Hộc hộc hộc ...
Từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, thân thể Thiên Diện lão ma khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, hiển nhiên đã dị thường suy yếu.
Kiếm Đồng cùng Bách Lý Ngự Vũ quay đầu nhìn lại, đầu tiên là cả kinh, nhưng nhìn thấy con tin hắn bắt giữ là Trác Phàm, cũng trong nháy mắt lạnh nhạt xuống.
Hoàn toàn không nhận thấy vẻ kì dị trên mặt mọi người, Thiên Diện lão ma hung hăng cắn răng, gào thét thành tiếng: "Mau đem bản đồ Minh Hải giao ra, bằng không lão phu sẽ không khách khí!"
Nói xong, hắn càng nắm Trác Phàm chặt hơn.
Nhìn nhau một chút, người Lạc gia đều không nói gì, sắc mặt bình tĩnh dị thường.
"Lời lão phu vừa nói, các ngươi không nghe thấy sao? Cho dù hắn chỉ là Đoán Cốt cảnh, không phải cũng là quản gia của các ngươi sao? Các ngươi thực sự mặc kệ hắn chết hay sống sao?"
“Phương pháp phân tâm…. Lão tiền bối, ngươi trước kia hẳn là thích khách nhỉ!"
Thiên Diện lão ma rống giận liên tục, trong lòng dần dần sinh ra nghi hoặc, nhưng còn không đợi hắn nghĩ rõ ràng, một đạo thanh âm thản nhiên đã đột nhiên truyền vào trong tai hắn, gần trong gang tấc: "Đem nguyên thần của mình phân hóa muôn vàn, mê hoặc địch nhân, loạn trung thủ thắng( nhân lúc loạn lạc ra tay giành chiến thắng), lại giỏi che giấu như thế, ta cũng không phát hiện, đích thật là bản lĩnh khó có được. Bất quá điều này cũng cho đối phương cơ hội từng người một đánh phá, chậm rãi cọ xát, phải biết rằng, Nguyên Thần bại lộ ra bên ngoài, mặc dù có thực lực Linh Vương, cũng là vô cùng yếu ớt, trong chiến đấu giữa cao thủ Hoàng giai, chính là phi thường bất lợi!"
Mày run lên, lão ma kia giương mắt nhìn lại, liền thấy ánh mắt chế nhạo của Trác Phàm, không khỏi nhất thời giận dữ: "Chiến đấu giữa cao thủ Hoàng giai, ngươi chỉ là Đoán Cốt cảnh thì biết cái rắm gì, nếu dám nói nhảm, lão phu liền vặn cổ ngươi! "
“Ha ha ha.,, Nếu ngươi làm điều đó từ sớm, có lẽ sẽ còn có một cơ hội. Chỉ tiếc... Thích khách chính là thích khách, chú ý chính là nhanh chuẩn ngoan, một kích tất sát, mà không phải là bắt con tin. Ngươi ra tay lại không sử dụng sát chiêu, cũng đã đồng nghĩa phải chấm dứt sự nghiệp thích khách!"
Không khỏi sửng sốt, Thiên Diện lão ma nhìn hắn thật sâu không buông, nhưng lại là vạn phần khó hiểu. Hắn chỉ là một con kiến hôi Đoán Cốt cảnh, lão phu đường đường cao thủ Hoàng giai, còn cần phải dùng một kích tất sát với hắn sao? Hiện tại hắn đang nắm trong tay mình, muốn mạng hắn còn không phải là chuyện tức thời sao? Làm thế nào ...
Vù!
Bỗng nhiên, một trận tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, thân thể Thiên Diện lão ma run lên, không rõ nguyên nhân, chỉ là cảm giác bàn tay tựa như móng vuốt đang nắm lấy cổ họng Trác Phàm của hắn phảng phất như cứng lại, không cách nào nhúc nhích mảy may. Giương mắt nhìn lại, lại càng sợ hãi cả kinh, chỉ thấy giờ này khắc này, không biết từ khi nào, tay phải Trác Phàm đang nổi lên hồng mang nhàn nhạt, nắm chặt lấy móng vuốt của hắn không buông. Phảng phất như một cái kìm sắt, đang kẹp chặt.
"Sao... Làm sao có thể..."
Da mặt không nhịn được mà quất mạnh, Thiên Diện lão ma muốn xiết chặt tay lại, bóp nát cổ họng Trác Phàm. Đáng tiếc móng vuốt cứng ngắc của hắn, rốt cuộc cũng không thể động đậy được nữa, hơn nữa còn bị một cỗ cự lực khó có thể tin, chậm rãi di dời khỏi vị trí trí mạng kia.
"Ngươi... Ngươi..."
Trên mặt rốt cục xuất hiện biểu hiện kinh hãi, Thiên Diện lão ma nhìn móng vuốt của mình đang từng bước rời xa tầm mắt của mình, lại nhìn về phía Trác Phàm đang nở nụ cười tà dị, trong mắt liền chớp động thần quang sợ hãi, ngay cả đồng tử cũng càng lúc càng lớn: "Sao ngươi có thể có lực lượng như vậy... người chỉ là một cái Đoán Cốt cảnh..."
"Ha ha ha... ta đã nói rồi, kiếp sống thích khách của ngươi, kết thúc rồi! "
Rầm!
Vừa dứt lời, ánh mắt Trác Phàm lạnh lùng, cánh tay Kỳ Lân kia mạnh mẽ kéo, thân thể Thiên Diện lão ma vốn đã suy yếu, trong nháy mắt từ đầu vai hắn bay ra ngoài, ngay cả cánh tay kia, cũng vì cự lực, trong nháy mắt bị xé rách ra. Từng đạo máu tươi đỏ thẫm, rắc đầy đất.
Hưu!
Thế nhưng, còn không đợi hắn cảm thụ được nỗi đau gãy tay kia, một đạo hắc ảnh đã lần nữa lóe lên, ở trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ của hắn, vẽ ra một kiếm.
Bá!
Một cái đầu người lăng không bay lên, rơi vào trong một bàn tay nho nhỏ. Thân thể không đầu không tay của Thiên Diện lão ma co rút trong vũng máu một lúc lâu, cuối cùng hai chân giãy một cái, không bao giờ động đậy nữa.
Những thủ hạ còn lại do hắn mang đến, nhìn thấy ngay cả lão đại cũng bị người chém giết ở đây, không còn dũng khí dây dưa nữa, dưới một tràng tiếng kinh hô, một đám chạy trối chết.
Bọn Trác Phàm cũng không đuổi theo, chỉ cười lạnh nhìn bọn họ rời đi, trên mặt đều là vẻ khinh bỉ.
Nơi này nhiều người như vậy, hết lần này tới lần khác lại đi bắt Trác quản gia làm con tin, thật sự là lão thọ tinh treo cổ, chê mình mạng dài mà, hừ hừ!
“Phụ thân, ta bắt được đầu người của hắn!”
Bước đi tới trước mặt Trác Phàm, Kiếm Đồng đem cái đầu vẫn như lúc trước, hiện lên kinh ngạc, khủng hoảng, nghi hoặc, trình lên trước mặt hắn. Trác Phàm khẽ gật đầu, liền cất vào trong giới chỉ. Sau đó phất phất tay, giống như không có việc gì, tiếp tục dẫn người đi, chớp mắt không thấy bóng dáng.
Thế nhưng, ngay trong vòng một khắc sau khi bọn họ rời đi, vài bóng người hắc y nhân ở gần vũng máu, lục tục lóe lên, sau đó lại biến mất không thấy.
Vân Lam thành, trong phủ thành chủ, thành chủ nghe thám tử dưới thân báo cáo, ngưng mi trầm tư, thì thào nói nhỏ: "Ngươi nói, đám người Thiên Diện lão ma, bị Lạc gia dễ dàng giết chết? Xem ra Lạc gia thật sự không phải thế lực tầm thường, ngay cả Ma Hoàng cũng không để vào mắt, dám đắc tội như vậy. Đúng rồi, đã điều tra rõ ràng chi tiết về bọn họ rồi chứ?"
“Bẩm thành chủ đại nhân, chúng ta sớm đã phái người đi Hoan Hỉ trấn tìm hiểu, đích xác có một gia tộc như vậy. Chỉ là nơi đó luôn luôn là nơi hẻo lánh hiếm thấy, bối cảnh của bọn họ lại sâu, khó có thể điều tra sâu hơn. Bất quá, theo người kinh doanh ven đường nói, trấn này cũng đã tồn tại mấy ngàn năm, rời xa thế tục, hẳn là không có quá nhiều liên lụy cùng các thế lực ở Thánh vực,!"
“Một địa đầu xà ẩn giấu mấy ngàn năm, vì sao lúc này lại xuất động? Hơn nữa, còn cao giọng như thế..."
Tròng mắt trái phải đảo quanh, thành chủ kia trầm ngâm một chút, bỗng dưng xoay người: "Xem ra phải đem chuyện này bẩm báo cho Đổ Hoàng đại nhân, một thế lực không có bối cảnh, lại dám đoạt đồ cùng Bát Hoàng, hơn nữa còn giết người của Bát Hoàng, thật sự cổ quái!"
Hai tháng sau, trong một gian đại sảnh tối tăm, trên chính tọa chủ vị, một thân ảnh âm u không thấy rõ mặt mũi, phía dưới chính là vị thành chủ kia đang quỳ xuống, nhất nhất bẩm báo mọi chuyện xảy ra tại Đổ thành lần này.
Đợi hắn nói xong, qua hồi lâu, trong bóng tối lại vang lên một tiếng cười sảng khoái: "Ha ha ha….Thú vị, thú vị, thú vị, lão phu an bài lần đánh cuộc này, Bát Hoàng vang vọng Thánh vực không một ai thắng, ngược lại lại để cho một tiểu gia tộc không có danh tiếng được nở mày nở mặt, cũng thật sự là thiên cổ vị văn( thiên cổ chưa từng nghe thấy)!"
“Đổ Hoàng đại nhân, trong Lạc gia nhân tài đông đúc, không hạn chế nhân tài. Quản gia Trác Phàm tuy rằng tu vi thấp kém, lại phá cách làm quản gia, hơn nữa làm người trầm ổn cơ biện, hộ vệ trong nhà càng thâm tàng bất lộ. Một thế gia như thế, cũng không phải hạng người bình thường!"
Đó là tự nhiên, tuy nói nhân sinh bất quá là một hồi vật lộn, vận khí chiếm thành phần rất lớn, nhưng không có thực lực tương ứng, vận khí tốt hơn nữa cũng không giúp được ngươi, lão phu sao có thể dễ dàng xem thường gia tộc như vậy? Ha ha ha..."
Chậm rãi khoát tay áo, Đổ Hoàng kia không khỏi cười khẽ một tiếng:
"Đúng rồi, bọn họ giết thủ hạ của Ma Hoàng, chẳng khác nào trêu chọc tên đồ tể này, kế tiếp nên ứng đối như thế nào đây? Nếu bọn họ có năng lực khiêu khích thế lực nhất hoàng, tự nhiên sẽ không lo lắng. Nếu không, bọn họ hoặc là đi tìm chỗ dựa chân chính sau lưng mình, hoặc là nương tựa vào thất hoàng còn lại, tìm kiếm che chở. Nói như vậy, gia chủ tiếp theo trên bản đồ cũng đã xuất hiện, như vậy...Bọn họ đã đi đâu?"
Trầm ngâm một chút, thành chủ kia lại bái hạ: "Khởi bẩm Đổ Hoàng đại nhân, căn cứ hồi báo từ thám tử theo dõi, phương hướng bọn họ tiến lên, tựa hồ là đi về phía Thiên Ma Sơn! "" "
“Cái gì?"
Không khỏi ngẩn ra, bóng người Đổ Hoàng trong bóng tối lúc trước còn vô cùng tùy ý, đột nhiên cứng đờ lại, trầm mặc một lúc lâu, mới có chút hồ nghi lẩm bẩm nói: "Bọn họ giết thủ hạ của người ta, bây giờ tiểu tử Ma Hoàng kia chỉ sợ đang tìm kiếm khắp thiên hạ vây bắt bọn họ. Bọn họ thì hay rồi, ngược lại tự mình đi đến tận cửa. Lạc gia này... Rốt cuộc là đang làm cái quái gì vậy? Chẳng lẽ bọn họ cho rằng, mình thật sự có năng lực cùng Ma Hoàng khai chiến, chính diện quyết đấu?"
Mày cau lại thật sâu, Đổ Hoàng không rõ nguyên nhân, thành chủ kia cũng là mặt đầy khó hiểu, nghĩ mãi không ra.
Mặt khác, rắc một tiếng giòn vang, một cái ấm ngọc phỉ thúy thượng hạng đập mạnh xuống đất, vỡ thành bột mịn. Một người trẻ tuổi mặc hoa phục, khí vũ hiên ngang, vẻ mặt tức giận đứng ở giữa đại sảnh, phía dưới là một đám hắc y nhân sợ hãi rụt rè, thân thể run rẩy, quỳ rạp một mảnh.
"Các ngươi là nói, đấu giá tại Đổ thành lần này, bản đồ Minh Hải không thể lấy lại còn chưa tính, những người bản hoàng phái đi, một người mất tích, một người trực tiếp bị người giết chết, hơn nữa còn là bị một thế lực nhỏ không có danh tiếng giết chết, phải không?"
"Ma….Ma Hoàng đại nhân bớt giận, Lạc gia kia đích xác quá mức kỳ hoặc, không dễ đối phó..." một người ở phía dưới run rẩy, thật cẩn thận bẩm báo.
Đúng vậy, giờ này khắc này, người trẻ tuổi mặt đầy tức giận này, chính là người kế vị Trác Phàm, tân nhiệm Ma Hoàng, Triệu Thành không thể nghi ngờ.
Chỉ có điều, so với thao quang dưỡng dục( tâm tư kín đáo) của Trác Phàm, Triệu Thành lại có vẻ có chút tiểu nhân đắc chí. Một khi đắc thế, bắt đầu không ngừng khuếch trương thế lực, thủ đoạn tàn nhẫn, so với Trác Phàm năm đó, chỉ có hơn chứ không kém.
Thanh danh tàn nhẫn của hắn cũng làm cho không chỉ đối thủ, ngay cả người mình cũng kinh hồn run sợ, không dám thân cận!
Lạnh lùng nhìn lướt qua tất cả mọi người phía dưới, Triệu Thành không khỏi lộ ra nụ cười tà dị: "Không dễ đối phó? Thiên Diện lão ma dẫn dắt một trăm cao thủ Linh Vương, lại ngay cả một tiểu gia tộc cũng không bắt được? Vậy ta muốn các ngươi làm gì?"
“Phế vật!”
Hét lớn một tiếng, Triệu Thành bỗng dưng vung tay lên, chợt nghe rắc rắc một tiếng, người vừa trả lời trong nháy mắt tứ phân ngũ liệt, vỡ vụn thành cặn bã. Mọi người vừa thấy, nhao nhao hoảng sợ, cúi người quỳ xuống: "Đại nhân bớt giận!"
“Hừ, mỗi ngày chỉ biết một câu này, nếu các ngươi tranh giành được chút khí thế cho bổn hoàng, đem sự tình làm phiêu phiêu lượng lượng ( làm tốt), bổn hoàng sao có thể có thể tức giận nhiều như vậy?
Oán hận vung tay áo, Triệu Thành tiếp tục chất vấn: "Vậy Lạc gia đâu, hiện tại ở nơi nào? "
“Ách... Không biết..."
"Không biết?"
"Ma Hoàng đại nhân bớt giận, sau khi Thiên Diện đại nhân bị bọn họ giết, chúng ta liền không dám đi theo nữa..."
"Phế vật!"
Hét lớn một tiếng, Triệu Thành vung tay lên, lần thứ hai đem một đám hơn mười người, toàn bộ nghiền nát thành cặn bã, hóa thành một vũng máu chảy trên mặt đất. Mọi người thấy vậy, càng sợ tới mức im bặt như hến, không dám lên tiếng nữa.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một đạo cung kính truyền báo: "Ma Hoàng đại nhân, ngoài núi có người cầu kiến, còn tặng lễ vật, mời đại nhân nhìn qua! " "
“Lễ vật?"
Lông mày run lên, Triệu Thành có chút nghi hoặc, nhưng ngẫm lại vẫn nói: "Cầm đến!"
Vừa dứt lời, hai gã sai vặt liền cầm hai cái hộp gỗ tinh xảo chậm rãi đi vào, cung kính đặt trên mặt đất. Triệu Thành khẽ búng một ngón tay, mở cái hộp ra, lại chỉ thấy bên trong là hai cái đầu người máu chảy đầm đìa...