ khí thế cường đại mạnh mẽ ép về phía Lạc Vân Thường: "Nha đầu chết tiệt kia, thật can đảm!"
Bạch!
Một thân ảnh lóe lên, ngăn trước người Lạc Vân Thường, đồng thời có một đạo khí thế băng lãnh phát ra, khí thế này hung hăng va chạm với Mai Tam Cô, phát ra tiếng nổ thật lớn.
Mai Tam Cô run rẩy hoảng sợ, đưa mắt nhìn sang đã thấy Bách Lý Ngự Vũ cũng lui một bước, nhìn Mai Tam Cô với ánh mắt ngoan cố và tàn nhẫn.
Lão thái bà, cũng có chút tài năng!
Tiểu cô nương này, làm sao có thể...
Tròng mắt run rẩy, Mai Tam Cô tinh tế dò xét Bách Lý Ngự Vũ cả nửa ngày, càng nhìn càng kinh hãi, mọi người nhìn thấy cũng khó có thể tin, trong lòng cũng xem trọng Lạc gia ba phần.
Nên biết rằng Mai Tam Cô là cao thủ Hoàng cấp, nhưng Bách Lý Ngự Vũ chỉ là Linh Vương hậu kỳ mà thôi. Nhưng dù vậy, thực lực của hai người lại tương xứng.
Xem ra Lạc gia dám tranh chấp với tám Hoàng, không phải là không có đạo lý.
Mấy vị đại biểu cho bát Hoàng trong lòng trầm ngâm, không dám khi dễ, người xem dưới đài mỗi người đều kinh hồn bạt vía, lần nữa trở nên náo nhiệt.
Bách Lý Ngự Vũ thở dài một hơi, không nhìn lão bà này nữa, ánh mắt chuyển tới Trác Phàm đang nhìn Sở Khuynh Thành chằm chằm, phẫn nộ quát: "Trác quản gia, chuyện này là ngươi gây ra, hiện tại trốn ở nơi đó tán gái, có ý tứ gì?"
"Đúng vậy, Trác quản gia, ngươi nói muốn xuống dưới đánh cược một lần, chúng ta mới cùng ngươi xuống. Không có lý do gì ngươi ở một bên nghỉ ngơi, bản tiểu thư thay ngươi ra sân cược." Lạc Vân Thường cũng lười biếng nhìn hắn, cười khẽ một tiếng, nhưng trong nụ cười, mang theo sự cay đắng.
Cái gì, quản gia?
Sở Khuynh Thành nhịn không được giật mình, không thể tin nhìn hắn: "Ngươi... Ngươi là quản gia Lạc gia?"
Con hàng này chỉ là một Đoán Cốt cảnh, sao có thể là quản gia của một gia tộc thổ hào như vậy chứ? Làm sao có thể? Thời điểm bọn họ chọn ngươi không nhìn thấy thực lực của ngươi sao?
"À.. Một hồi sẽ giải thích cho nàng!"
Trác Phàm phất tay về phía Sở Khuynh Thành, vội vàng xoay người rời đi dưới ánh mắt mê mang của nàng.
Chờ Trác Phàm đến bên cạnh Lạc Vân Thường, vị đại tiểu thư này mười phần tự nhiên nhường ra một chỗ, mấy người Lệ Kinh Thiên điều chỉnh lại vị trí ngồi một chút, cung kính mời Trác Phàm ngồi xuống.
Lần này, tất cả mọi người có mặt tin tưởng tên này chính là quản gia Lạc gia của gia tộc thần bí, dưới một người, trên vạn người.
Thế nhưng là, vì sao...
Người thành chủ kia nhìn Trác Phàm thật sâu, trong mắt mê mang, nhưng biết được thân phận đối phương tôn quý, mặc kệ thực lực như thế nào, hắn cũng không thể lơ là.
Thế là, người thành chủ kia cũng mỉm cười, khen: "Trác tiên sinh, tuổi trẻ tài cao!"
"Thành chủ đại nhân khách khí rồi, bây giờ đánh cược được rồi, bắt đầu đi!"
"Thống khoái!"
Khẽ gật đầu, Thành chủ kia cảm thấy thầm khen một tiếng, sau đó liền nhìn về phía tám người trên bàn nói: "Các vị khách cược đã vào bàn, vậy ta giới thiệu một chút quy củ đánh cược. Đầu tiên, so tài lực, người có tài lực càng cao, thẻ đánh bạc trong tay càng nhiều, càng có tư cách tiến cấp, trở thành nhà cái, người có tài lực thấp thì phải từng bước thắng nhà cái, mới có thể tiếp tục cạnh tranh vòng tiếp theo, một khi thua, mất hết vốn liếng!"
Mai Tam Cô híp mắt không hiểu: "Có ý gì?"
"Rất đơn giản, mọi người thay phiên thành nhà cái cạnh tranh cược!"
Tà cười một tiếng, Thành chủ kia chậm rãi nói: "Ví dụ chúng ta xuất ra bảo vật, bảo vật ta có giá trị cao thì ta là nhà cái, ngươi cùng ta đánh cược, ngươi thắng, ta đưa bảo vật cho ngươi, ngươi đi cược với người tiếp theo, mãi cho đến hết, người thắng được hết thẩy mọi người cũng là người thắng trận!"
Mọi người run lên kinh hãi: "Nói như vậy, trước khi đánh cược với ngươi, chúng ta phải tự giết lẫn nhau? Sau cùng tất cả bảo vật đều thua vào trong tay ngươi, chúng ta không còn gì cả?"
"Hoàn toàn chính xác là như vậy, ai bảo ta có địa đồ Minh Hải, là bảo vật vô giá chứ? Dù có bao nhiêu bảo vật cộng lại, đều không thể so sánh với cái này của ta, đương nhiên ta là nhà cái sau cùng. Trước lúc này, mời các ngươi phân phân thắng thua. Nhưng các ngươi nên hiểu rằng, đánh cược trước cũng có chỗ tốt, có lẽ đến lúc đó hắn có hai kiện bảo vật, có khả năng thành nhà cái, ha ha ha..."
Sắc mặt mọi người âm trầm, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tên Bạc Hoàng này thật quá xảo trá, lấy phương pháp này để lừa gạt tất cả mọi người, không chừng mọi người đến nơi này mất hết cả vốn liếng, sau cùng không vớt vác được gì.
Địa đồ là của hắn, tất cả bảo vật khắp nơi cũng thành của hắn, thật sự là mất cả chì lẫn chài.
Nhưng không cá cược, lại không cam lòng, đây chính là địa đồ Minh Hải.
Nếu dùng vũ lực đoạt được sẽ gây ra tranh chấp không cần thiết, điều này không tốt cho bất kỳ ai, dù sao cái này không thể đánh đồng với Cửu U Bí Lục năm đó, bí tịch lấy được có thể dùng liền nhưng đồ chơi này có được chưa chắc có thể tìm được.
Quá không khôn ngoan nếu tranh đấu một điều gì đó không chính đáng.
Nghĩ như vậy, mọi người trầm ngâm một chút, cuối cùng gật đầu tán thành.
Được, liều mạng!
Bạch!
Một Lưu Ly trản bảy màu xuất hiện trước mặt tại tất cả mọi người, Mai Tam Cô đem vật kia thả trên đài, bình tĩnh nói: "Đây là bảo trấn tông của Đan Hà tông, Tử Kim Lưu Ly trản, Thánh Binh tứ phẩm cao giai!"
"Đây là quyền trảo ma linh, Ma Hoàng đại nhân để ta mang tới, Thánh Binh tam phẩm cao giai!" Ngay sau đó, một lão nhân tóc đen cũng xuất ra một cái nanh vuốt có hắc khí lượn lờ, ném lên trên, tựa như có chút bất đắc dĩ.
Dù sao so với Tử Kim Lưu Ly trản thì cấp thấp hơn nhiều.
Nhưng Trác Phàm nhìn thấy, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Thứ này là thành tựu tối cao bản thân hắn đã luyện cho nghiệt đồ, không nghĩ tới ở chỗ này lại thấy được!
Ngay sau đó, còn có mấy đại biểu bát Hoàng cũng nhao nhao lấy bảo vật của mình, có Thánh Binh tứ phẩm, có bảo bối tam phẩm, nhưng cao cấp nhất vẫn là Phong Linh Kiếm của Kiếm Hoàng, Thánh Binh ngũ phẩm trung giai!
Nhìn thấy cái này, mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy sáng tỏ, lão gia hỏa này có thể ngồi vị trí thứ hai đếm ngược.
Không ngờ lão gia hỏa này cũng thật sự bỏ được, đem bảo vật lấy ra cạnh tranh cược.
Chẳng qua theo suy nghĩ mà phán đoán, nhưng người Thành chủ phải dựa theo thông lệ, nhìn về phía Trác Phàm nói: "Không biết làn cạnh tranh này Lạc gia cược vật gì?"
"Gia tộc thổ hào bọn họ, Linh Thạch không thiếu, nhưng bảo vật thì chưa chắc có, phải tích lũy qua nhiều năm, không có nội tình, sao có thể tuỳ tiện xuất ra? Hừ!" Bĩu môi khinh thường, Phương Mẫn lúc này châm chọc nói.
Mỉm cười, Trác Phàm lơ đễnh, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một âm thanh trong trẻo vang lên, trước mắt mọi người xuất hiện một đạo trắng hồng, Long Ngâm gào thét, âm thanh vang vọng thương khung. Ánh sáng chói lóa này khiến mọi người không thể mở mắt được.