"Sư thúc, sư thúc, ta mang bản đồ về rồi!"
Trong tiểu viện rộng lớn, Sở Khuynh Thành mừng rỡ vội chạy về, lớn tiếng gọi.
Nghe âm thanh của nàng, một đám người như mong mỏi từ lâu vội ra đón, đi dầu là Ma Tam Cô, trong mắt trừ ngạc nhiên còn có sự tham lam chiếm hữu. Theo sát phía sau là đám người Phương Mẫn, ánh mắt đầy ghen ghét khinh bỉ, thậm chí hai mũi nóng lên.
"Khuynh Thành, vất vả cho ngươi rồi, bản đồ đâu?"
"Ở chỗ này!"
Cười hì hì một tiếng, Sở Khuynh Thành lập tức đưa lên, Mai Tam Cô vội vàng tiếp nhận, thân thể kích động không ngừng run rẩy.
Phương Mẫn nhìn thấy chua xót nói: "Ôi, nghĩ không ra cũng có ngày sư muội cũng có thể thi triển mỹ nhân kế. Nhưng vì thiếu kinh nghiệm nên hắn chỉ cho tấm bản vẽ, không đưa ra đồ thật, nếu sư tỷ ta xuất mã mà nói, hừ!"
"Sư tỷ, ta có dùng kế sách gì đâu, chúng ta nghiêm túc..."
Ngượng ngùng cúi thấp đầu, Sở Khuynh Thành lẩm bẩm nói: "Mà đồ thật ở trong tay gia chủ, nếu lấy đi gia chủ hỏi hắn thì làm thế nào, hắn có thể vẽ đã nguy hiểm lắm rồi, sao chúng ta có thể… ?"
Hiểu ý nàng, Mai Tam Cô cũng gật đầu không ngừng, tỏ ra đại nghĩa nói: "Không sai, tiểu tử kia có thể vì Khuynh Thành làm đến nước này, đã chứng minh tình thâm nghĩa trọng, chúng ta thực không nên làm khó hắn, đoán chừng hắn cũng làm không được. Hiện tại, có thể có bản đồ mô phỏng lại, đã rất không tệ, ha ha ha..."
Khóe miệng nhếch đến mang tai, Mai Tam Cô không kịp chờ đợi mở hộp gấm kia ra.
"Sư thúc, người cũng cảm thấy như vậy sao? Vậy chuyện hắn yêu cầu..."
"Sau khi trở về ta sẽ bẩm báo với chưởng môn sư tỷ, ngươi không cần hấp tấp!"
"Dạ, nhờ sư thúc làm chủ!"
Sở Khuynh Thành cười đầy ngọt ngào, nắm lấy ống tay áo, cúi đầu, một chân vẽ vòng tròn trên mặt đất, như chim nhỏ vui sướng, vừa ngượng ngùng nội liễm, không dám tùy ý biểu lộ.
Phương Mẫn ở một bên nhìn mà hận đến hàm răng nghiến chặt. "Chỉ là một tên xú tiểu tử thôi, có gì mà đắc ý, hừ!"
"Hả?"
Thế mà, đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ phát ra. Ánh mắt Phương Mẫn vui vẻ, vội vàng nhìn lại: "Thế nào, sư thúc, có phải địa đồ có vấn đề gì không?"
"Làm sao có thể chứ? Trác Phàm sẽ không gạt ta!" Sở Khuynh Thành cũng cả kinh, bước lên phía trước xem.
Nhưng nàng không phải lo lắng bản đồ có vấn đề, mà chỉ lo lắng vì chuyện này khiến sư thúc nổi giận, phá hư chuyện tốt của bọn họ.
Mai Tam Cô nhíu mày suy nghĩ, tay cầm trang giấy nhăn nheo với những đường tròn tối màu, trông giống như bản đồ. Có điều tranh này vẽ bản đồ địa vực khá huyền bí, xem trong thời gian ngắn bà ta nhìn không hiểu.
"Không hổ là địa đồ Minh Hải, sâu không lường được, lão thân nhìn không ra chút đầu mối nào."
"Sư thúc, người khẳng định đây là thật?" Con ngươi đảo quanh, Phương Mẫn châm ngòi: "Có lẽ tiểu tử kia chỉ vẽ lung tung lừa gạt người đấy? Dù sao người nhìn thấy địa đồ Minh Hải này có thể đếm được trên đầu ngón tay, chúng ta đều chưa thấy qua, bị hắn lừa gạt, chẳng có gì lạ!"
Nghe được lời này, Sở Khuynh Thành quýnh lên, chặn lại nói: "Sư thúc, sẽ không đâu, Trác Phàm rất dụng tâm với chuyện này, mà hắn đã đảm bảo với ta nhất định sẽ dùng hết khả năng vẽ địa đồ kia, ta cam đoan hắn không vẽ sai đâu, ngài đừng nghe sư tỷ đoán mò!"
"Ta đoán mò? Ngươi nhìn xem hắn vẽ cái quái gì thế này, nhìn không hiểu..."
"Mẫn Nhi!"
Thế nhưng lời nàng ta nói còn chưa xong, Mai Tam Cô đã trừng nàng, cầm lấy tấm bản đồ, mặt mũi hớn hở nói: "Cũng vì xem không hiểu, mới là thật. Nếu bản đồ này nhìn xem hiểu dễ dàng thì đạo tràng Minh Hải sớm đã biến thành thắng cảnh du lịch, còn cần chúng ta ở chỗ chen nhau tranh đoạt làm gì? Riêng tấm bản đồ này, ta có thể nhìn ra được tiểu tử kia rất dùng tâm vẽ!"
"Vâng, sư thúc, sao người lại nói như vậy?"
"Các ngươi nhìn xem, hình dáng của bản đồ không có dùng bút mực để vẽ, hoàn toàn khác biệt với bản đồ bình thường."
Hãy nhìn xem, đường viền của tấm bản đồ này không có bất kỳ nét vẽ nhân tạo nào, nó hoàn toàn khác với các cạnh và góc của bản đồ thông thường.
Đắc ý ngẩng đầu lên, Mai Tam Cô một vừa phân tích: "Nếu là giả, nét vẽ sẽ tinh tế. Nhưng Minh Hải là nơi nào, nét vẽ bình thường có thể phác họa được sao? Những đường cong càng hư huyễn mới càng là thật, cũng chứng minh hắn cực kỳ dùng tâm để vẽ. Riêng mấy phần mờ nhạt này, ta nghĩ nó là chỗ Minh Hải, có điều chúng ta không biết làm sao phá giải mà thôi!"
Nói xong, Mai Tam Cô giơ địa đồ trước mặt những nữ nhân, tất cả mọi người mở lớn hai mắt nhìn kiệt tác huyễn hóa này, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, Sở Khuynh Thành cũng cười rạng rỡ, kiêu ngạo tự hào.
Chợt, thân thể Phương Mẫn lảo đảo một cái, như muốn nôn mửa, chỉ địa đồ nói: "Tên tiểu tử kia dùng cái gì để vẽ thế, sao trên giấy có mùi khai cực kỳ?"
"Thật sao?"
Khẽ sững sờ, Mai Tam Cô xích lại gần ngửi lấy, cũng vội vàng né tránh, vẻ mặt ghét bỏ: "Đúng vậy, hắn dùng cái gì vẽ thế? Hình như không phải bút mực!"
Sở Khuynh Thành nghe vậy cũng cảm thấy khẩn trương, sợ vì chuyện này mà sư thúc chán ghét Trác Phàm, sau đó vội vàng giảng hòa nói: "À, sư thúc, Trác Phàm nói muốn vẽ địa đồ Minh Hải giống như đúc, tuyệt không thể dùng bút mực. Ngài xem, bút mực đều màu đen, làm sao có thể tạo ra cảm giác huyễn ảo? Cho nên hắn trăm cay nghìn đắng, mới tìm được một loại mực cực kỳ danh quý, mà đặc biệt thích hợp để vẽ. Sư thúc, hắn dùng tâm huyết để vẽ đó."
"Thật sao?"
Lông mày nhíu lại, Mai Tam Cô nhìn bản đồ kia, khen ngợi gật đầu: "Không sai, nếu bút mực thông thường khó có thể có được hiệu quả như thế, tấm bản đồ này tiểu tử kia hao tốn khá nhiều tâm huyết. Được rồi, ngày mai chúng ta xuất phát, rời khỏi Vân Lam thành, mang bản đồ quay về tông môn đưa cho tông chủ, ta nghĩ tỷ ấy nhất định sẽ rất vui sướng, cho nên các ngươi đều lập công, đặc biệt là Khuynh Thành, ha ha ha..."
Khinh thường bĩu môi, Phương Mẫn vô cùng ghen ghét.
Sở Khuynh Thành tươi cười, thở một hơi thật dài, cũng yên tâm đôi chút.
Nếu có công này, chắc hẳn sư phụ sẽ không để ý đến xuất thân của Trác Phàm.
Kết quả sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, mọi người Đan Hà tông nhận được bản đồ, chuẩn bị lập tức lên đường, rời khỏi nơi này.
Thế nhưng lại cực kỳ trùng hợp, ở cửa thành, mọi người Lạc gia cũng lập tức lên đường, hai đám nhân mã nhất thời đụng nhau!
"Chuẩn bị tốt, sắp đánh nhau!"
Sắc mặt hơi trầm xuống, Trác Phàm nhẹ giọng nói với Bách Lý Ngự Vũ: "Nhìn chằm chằm lão thái bà kia, một khi bà ta dám động, không cần phải khách khí, nhưng đừng lấy mạng của bà ta!"
Khẽ gật đầu, Bách Lý Ngự Vũ chuẩn bị ứng chiến!
Có điều hắn không nghĩ tới khi Mai Tam Cô gặp Lạc gia, lại vô cùng vui mừng, nhìn Trác Phàm tươi cười, chủ động bắt chuyện với bọn họ: "Các vị bằng hữu Lạc gia, hôm nay các ngươi cũng muốn rời đi sao? Thật trùng hợp, chúng ta cũng thế, nhưng không biết có thuận đường không?"
"À, chắc không thuận đâu!"
Trác Phàm sững sờ, cảm thấy kỳ lạ, không phải bà ta nhận được bản đồ rồi sao? Vì sao lại có tâm tình chào hỏi hắn như vậy?
Bách Lý Ngự Vũ cũng kỳ quái nhìn Trác Phàm, không phải chuẩn bị nghênh chiến sao? Nhìn bộ dạng rất thân cận của đối phương, không có bộ dáng gì chuẩn bị động thủ cả.
Mấy người Lạc gia ngẩn ra, Mai Tam Cô vui vẻ chào từ biệt, lại đến trước mặt Trác Phàm cười tươi như hoa, ám chỉ nói: "Trác quản gia tuổi trẻ tài cao, tin tưởng chúng ta về sau còn có rất nhiều cơ hội hợp tác, gặp lại!"
Vừa mới nói xong, Mai Tam Cô hùng dũng hiên ngang rời đi, chúng đệ tử nhanh chóng đuổi theo. Sở Khuynh Thành đi cuối cùng, đến trước mặt Trác Phàm, nháy nháy mắt với hắn, lòng đầy vui vẻ rời đi.
Nhưng rất nhanh, một giọng mật ngữ truyền âm rơi vào tai hắn: "Yên tâm đi, sư thúc rất hài lòng với ngươi, chuyện tốt của chúng ta sẽ thành!"
Hài lòng? Bà ta nhận bản đồ như thế mà còn hài lòng sao?
Trác Phàm trợn tròn hai mắt nhìn mấy người Sở Khuynh Thành rời đi, cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Nhưng trong lòng hắn mê mang không hiểu, thì người khác cũng keo hồ đầy trán. "Trác Phàm, không phải ngươi nói lão thái bà kia sau khi xem xong bản địa đồ ngươi đưa, hôm nay nhất định sẽ truy sát, còn thúc chúng ta nhanh chóng lên đường, sao bây giờ gặp người ta lại thích ngươi đến vậy chứ?"
Bách Lý Ngự Vũ chầm chậm đến bên cạnh, vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Nếu bà ta ta trẻ lại mấy ngàn tuổi, chắc sẽ lấy thân báo đáp."
Trác Phàm hít sâu một hơi, hắn vạn phần không hiểu: "Không đúng, lão thái bà kia nhìn thấy cái phao kia... không tức giận sao?"
"Gì mà cái phao, ngươi vẽ địa đồ kia như thế nào?"
"Cứ như vậy vẽ thôi, ai còn nhỏ cũng đã vẽ rồi, ngươi chưa vẽ qua à?" Có chút xấu hổ, Trác Phàm phất tay, mang theo mọi người rời đi.
Bách Lý Ngự Vũ nhìn thấy vẫn không hiểu: "Vẽ bản đồ mà chúng ta đều vẽ qua? Ta còn chưa cầm tới bút làm sao có thể vẽ chứ?"
"Này, Kiếm Đồng, cha ngươi có ý gì?" Đúng lúc Kiếm Đồng đi qua người nàng, Bách Lý Ngự Vũ nắm lấy tay hắn, hỏi.
Kiếm Đồng nhìn nàng thật sâu, cười mập mờ nói: "Nếu ngươi thật sự là mẹ ta, nhất định có thể nhìn thấy cha tự mình vẽ bản đồ cho ngươi!"
"Ha ha, ngươi có ý gì?"
"Ý ta là, ngày đó ta gặp cha ta tùy tiện lấy một tấm giấy Tuyên Thành, tiểu trên đó, rồi hong khô, cho vào trong hộp gấm."
Cười nhạo rồi nhún vai, Kiếm Đồng không để bụng, trêu chọc nói: "Vẽ bản đồ á, ta là kiếm linh, chưa từng gặp qua, nhân loại các ngươi khi còn bé không phải ai cũng tè dầm sao? Điều này cũng không biết, cắt!"
Coong!
Bách Lý Ngự Vũ trợn mắt kinh ngạc nhìn bóng lưng Trác Phàm, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Trác Phàm cho rằng lão thái bà kia đuổi giết hắn.
Dạng đùa lão tiền bối này, ai mà không bị tức chết, quan trọng là lão thái bà kia ngốc mới không chặt hắn, ngay cả lão nương cũng nhìn không được, hừ!