Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1841 - Chương 1847: Mỹ Nhân Kế

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1847: Mỹ nhân kế

Trong một gian mật thất tối tăm, Trác Phàm lặng lẽ đứng ở trung tâm, tâm niệm vừa động, một thanh trường kiếm đen nhánh lập tức xuất hiện trong tay hắn, trong đồng tử bên phải, hai vầng sáng màu vàng bỗng dưng thoáng hiện.

"Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, phá không!"

Ầm.

Một đạo dao động vô hình mạnh mẽ đánh vào thân kiếm, khiến nó run rẩy, sau đó hóa thành một hài tử sắc mặt ngăm đen, chính là Kiếm Đồng được thả ra.

"Chủ nhân, rốt cuộc ngài cũng thả ta ra, Kiếm Đồng biết sai rồi, không dám nữa!" Thấy mặt Trác Phàm, Kiếm Đồng vội vàng khom người bái lạy.

Lạnh lùng nhìn hắn, Trác Phàm thản nhiên nói: "Đã biết sai, sai ở chỗ nào?"

"Kiếm Đồng không nên phạm thượng, ra tay nặng với tam thiếu gia, hắn là con nuôi của chủ nhân, ta chỉ là bội kiếm của chủ nhân, tôn ti có khác. . ."

"Đánh rắm, đây là cái sai của ngươi sao?"

Nhìn chằm chằm vào hắn, Trác Phàm hét lớn: "Ngươi sai ở chỗ không phân biệt thân quen, xuất thủ không tiết chế. Trong lòng ghen tị, có ma không đạo. Ngươi là bội kiếm tùy thân của ta, vốn là người thân nhất của ta, nhưng Tiểu Tam Tử là con nuôi ta, lại là tay trái tay phải của ta, cho nên ngươi muốn thay vào đó. Bởi vậy lần tỷ thí kia, ngươi mới chọc giận hắn, sau đó bất đắc dĩ hạ sát thủ, ta nói không sai chứ!"

Kiếm Đồng run lên, im lặng không nói.

Ngay sau đó, Trác Phàm tiếp tục nói: "Ngươi nên biết rằng thủ hạ của ta mỗi người ta đều đối xử như nhau, cao thủ Kiếm Vương hay mấy người Lệ lão đều một dạng đãi ngộ, cũng không nghĩ bọn họ có đẳng cấp khác, cần phải đấu đá nhau. Bất cứ một tổ chức nào, nếu tiêu hao sức lực vào tranh phong nội bộ thì nhất định sẽ đổ vỡ, đây là một trong nguyên nhân năm đó Kiếm Tinh bị tiêu diệt, bởi vì Bách Lý Kinh Vĩ muốn khuếch trương thế lực, dẫn phát hai nhóm Kiếm Vương tranh đấu nội bộ. Tiểu Tam Tử là người một nhà, ta không hy vọng bội kiếm tùy thân và tay trái của ta phải chém giết, hiểu chưa?"

"Dạ, chủ nhân!"

"Đừng kêu chủ nhân, gọi cha đi!"

"Cha?" Không khỏi sững sờ, Kiếm Đồng kinh ngạc nhìn về phía Trác Phàm.

Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm khẽ nói: "Ta nói rồi, ta không muốn nội đấu, chỉ muốn đối với tất cả mọi người như nhau. Ngươi được sinh ra, tính khí giống ta nhất, cũng xem như con ruột của ta. Nếu ngươi ghen ghét với Tiểu Tam Tử thì ta cũng nhận ngươi làm con, hiện hắn là đại ca ngươi, sau này huynh đệ hợp lực, không phân biệt tôn ti khác, tự nhiên cũng không cần ghen ghét làm gì."

"Dạ, phụ thân!" Nhếch miệng cười một tiếng, Kiếm Đồng vui vẻ nói.

Chậm rãi khoát tay, Trác Phàm lần nữa cảnh cáo: "Có một điều nữa, ngươi theo ta lâu nhất, hẳn phải biết quy tắc của ta, Ma đạo, có ma còn cần có đạo, người của mình tuyệt đối không thể ra tay nặng. Nếu không thì khi sư diệt tổ, đồng môn tương tàn. Còn nhớ Tà Vô Nguyệt Ma Sách tông không? Nếu ngày nào đó ta phát hiện ngươi đi theo con đường ma đạo như hắn, ta cũng sẽ không giống sư tổ hạ thủ lưu tình đâu."

"Dạ, phụ thân, con sẽ tu thân dưỡng tính, cùng cha lĩnh hội Đại Đạo, sẽ không bị ma tâm che mắt!" Thân thể ưỡn lên, Kiếm Đồng bảo đảm nói.

Hài lòng gật đầu, Trác Phàm vỗ nhè nhẹ bờ vai hắn, thở dài một hơi, chỉ hy vọng như thế.

Kẹt kẹt!

Đúng lúc này, cánh cửa nhẹ vang lên, Bách Lý Ngự Vũ đi tới, bất đắc dĩ nói: "Trác quản gia, bên ngoài có người tìm!"

"Tìm ta, ai vậy?"

"Còn có thể là ai, hồng nhan họa thủy thôi!"

"Khuynh Thành?" Nheo mắt, Trác Phàm suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu: "Được, ta ra ngay!"

Nói xong, Trác Phàm nhanh chóng bước ra ngoài, Bách Lý Ngự Vũ nhìn thấy buồn bực ngán ngẩm nói: "Trác quản gia, chuẩn bị lúc nào cưới phu nhân quản gia từ Đan Hà tông về?"

"Còn chưa phải lúc, bây giờ không phải là thời cơ chính diện khai chiến với bát Hoàng, mà. . ."

Hai con ngươi hơi nhíu lại, Trác Phàm sâu xa lên tiếng: "Đan Hà tông là nơi nàng lớn lên, tâm nàng không ở chỗ ta, nếu tùy tiện dùng sức mạnh, quả thực chẳng khác nào giết mẹ nàng, tỷ tỷ nàng, nàng cũng sẽ hận ta cả đời. Vẫn nên tiến hành từng bước, suy nghĩ thỏa đáng, đợi ta phá vỡ quan hệ của các nàng, mọi chuyện sẽ trôi chảy thôi."

Bất đắc dĩ trợn mắt, Bách Lý Ngự Vũ bật cười ra tiếng: "Vậy phải chờ đến khi nào, nghe nói ở tông môn nàng rất được sủng ái, các trưởng bối đều che chở nàng, không chỉ sư phụ nàng và lão cô hoàng kia!"

"Đây cũng chính điều ta cảm thấy kỳ lạ, những lão thái bà kia tâm cơ cực kì, Khuynh Thành ở đây cũng không có biểu hiện gì hơn người, làm sao lại được những kẻ nịnh hót kia xem trọng vậy chứ?"

Trác Phàm nhíu mày hỏi: "Đúng rồi, ta nói Lệ lão đi điều tra giúp ta thân thế của Khuynh Thành, hắn đi chưa?"

"Còn chưa, hắn nói chờ chúng ta an toàn rời khỏi sòng bài, mới tiến hành nhiệm vụ này!"

"Bảo hắn đi điều tra ngay lập tức, bên trong sòng bạc này có Bạc Hoàng chăm sóc, không ai dám giương oai ở đây!"

Vội vã khoát tay, Trác Phàm thản nhiên nói: "Mà hiện tại ta lại có thêm một tiểu nhi tử, an toàn không là vấn đề, bảo hắn nhanh đi đi!"

Vỗ nhè nhẹ bờ vai Bách Lý Ngự Vũ, Trác Phàm quay người rời đi. Bách Lý Ngự Vũ nhíu mày, kỳ dị nhìn về phía Kiếm Đồng: "Tiểu nhi tử? Ngươi cũng thành nhi tử của hắn?"

"Không được sao? Dù thế nào, ta cùng phụ thân cũng sớm chiều ở chung!"

Mỉm cười, Kiếm Đồng liếc nhìn nàng nói: "Thế nào, ngươi muốn làm mẹ chúng ta sao?"

Hai má ửng đỏ, Bách Lý Ngự Vũ không thèm nhìn hắn, trong mắt lóe lên một chút bất đắc dĩ. Đáng tiếc, hắn chỉ nhìn thấy nữ nhân kia,. . .

Một nơi khác, Trác Phàm đi vào phòng khách lộng lẫy, lại nhìn thấy Sở Khuynh Thành đi tới đi lui.

"Khuynh Thành, sao nàng tìm được chỗ này?"

"Trác Phàm!"

Sở Khuynh Thành vui vẻ khi nghe giọng hắn, vừa mới kêu tên xong, sắc mặt bỗng dưng tối sầm lại, bất đắc dĩ cúi thấp đầu.

Trác Phàm cảm thấy rõ ràng, nhưng vẫn hỏi: "Thế nào, có chuyện gì sao?"

"Trác Phàm, chuyênn này. . ."

"Có chuyện gì cứ việc nói, hai chúng ta đều là vợ chồng, có gì không tiện mở miệng?"

"Ai là vợ chồng với ngươi, đáng ghét!"

Hai gò má đỏ ứng, Sở Khuynh Thành hung hăng nguýt hắn, nhưng lại cúi thấp mặt xuống, thở dài: "Trác Phàm, thực sự chuyện này ta không biết nên mở miệng như thế nào. . . Mai sư thúc người . . Muốn ngươi, đem địa đồ kia đưa cho chúng ta!"

Trác Phàm nhìn nàng thật sâu, suy nghĩ một chút, thở dài: "Khuynh Thành, chuyện này. . . thật sự làm khó ta. Mặc dù nàng là lão bà của ta, nhưng địa đồ là của gia chủ, ta chỉ là một quản gia mà thôi. Được gia chủ đồng ý ta mới lên làm quản gia, làm sao có thể trộm đồ vật của gia chủ đưa cho người nhà ta chứ?"

"Ta cũng cảm thấy như vậy, dù ngươi là quản gia, cũng chỉ ăn nhờ ở đậu, mấy sư thúc yêu cầu thật sự quá đáng!"

Sở Khuynh Thành nhíu mày nghĩ một lát, khẽ cắn môi: "Được rồi, Trác Phàm ngươi tuyệt đối đừng khó xử, ta sẽ trở về bẩm báo với bọn họ, cùng lắm cũng chỉ bị mắng một trận mà thôi, không sao cả!"

Nói xong, Sở Khuynh Thành chuẩn bị rời đi, thế nhưng còn không đợi nàng bước hai bước, Trác Phàm đã vội nắm lấy vai nàng, nói: "Chờ một chút, nàng nói là. . . vì chuyện này bọn họ mắng nàng sao?"

"Ừm, sư thúc thì không sao, chỉ có mấy sư tỷ thôi, bọn họ lại châm chọc khiêu khích!" Sở Khuynh Thành cười cười, khẽ gật đầu.

Trác Phàm xót xa ôm nàng vào trong ngực, Sở Khuynh Thành cũng không phản đối, trong nháy mắt ngã vào trong ngực hắn, Trác Phàm thở dài một hơi: "Haizzz, Khuynh Thành đáng thương, lão bà đáng thương của ta, làm sao lại bị đối xử như vậy chứ? Nếu không. . . nàng rời khỏi Đan Hà tông, đến tìm nương tựa với vi phu đi!"

"Như vậy sao được? Sư phụ sư thúc đều tốt với ta, cho dù có chút ủy khuất, cũng có thể nhịn được, làm sao có thể tùy tiện phản bội sư môn chứ?"

Sớm đã đoán được suy nghĩ của nàng, Trác Phàm chỉ biết thở dài, cũng không nóng nảy, chỉ giả bộ trầm ngâm một lúc, cắn răng nói: "Như vậy đi, tuy ta không thể đưa bản đồ cho bọn họ, nhưng chỉ cần bọn họ tặng nàng cho ta, ta sẽ vẽ cho bọn họ một tấm bản đồ, kỹ xảo vẽ của ta khá chuẩn đấy!"

"Cái gì, tặng ta cho ngươi?"

"Đúng vậy, nàng trở về nói với bọn họ như thế, đồng ý hay không đều không quan hệ gì đến nàng, bọn họ không có lý do mắng nàng."

Cười hắc hắc, Trác Phàm ôm nàng, cưng chiều nói: "Lão bà, ta đưa điều kiện này không phải để làm nhục nàng, ta chỉ muốn vợ chồng chúng ta nhanh chóng đoàn tụ. Chỉ cần chúng ta có thể cùng một chỗ, việc gì ta cũng có thể làm được!"

Giận dỗi liếc hắn nhưng trong lòng Sở Khuynh Thành khá ngọt ngào, khẽ gật đầu. Nhưng rất nhanh, dường như nghĩ đến cái gì, tỉ mỉ liếc nhìn Trác Phàm một cái, hỏi: "Đúng rồi, lúc đánh cược làm sao ngươi chặt hai chân của Liễu trưởng lão, hắn là cường giả Hoàng giai, ngươi chỉ là. . ."

"Đoán Cốt cảnh, ta biết, các ngươi đều xem thường ta!"

"Không phải, từ khi sau chuyện đó, Mai sư thúc cũng nhìn ngươi với ánh mắt khác, rốt cuộc sao ngươi làm được?"

"Rất dễ dàng, ba chữ!"

Trác Phàm cười một tiếng, lẩm bẩm nói: "Khoái ngoan chuẩn, lúc đó hắn cách ta gần như vậy, vẻ mặt đắc ý, không có chút phòng bị, chỉ cần trong tay ta có một kiện đủ sắc bén, thừa cơ đánh lén, đừng nói hắn là Hoàng giai, dù là Thánh Giả cũng chạy không thoát!"

"Cũng không đúng, sư thúc ta nói, một kiếm nhanh như vậy, tuyệt đối phải ma luyện trong núi thây biển máu mà ra, một Đoán Cốt cảnh như ngươi, làm sao có thể. . ."

"Thực không dám giấu giếm, trước kia. . . ta mổ heo!"

Trác Phàm bật cười nói: "Heo chết dưới tay ta không có một ngàn cũng có một vạn, cũng từ trong núi thây biển máu ma luyện đi ra, sư thúc kia của ngươi thật sự biết nhìn, ha ha ha. . ."

Gật gật đầu, Sở Khuynh Thành như bừng tỉnh ngộ: "Thì ra là thế, nhưng mổ heo với giết người khác biệt rất lớn. . ."

"Không khác biệt lắm, cứ xem người thành heo là được. Đúng rồi, nàng ra ngoài cũng lâu rồi nhanh về đi, nói những lời ta nói với nàng, không chừng chuyện tốt của hai chúng ta lại thành, ta rất muốn làm rể hiền Đan Hà tông, ha ha ha. . ."

"Chán ghét!"

Trác Phàm liên tục không ngừng thúc giục Sở Khuynh Thành rời đi, đùa giỡn không ngừng. Sở Khuynh Thành lại không phản cảm, chỉ mắng nhẹ một tiếng, cũng vui vẻ rời đi.

Chờ bóng lưng nàng dần biến mất, sắc mặt Trác Phàm lại trầm xuống, chăm chú xoa xoa bàn tay: "Đan Hà tông đáng chết, thế mà để Khuynh Thành dùng mỹ nhân kế? Rốt cuộc các ngươi xem lão bà của ta là cái gì? Hỗn đản, hừ!"

Chươn

Bình Luận (0)
Comment