Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1863 - Chương 1869: Người Giữ Cửa

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1869: Người giữ cửa

Vù vù vù!

Bên ngoài Minh Hải, cạnh quang trụ, hai mắt Trác Phàm nhắm chặt nhưng tay phải tản ra ánh sáng đỏ rực, cả không gian xung quanh cũng chấn động.

Mi mắt nhẹ rung, Diễm Hoàng nhìn cảnh tượng này vô cùng ngạc nhiên, không hiểu được. Hai người Bách Lý Ngự Vũ và Sương Nhi liếc nhìn nhau, sắc mặt không nhịn được trầm xuống.

"Thân thể hắn lắc lư không ngừng, có chút khác lạ, chẳng lẽ ở bên trong gặp phải nguy hiểm gì?" Bách Lý Ngự Vũ nhìn Sương Nhi nhẹ giọng nói: "Ta đi vào giúp hắn một tay, nơi này giao cho ngươi!"

Suy nghĩ một chút, lại cẩn thận nhìn Diễm Hoàng đối diện, Sương Nhi bình tĩnh gật đầu.

Không nói hai lời, Bách Lý Ngự Vũ lập tức khoanh chân ngồi xuống, thân thể run lên, một đạo quang ảnh u ám từ trong thân thể thoát ra, tiến vào quang trụ, nháy mắt không thấy tăm hơi, thần hồn xuất khiếu, tiến vào Minh Hải. . .

Một phương diện khác, dưới đáy Minh Hải, trước Bá Thiên môn, cánh tay bên phải lấp lóe hồng quang, tròng mắt Trác Phàm ngưng tụ, ầm một tiếng, đánh ra một chưởng, mạnh mẽ đẩy về phía cửa lớn, phát ra âm thanh vang dội.

Sóng âm mãnh liệt khuếch tán bốn phía, Minh Hải rộng ngàn dặm ngăn không được sôi trào, cuồng phong tàn phá bừa bãi, biển động lật trời, hang động dưới đáy biển rung mạnh, không ngừng vỡ vụn, thậm chí sâu dưới đáy biển cũng bắt đầu nứt ra vết nứt không lồ.

Không ít Hải Linh thú cấp thấp thấy cục diện này, sợ hãi chạy tán loạn.

Dù vậy, cửa đá to lớn kia vẫn không nhúc nhích như cũ, thậm chí ngay cả bụi cũng không rớt xuống.

Giương mắt nhìn cửa đá vài lần, Trác Phàm không thu lực, ngược lại trong mắt càng thêm kiên định, chân đạp mạnh, cánh tay phải lóe sáng càng thêm chói mắt, răng cắn chặt, lấy hết sức đẩy. Chỉ chốc lát sau, dưới đáy biển Minh Hải âm khí âm u, nóng đến đầu hắn cũng bốc mồ hôi, lưng ướt nhẹp.

Nhưng dù mất nhiều sức lực, cửa đá kia vẫn vững như bàn thạch, không di chuyển được một chút.

Sở Khuynh Thành ở bên cạnh nhìn mà khẩn trương, nàng cũng đẩy về phía trước, trợ giúp người yêu chút sức lực. Đáng tiếc, với thân thể yếu đuối của nàng, tuy là Quy Nguyên cảnh, nhưng trước cửa đá này chẳng khác nào gió mát lướt qua đại thụ, không có chút trừng dùng.

Hô!

Rốt cục, Trác Phàm mệt mỏi thở hồng hộc, đứng thẳng lưng lên, cuối cùng từ bỏ dùng sức mở cửa đá, lau mồ hôi trên trán bất đắc dĩ nói: "Tính toán, xem ra độ dày nặng của cửa này, dùng sức mạnh không thể di chuyển!"

"Vậy chúng ta phải làm sao?"

Sở Khuynh Thành cũng lau mồ hôi nhìn về phía Trác Phàm hỏi: "Nếu không đẩy cửa lớn này ra, chúng ta làm sao thông qua ải thứ nhất, quay trở lại sao?"

Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm nhẹ nhàng nói: "Đẩy cánh cửa này ra là đề bài của Minh Đế. Thế nhưng nếu đẩy không ra, vậy cũng chỉ đành phải lách qua nan đề, dùng mưu đi."

"Mưu?"

"Đúng vậy!"

Khóe miệng xẹt qua nụ cười tà dị, Trác Phàm lần nữa chăm chú nhìn về đại môn, tròng mắt ngưng tụ, trong mắt trái từng đạo liệt diễm màu đen đột ngột nổi lên: "Đồng tử Diệt Thế Lôi Viêm, đốt!"

Ầm!

Vừa dứt lời, tiếng nổ ầm vang, một mảng lớn liệt diễm đen nhánh bò lên cửa lớn kia cháy hừng hực, trong nháy mắt, cửa đá kia bị thiêu ra hang lớn hai mét vuông. Giống như chuột nhỏ, khoét một lỗ trước cửa nhà.

Những Hải Linh thú thấy vậy sợ hãi nhìn nhau, lại quay đầu nhìn Trác Phàm với ánh mắt tán thưởng.

Không hổ là nhân loại được Hải Ngao đại nhân xem trọng, quả thật không tầm thường. Nhiều năm như vậy, cánh cửa này trước giờ chưa từng có ai mở ra, không nghĩ tới lại mở như vậy. Chỉ không biết, vượt qua kiểm tra như thế, vị đại nhân bên trong kia nghĩ như thế nào?

Do dự một chút, Hải Linh thú cấp mười hai trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, nhìn về phía hai người Trác Phàm chân thành nói: "Công tử, bên trong cũng là người thủ quan, từ xưa đến nay ngươi là người đầu tiên nhìn thấy, chúc các ngươi may mắn!"

"Cảm ơn!"

Mỉm cười, Trác Phàm chắp tay cảm tạ Linh thú, nắm tay Sở Khuynh Thành mặt mũi đang ngốc trệ, vui vẻ đi vào.

Nhìn lấy bóng người bọn họ dần biến mất, chúng Linh thú ồn ào, châu đầu ghé tai, bàn tán không ngừng: "Cửa thứ nhất này phải đẩy ra cửa đá, mới tính thông qua, bọn họ tiến vào như thế có hợp ý hay không đây?"

"Mặc kệ có hợp hay không, để vị đại nhân bên trong kia phân tích, mắc mớ gì đến chúng ta?"

Bật cười lắc đầu, một con Linh thú cầm đầu thở dài lên tiếng: "Có điều không nghĩ đến, cửa thứ nhất này lại bị đánh nát tiến vào, cửa này có thể đánh nát sao? Nhớ năm đó, lúc lão phu vừa tới nơi đây, đâm đến đầu rơi máu chảy cũng không hé ra một khe hở, không nghĩ rằng hôm nay sứ giả Hải Ngao đại nhân lại làm được, thật có bản lĩnh…"

Lời vừa nói ra, mấy Linh thú khác cũng gật đầu, vẻ mặt đầy tán thưởng.

Thế nhưng còn không đợi bọn hắn ngưỡng mộ lâu thêm chút nữa, gào thét một tiếng, từ trong cửa động bị đốt cháy khuấy động đi ra."Các ngươi thật lớn mật, dám thiêu cửa chính của lão phu thành động để tiến vào, đây là các ngươi gian lận, kết quả không tính!"

Ôi!

Chúng Linh thú liếc nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.

Xem ra làm như vậy là không được, vị đại nhân kia không cho phép, như vậy sứ giả đại nhân muốn đi qua nơi này càng khó khăn hơn

Trong đại sảnh trống rỗng, nhìn thoáng qua cũng không thấy điểm cuối, chỉ có một chiếc ghế gỗ mục nát, trực tiếp rơi vào ngay phía trước, phía trên có một đại hán to lớn, hai chân bắt chéo, râu dài, nhìn qua khoảng trên dưới bốn mươi, nhưng ánh mắt sâu thẳm vô tận, tức giận nhìn chăm chú hai người trước mặt.

Vỗ nhè nhẹ an ủi Sở Khuynh Thành đang sợ hãi, Trác Phàm tiến lên một bước, chắp tay nói: "Tiền bối, chúng ta muốn vượt qua cửa không phải vì bảo vật truyền thừa của đạo tràng Minh Đế, mà chỉ vì muốn sống trở về. Ngài cứ đưa đề thi, ta sẽ giải đáp, chỉ cần ta thông qua được cửa, đến trước mặt ngài, chẳng khác nào ta thắng một nửa, sao ngài lại quản ta làm như thế nào?"

"Lão phu không muốn quản ngươi làm sao tiến đến, nhưng ngươi phải biết, cửa ải kia nếu ngươi có thể đường đường chính chính vượt qua, thì vượt qua lão phu cũng dễ dàng."

Thản nhiên cười, đại hán kia tỏ vẻ thần bí nói: "Chỉ tiếc, ngươi ở trước cửa giở trò nên khó vượt qua cửa của lão phu, nhân sinh không phải lúc nào cũng giở trò, nhất là ở thời điểm then chốt, ngươi hiểu không?"

Trác Phàm sững sờ nghe trong lời nói của hắn có hàm ý nhưng Trác Phàm còn chưa hiểu, sắc mặt nghiêm túc, chắp tay cung kính nói: "Vậy xin hỏi tiền bối, chúng ta nên làm như thế nào để thông qua được ngài?"

"Rất đơn giản, đánh thắng ta!"

Cười lạnh, đại hán kia nhìn về phía hai người Trác Phàm, trêu tức nói: "Nếu như các ngươi có thể đẩy cửa tiến vào, đánh thắng ta rất đơn giản, đáng tiếc hiện tại. . . Ha ha ha. . ."

"Hiện tại như thế nào?"

Song đồng ngưng tụ, Trác Phàm ôm quyền, quát lớn: "Xin tiền bối chỉ giáo!"

Vừa nói xong, Trác Phàm đã đạp bước, ầm một tiếng, nhanh chóng phóng về phía đại hán, Kỳ Lân Tí trong tay tản ra ánh sáng rạng rỡ.

Phốc!

Thế mà, một tiếng vang trầm phát ra, Kỳ Lân Tí vừa mới vung lên, còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị một cỗ cự lực đánh bay ra ngoài, lăn mấy vòng trên không trung mới rơi xuống. Khi ngẩng đầu nhìn lên, vẫn thấy đại hán kia khoan thai tự đắc ngồi trên nghế gỗ nhìn hắn với ánh mắt chế nhạo, đầu ngón tay khẽ run lên.

Làm sao có thể?

Tròng mắt co rụt lại, Trác Phàm vô cùng sợ hãi, trong lòng cũng trở nên nặng nề.

Hắn vừa mới xuất thủ, chỉ muốn thăm dò đối phương một chút mà thôi, cho nên chỉ xuất Kỳ Lân Tí, các loại thần thông đều giữ lại làm đòn sát thủ, đặc biệt chuyên đánh lén.

Thế nhưng qua đợt thăm dò này lại khiến hắn lạnh sống lưng, thật lâu không hết.

Uy lực Kỳ Lân Tí này thế nào trong lòng hắn hiểu rõ, nếu chỉ so sức mạnh, Thánh Giả cũng không dám đón đỡ. Nhưng đại hán này chỉ dùng hai ngón tay đã có thể bắn hắn bay ra ngoài, mà hắn lại không cảm nhận năng lượng nào khác, chỉ có sức mạnh đơn thuần, lực của hai ngón tay đã cường hãn đến vậy.

Lập tức vẻ mặt Trác Phàm trở nên ngưng trọng, cao thủ thế này, với thực lực của hắn làm sao có thể đánh bại.

Vèo.

Thế mà, đúng lúc này, một tiếng xé gió lên, vì muốn giúp Trác Phàm, chẳng biết từ lúc nào Sở Khuynh Thành lắc mình, đến trước mặt đại hán, bàn tay hiện ra sương lạnh đột ngột vỗ xuống trán hắn.

"Khuynh Thành, đừng. . ." Trác Phàm giật mình rống to một tiếng, nàng không phải là đối thủ của hắn, không nên chọc giận hắn. Thế nhưng một chưởng này, đã không thu trở lại.

Liếc mắt nhìn khuôn mặt kia, đại hán cười xùy một tiếng: "Tiểu nha đầu, nơi này không có chuyện của ngươi, ra ngoài! Hô!"

Nhẹ nhàng thở một hơi, lại giống như cuồng phong bạo vũ, đại hán kia chỉ thở nhẹ, trong nháy mắt đã thổi Sở Khuynh Thành cách xa vạn dặm, không thấy đâu.

Trác Phàm nhìn thấy hoảng hốt la lớn: "Khuynh Thành! Ngươi, ngươi thổi nàng đi đâu?"

"Mục đích của các ngươi là đạo tràng Minh Đế!"

Đại hán kia lạnh nhạt, nhếch miệng cười nói tiếp: "Thế nào, ta là người tốt đúng không? Các ngươi thích mưu lợi, thì ta cho các ngươi cơ hội mưu lợi, giúp đưa một người các ngươi tới chỗ đó trước, không cần xông qua ba cửa. Đương nhiên, tiểu cô nương kia một mình trong Minh Đế, sẽ phải chịu đãi ngộ gì, ta cũng không biết, ha ha ha. . ."

Trác Phàm run rẩy, hai tay nắm chặt, đồng tử thoáng hiện lên ánh sáng vàng óng, trong phút chốc biến mất không thấy gì nữa.

Không Minh Thần Đồng đệ nhất trọng, thay hình đổi vị!

Bạch!

Đợi lúc xuất hiện lần nữa, đã đi đến đối diện với hắn, đồng tử bên phải nháy mắt biến thành hai vầng sáng vàng óng, trong mắt trái cũng là Lôi Viêm màu đen thiêu đốt sáng rực: "Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, Lôi Viêm Phá Không!"

Hô!

Hắc Viêm giống như một con rắn độc, đột ngột bắn tới đại hán, khoảng cách gần như vậy hắn không thể thoát khỏi.

Bình Luận (0)
Comment