Ba ngày sau, huynh muội Đổng Thiên Bá dọc đường hỏi thăm rồi tìm đến được cái thôn nghèo nàn này.
“Tống hiền đệ, đệ ở chỗ này sao?”
Đổng Thiên Bá mang theo muội muội bước vào ngôi nhà xập xệ, tìm trong căn nhà một vòng, rốt cuộc tìm thấy Trác Phàm trong một căn phòng với cái lỗ hổng to trên nóc phòng.
Vào lúc này, Trác Phàm đang khoanh chân ngồi trên giường đất, hai mắt khép hờ, tĩnh tâm ngồi thiền!
“Hiền đệ, cuối cùng ta cũng tìm được đệ rồi, đệ không có việc gì thật sự tốt quá!” Đổng Thiên Bá vui vẻ, đang định chạy lên. Thế mà, rầm một tiếng thật lớn, hắn bị một vách tường trong suốt bắn bật lại, ngã lăn trên mặt đất.
Trác Phàm từ từ mở mắt ra, thở phào một hơi thật dài, rồi đứng dậy thư giãn thân thể.
Trải qua ba ngày ba đêm tu luyện, cuối cùng hắn đã thành công đột phá Đoán Cốt nhị trọng cảnh! Mà chuyện này, còn phải cảm tạ ba loại kịch độc trong thiên hạ kia của Nghiêm Phục.
Bất cứ thứ gì có độc mạnh, cũng là thứ có chỗ đại bổ. Sau khi Trác Phàm luyện hóa ba loại kịch độc đó, rồi lại hấp thu không ít nguyên lực âm hàn của Sở Sở, thời gian chưa đến hai tháng hắn lại đột phá một lần nữa.
Từ Đoán Cốt nhất trọng cảnh, tấn thăng lên Đoán Cốt nhị trọng. Lần này, cường độ thân thể của hắn càng mạnh thêm một phần. Đừng nói là cao thủ Thiên Huyền bình thường, xem như cao thủ Thiên Huyền sở trường luyện thể, hắn cũng có lòng tin đánh tay đôi với kẻ đó!
Trác Phàm phất tay loại bỏ trận pháp phòng ngự trên mặt đất, rồi đi tới ngoài phòng, nhìn qua Đổng Thiên Bá đang được Đổng Hiểu Uyển đỡ dậy rồi cười nói: “Đổng huynh, huynh là người gia tộc nhị lưu, chạy đến hàn xá của cái kẻ thuộc gia tộc tam lưu này, thật sự khiến tiểu đệ nghĩ rồng đến nhà tôm đây!”
“Đi đi, đệ bớt làm ra vẻ đi.”
Đổng Thiên Bá vỗ phủi bụi trên người, vẻ mặt cực kỳ nghi ngờ hỏi: “Trong phòng này có cái gì cổ quái, vì sao vi huynh mới bước vào thì giống như bị người ta đánh cho một chưởng bay ra thế?”
“Ha ha ha... Ai bảo huynh chưa được cho phép đã tùy tiện xông vào?” Trác Phàm không nhịn được cười to, rồi bất đắc dĩ lắc đầu: “Ba ngày này đệ vẫn luôn bế quan tu luyện, sợ người khác quấy rầy, nên đã bố trí chung quanh phòng một trận pháp phòng ngự.”
“Cái gì, đù móe đệ còn biết trận pháp á?”
Đổng Thiên Bá nghe xong, giật nảy cả mình, hai ánh mắt cực kỳ kinh dị đánh giá Trác Phàm: “Huynh đệ, nếu không phải ta cùng ăn uống chơi bời với đệ lâu như vậy, thì ta đã nghĩ người đứng trước mặt ta là một người khác đấy. Mấy năm không gặp, chẳng những thực lực đệ đã tăng lên nhiều, thuật luyện đan cao hơn, mà cả trận pháp cũng học được rồi?”
Một đôi mắt đẹp của Đổng Hiểu Uyển cũng nhìn thẳng tắp vào Trác Phàm, trong mắt đầy vẻ sùng bái.
Trác Phàm ngửa mặt lên trời cười ha hả, vội vàng giải thích nói: “Ha ha ha... Đổng huynh chớ cười ta, trước kia tại hạ tuổi nhỏ ham chơi, về sau được Đổng tiểu thư và Đổng lão gia tử khai sáng cho, nên mới thay đổi được. Chuyện của trước đây hãy để cho nó qua đi.”
“Tống đại ca nói như vậy là đang trách ta sao?” Đổng Hiểu Uyển oán trách liếc mắt nhìn hắn, nhưng ai nhìn vào cũng đều biết, trong mắt tiểu cô nương này không có ý trách cứ mà chỉ có tràn đầy yêu thương.
Đổng Thiên Bá chép miệng nói: “Ai da, nhìn thấy huynh đệ bây giờ đã đạt được thành tựu, nguồi làm ca ca là ta thật sự rất mặc cảm đấy! Ngày khác, ta cũng muốn cố gắng để trở nên mạnh mẽ!”
Ha ha ha, chuyện tu luyện, một xem thiên phú, hai nhìn cơ duyên, cuối cùng mới dựa vào nỗ lực! Nếu như chỉ cần là cố gắng là có thể mạnh lên ngay thì khắp nơi trong thiên hạ đều là cường giả rồi.
Trác Phàm bất đắc dĩ cười khổ, xét tư chất của Đổng Thiên Bá, về sau hắn ta nhiều lắm chỉ tăng lên Thiên Huyền là đến đỉnh điểm. Nếu không gặp được kỳ ngộ gì đó thì sau này càng khó đột phá, đâu có chuyện chỉ cần nỗ lực là có thể đạt được?
Nhưng Trác Phàm không nói rõ ra, miễn cho việc đả kích đến lòng cầu tiến của hắn ta!
“A, Tống hiền đệ, Sở Sở cô nương đâu rồi?” Lúc này, Đổng Thiên Bá nhìn xung quanh, nghi ngờ nói: “Lúc trước nàng nói muốn cứu đệ, kết quả thật sự cứu sống được đệ, thật đúng là kỳ nhân mà, nhưng sao không thấy nàng đâu hết vậy?”
“Haiz, nói ra rất dài dòng!”
Nghe hắn hỏi vậy Trác Phàm thở dài bất đắc dĩ, hình như đang nghĩ đến Bồ Đề Ngọc Dịch, trong mắt đầy vẻ tiếc nuối: “Đã từng có một cơ duyên vô cùng lớn bày ra trước mặt ta, ta lại không trân quý. Đến khi mất đi thì hối hận cũng đã muộn. Nếu ông trời còn cho ta một cơ hội để làm lại, ta nhất định sẽ... Lúc nên ra tay chắc chắn phải ra tay!”
Nói đến đây, trong ánh mắt của Trác Phàm chứa đầy sự kiên định, nhưng Đổng Thiên Bá hình như hiểu lầm hắn, lẩm bẩm nói: “Nàng... Đi rồi?”
Trác Phàm gật gật đầu, thở dài.
“Ai zô, huynh đệ quả là người si tình!” Đổng Thiên Bá vỗ vai Trác Phàm, an ủi: “Nhưng không sao, người có tình cuối cùng rồi cũng sẽ tái hợp, lần sau nhớ quý trọng cơ hội, đừng để nàng rời đi nữa là được!”
Trác Phàm hơi ngơ ngác, biết hắn ta hiểu lầm nhưng chưa kịp giải thích, thì Đổng Hiểu Uyển bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, hung hăng trừng ca ca của nàng.
Đổng Thiên Bá mới phản ứng lại, lập tức đổi giọng: “Chậc, huynh đệ, thực ra Sở Sở cô nương này rời đi, thì nhất định sẽ có niềm vui mới đến, đệ cũng đừng đợi nàng ta! Dù sao chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm, cần gì phải đơn phương yêu mến duy nhất một nhành hoa chứ? Có lẽ ngay trước mắt đệ, còn có người càng tốt hơn đấy?”
Hắn vừa nói xong thì Đổng Hiểu Uyển phối hợp ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Trác Phàm không khỏi ngơ ngác chớp mắt mấy lần, nhìn hai huynh muội này giật dây mà dở khóc dở cười. Chẳng lẽ trông mình giống Tình Thánh lắm à, mình sẽ vì tình mà phiền não ư?
Lão tử chỉ đang hối hận vì sao lúc đó không quyết định ra tay thật nhanh, làm Bồ Đề Ngọc Dịch chuồn mất ngay trước mắt.
Trác Phàm cũng không giải thích rõ ràng cho hai người kia mà bất đắc dĩ nói: “Đổng huynh, hôm nay huynh đến tìm ta, là chỉ để xem ta còn sống không thôi hay còn có việc gì khác? Nếu đến xem ta còn sống hay đã chết, tốt lắm, hiện tại huynh đã nhìn thấy, vậy mời huynh trở về đi.”
Đổng Thiên Bá nghe được lời này mới nhớ ra chính sự, vỗ ót một cái nói: “Ai da, huynh đệ, nếu đệ không nhắc thì suýt chút nữa ta cũng quên luôn. Vi huynh lần này tới tìm đệ, một là đến xem thương thế của đệ thế nào, hai là nếu như đệ đã khỏi, để đảm bảo an toàn cho hai nhà Đổng Tống chúng ta, vi huynh nhất định phải dẫn đệ đến một nơi, đệ đi theo ta.”
Nói xong, Đổng Thiên Bá không giải thích gì thêm mà chỉ lôi kéo Trác Phàm đi ra ngoài.
Trác Phàm không hiểu mô tê gì, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn ta rất nghiêm túc nên đành im lặng đi theo. Dù sao hiện tại manh mối của Bồ Đề Ngọc Dịch cũng bị đứt rồi, đi theo hắn ta rồi thuận tiện hỏi thăm một chút tin tức cũng tốt.
Kết quả là, dưới sự chỉ huy của Đổng Thiên Bá, ba người mất hơn ba canh giờ mới đi đến trước cổng một tòa lầu to lớn. Nhìn thấy tấm biển treo trên cổng, trong lòng Trác Phàm bật cười thành tiếng, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười thô bỉ, nhìn về phía Đổng Thiên Bá đầy thâm ý: “Hắc hắc hắc.