" Đa tạ tiền bối!
Chậm rãi đứng dậy, Trác Phàm khom người bái về phía bóng đen kia, trong mắt lóe ra từng đạo tinh mang: "Dám hỏi tiền bối, hết thảy vừa rồi, đều là ảo cảnh sao? "
“Tính cũng không tính!”
"Xin giải thích?"
"Ảo cảnh cuối cùng là giả, nhưng vừa rồi cũng thật cũng giả!” Bóng đen bình tĩnh nói: "Đó là đáy lòng của ngươi lay động giữa trái và phải, lay động giữa quá khứ và hiện tại! "
Sắc mặt nghiêm túc, Trác Phàm lại hỏi: "Nếu vừa rồi ta thật sự chết, trong hiện thực cũng sẽ thật sự tiêu vong sao? "
“Có thể có, cũng có thể không!
"Ý này thì giải thích thế nào?"
"Chết là Trác Phàm, người sống sót chính là..."
"Trác Nhất Phàm!" Không đợi hắn dứt lời, Trác Phàm đã lập tức nói:
"Ta của hiện tại sẽ biến mất, ta trước kia sẽ trở về? "
Cười rạng rỡ, bóng đen kia nhàn nhạt gật gật đầu: "Có thể nói như vậy, bất quá nói biến mất không hoàn toàn chính xác, dù sao các ngươi vốn chỉ là một. Cái gọi là người ở lại, muốn nói chính xác hơn, có lẽ nên nói là tâm đi. Tâm của Ma Hoàng Trác Nhất Phàm, cùng tâm của Trác Phàm hiện tại, sẽ giống nhau sao? "
Cẩn thận cân nhắc một lúc lâu, Trác Phàm lắc đầu: "Trác Phàm từ phàm giai mà đến, Trác Nhất Phàm là thiên chi kiêu tử của Thánh vực, tâm của bọn họ tự nhiên không giống nhau. ""
“Nếu tâm bất đồng, vì sao ngươi còn muốn tiếp nhận hắn?”
Nhìn hắn thật sâu, bóng đen kia không khỏi khẽ cười ra tiếng: "Ngươi phải biết rằng, tâm bất đồng, thì đạo bất đồng, hai khỏa tâm không giống nhau quy về một chỗ, rất dễ dẫn đến rối rắm mâu thuẫn, cuối cùng liền sinh tâm ma. Ngươi không trừ bỏ hắn, là còn muốn dung nạp sao? "
Mỉm cười, Trác Phàm lơ đễnh lắc đầu: "Tâm tư con người thay đổi, bất luận trở nên tốt hơn hay xấu hơn, cũng không thể phủ định mình trước kia. Dù sao con đường hiện giờ đi, đều là bóng dáng trước kia trải thảm, phủ định trước kia, chính là hủy đi con đường hôm nay. Cũng giống như ta bắn ra một kiếm kia, tổn thương cuối cùng lại là chính mình, bởi vì chúng ta vốn là một thể! "
“Tốt lắm!”
Hài lòng gật gật đầu, bóng đen kia không khỏi cười khẽ một tiếng: "Rất nhiều thánh giả sau khi công thành danh toại, liền đem cái bóng trước kia của mình quên đi, thậm chí cố ý xóa bỏ, chỉ một lòng theo đuổi Đế cảnh cao hơn, lại không ai biết, làm như thế, khiến cho bọn họ tiêu trừ đạo cơ trong lòng. Đạo của mỗi người, đều là dựa theo ấn ký để lại từ lúc bắt đầu, đem ấn ký này xóa đi, liền cũng không cách nào thành đạo. Cho nên đây là một nguyên nhân khiến hiện tại Thánh giả nhiều như lông trâu, Đế cảnh lại ít hơn nhiều.! "
“Vãn bối thụ giáo!” Khom người bái lạy, Trác Phàm thành khẩn nói.
Nhàn nhạt gật gật đầu, bóng đen kia chậm rãi bay đến trước mặt Trác Phàm, vươn một ngón tay, điểm lên trán Trác Phàm, lóe ra ánh sáng bảy màu: "Nếu ngươi mở mắt ra, trở thành Trác Nhất Phàm, lão phu sẽ lập tức đưa ngươi trở về làm Ma hoàng của ngươi, nhưng may mà ngươi vẫn là Trác Phàm, đây là chứng từ thông quan cho ngươi, ha ha ha..."
Thân thể chấn động, Trác Phàm cảm thấy trong lòng mình lại không minh một mảnh, tựa hồ lại có thêm rất nhiều cảm ngộ, thể xác và tinh thần một trận thư sướng. Đợi qua một chút, sau khi thích ứng, hắn cảm thấy tâm cảnh của mình lại tăng lên, sau đó nhìn về phía bóng đen ôm quyền nói: "Như vậy tiền bối, có phải ta đã có thể đi tới cửa thứ ba hay không? "
“Đương nhiên, ta đưa ngươi đi!”
Vung tay lên, ào ào một tiếng, trước mặt Trác Phàm liền xuất hiện một cánh cửa đen kịt. Trác Phàm cẩn thận quan sát một lúc lâu, còn chưa thấy rõ là vật gì, liền chợt cảm thấy sau lưng bị người đẩy một cái, sau một tiếng kinh hô, trong nháy mắt liền ngã vào trong cánh cửa tối đen như mực kia, biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó bóng đen kia lại vung tay lên, cánh cửa tối đen kia cũng tiêu tán vào hư vô.
Bá!
Đúng lúc này, hai đạo phá không vang lên, lão giả Độ Hải cùng đại hán ở cửa thứ nhất nhao nhao đi tới nơi này, thấy Trác Phàm đã rời đi, mới vui vẻ gật đầu.
"Xem ra... Cửa ải này hắn cũng qua được rồi, ta thật đúng là sợ hắn lại đi về con đường cũ, liền giậm chân tại chỗ! "
“Đúng vậy, dù sao Trác Phàm bây giờ, chính là Trác Nhất Phàm năm đó!”
Phun ra một ngụm trọc khí thật dài, lúc này, bóng đen kia mới phảng phất có chút may mắn nói: "Ta cũng lo lắng, hắn cuối cùng sẽ lại biến thành Trác Nhất Phàm, vậy chúng ta liền thất bại trong gang tấc. Phải biết rằng, Trác Nhất Phàm là ma đạo tu giả thuần túy nhất, hơn nữa còn là loại tiểu ma hẹp hòi, không phải đại ma chi đạo, không cách nào đem tinh túy của Thiên Ma Đại Hóa Quyết, thông hiểu rõ ràng, cũng không có khả năng truyền thừa đạo thống của chúng ta. Nếu là cuối cùng, Trác Phàm vẫn mang địch ý với bóng dáng trước kia của hắn, không mở rộng lòng tiếp nhận, ánh mắt cùng lòng dạ sẽ một lần nữa hẹp lại, không cách nào hải nạp bách xuyên. Quả là vô cùng may mắn, vô cùng may mắn..."
Nghe được lời này, hai người kia đều gật đầu đồng ý, lão giả kia lại nói:
"Rất nhiều người tự thấy chuyện mình làm chuyện mới là hợp lý, nhìn thấy người khác làm, liền tìm mọi cách gạt bỏ. Ai ngờ, những người đó chính là bóng dáng của mình, chính mình cũng chính là cái bóng của bọn họ. Buồn cười thế nhân ngu dốt, vĩnh viễn bồi hồi trong cái bóng của mình, chẳng khác nào tranh giành cùng chính mình. Trác Phàm có thể nhìn thẳng vào mình của hiện tại, lại có thể bao dung chính mình của trước kia, trở thành đại đạo, khổ tâm của chúng ta rốt cục cũng có dấu hiệu! "
“Trước đừng nói sớm, hắn còn có một cửa ải nữa phải vượt qua, cuối cùng còn có Minh Đế khảo nghiệm. Nếu trong lúc đó xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn như trước kiếm củi ba năm thiêu một giờ, người thắng cuối cùng, chỉ sợ chính là Thiên Đế đi! "
Chậm rãi khoát tay áo, đại hán kia vẫn như trước vẻ mặt ngưng trọng. Hai người còn lại nghe được, cũng không nhịn được thở dài, gật đầu.
Ầm ầm!
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn phát ra, ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, sắc mặt càng thêm nặng nề.
"Minh Hải này có bốn người chúng ta là Đế cảnh đại đạo chống đỡ, nhiều năm như vậy, ngay cả Thiên Đế cũng không làm gì được chúng ta. Chỉ là hiện tại, trong bốn đạo, đã có hai đạo truyền ra ngoài. Hiện tại Minh Đế tấn công kết giới Minh Hải, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu, hy vọng có thể chống đỡ đến khi hoàn thành truyền đạo! "
Oanh!
Vừa dứt lời, trên bầu trời lại phát ra một trận tiếng nổ lớn, khiến cho cả biển cả không ngừng sôi trào. Tất cả hải linh thú đều run rẩy trốn đi, kể cả cấp mười hai cũng vậy.
A, a!
Tiếng kêu kinh ngạc quen thuộc lại vang lên, bùm bùm một tiếng, thân ảnh Trác Phàm một lần nữa rơi xuống một nơi kỳ lạ, hơn nữa cái chỗ này so với hai chỗ phía trước còn kỳ lạ hơn.
Nơi này lại bày đầy các loại các loại đồ chơi cho tiểu hài tử như cối xay gió, ngựa gỗ, xích đu, lúc lác...!
Da mặt không nhịn được co rút, Trác Phàm trong lòng không còn gì để nói, đồng thời trên mặt cũng tràn đầy nghi hoặc.
Cửa thứ nhất là một cánh cửa đá thật lớn, phàm nhân khó có thể đẩy ra, truyền chính là lực chi bá đạo. Cửa thứ hai là đem chính mình dẫn vào tâm cảnh, nhìn thằng vào kiếp trước kiếp này, xoa dịu tâm cảnh, luyện chính là tâm đạo.
Tuy rằng cách làm của hai vị tiền bối đều khác với người thường, ttự thể nghiệm, đi lên liền làm chính mình, nhưng cũng không mất phong phạm của tiền bối cao nhân. Nhưng cửa thứ ba này tính là chuyện gì xảy ra, chỗ vui chơi của tiểu hài tử sao?
Ta đã không còn mua mấy thứ này cho Tiểu Tam Tử từ 100 năm trước rồi đấy!
Trong lòng không ngừng oán thầm, nhưng Trác Phàm cũng không dám tự phỏng đoán, chỉ nhìn xung qunanh, hình như không có bóng người, liền quát to: "Dám hỏi nơi này là cửa thứ ba sao? Không biết vị tiền bối nào thủ vệ nơi này, có thể đi ra gặp một lần hay không?”
Trầm mặc, không có âm thanh!
Trác Phàm kỳ quái, tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy bóng người.
Vù!
Bỗng nhiên, một bóng đen hiện lên phía sau hắn, Trác Phàm cả kinh, quay đầu nhìn, lại trống rỗng, cái gì cũng không có.
Ba!
Lại là một tiếng vang nhỏ, có người ở phía sau vỗ hắn một cái. Trác Phàm mạnh mẽ quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy gì, bất giác bật cười một tiếng: "Tiền bối, ngài cũng đừng đùa giỡn, với thực lực của ngài, ngài có đùa chết ta, ta cũng không có biện pháp nào đâu! "
“Ha ha ha….Nhiều năm như vậy không có ai đến, ta đều buồn đến sắp chết tới nơi, sao nỡ chơi chết ngươi đây? "
Bỗng nhiên, một giọng nói non nớt vang lên bên tai, Trác Phàm cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn như cũ không nhìn thấy gì, liền bất giác nhíu chặt lông mày: "Tiền bối, không biết phải thông qua cửa thứ ba như thế nào, cũng là đánh bại ngài sao? "
"Đánh bại ta để làm gì?"
Một tiếng cười đùa phát ra, giọng nói non nớt kia lại vang lên: "Nếu ngươi muốn vượt qua cửa ải, vậy đề mục vượt qua cửa ải này chính là chơi trốn tìm, ngươi tìm được ta, ta liền cho ngươi thông quan, thế nào?"
Trốn tìm?
Lông mày run lên, Trác Phàm kỳ quái nói: "Chuyện này cũng quá tùy tiện đi!”
“Tùy tiện? Ngươi cảm thấy tùy tiện sao? "
Không khỏi ngẩn ra, hài đồng kia tựa hồ cũng sửng sốt một chút, trầm ngâm một chút, một lần nữa nói: "Vậy thì chơi người gỗ đi, ngươi thắng liền thông quan! "
Muội muội ngươi, đề tài thông quan có thể tùy tiện sửa lung tung sao? Cũng quá không nghiêm cẩn đi? So với thân ảnh cao lớn của hai vị tiền bối phía trước quả thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược mà.
Đây ... Là người thủ vệ ở cửa thứ ba?
Da mặt không nhịn được co rút, Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười nói: "Tiền bối, ngài có thể đừng nói giỡn nữa được không? Tuy nói ta cũng rất muốn thông quan, nhưng chủ đề này của ngài, có phải quá không tôn trọng ta hay không? "
“Tôn trọng? Tiểu tử ngươi mới bao nhiêu tuổi, mà muốn ta tôn trọng? "
Thoáng cái, đạo thân ảnh kia cuối cùng cũng hiện ra ở trước mặt Trác Phàm, lại là một tiểu nam hài bảy tám tuổi. Bất quá nhìn qua hắn tuy là nam hài tử, nhưng sâu trong đáy mắt lại lộ ra vẻ thâm thúy, khuôn mặt lại càng cao ngạo, liếc xéo Trác Phàm không buông, lỗ mũi cũng sắp thông thiên.
Nhìn hắn như vậy, Trác Phàm liền có một loại cảm giác cực kỳ quái dị, phảng phất như lần đầu tiên gặp được Tiểu Tam Tử ở Thiên Vũ.
Không sai, lần đó khi gặp Tiểu Tam Tử, hắn cũng gọi Tiểu Tam Tử là tiền bối, nhưng đối mặt với một hài tử vô luận là tư tưởng hay ngoại hình đều không thoát ly khỏi vẻ non nớt, hắn thật sự không nói ra miệng được.
" Ách, tiền bối cũng là thánh thú chết thảm?”
" A, thánh thú gì, lão tử là nhân loại!
Khinh thường bĩu môi, đứa nhỏ kia hừ nhẹ một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu lên: "Tiểu tử kia, danh hào đệ nhất thiên tài thượng cổ, ngươi đã từng nghe qua chưa? "
Ách... . Đệ nhất thiên tài?
Hơi sửng sốt một chút, Trác Phàm cẩn thận cân nhắc: "Đó không phải là Thiên Đế sao, đứng đầu thập đế, chính là hắn! "
“ Phi, hắn là thành tựu cao nhất, nhưng không nhất định là đệ nhất thiên tài nha!”
Không vui lắc lắc đầu, đứa nhỏ kia vẻ mặt đắc ý: "Thiên tài chính là thiếu niên đắc chí, tuổi tác cũng không giống loại người bình thường. Ngươi nhìn tuổi tác của ta, dung mạo như thế, dáng người như thế, thanh xuân không hối hận như thế, ngươi cảm thấy ta còn không tính là thiếu niên đắc chí sao? Thiên Đế làm sao so được với ta? Hắn nhiều lắm là bảo trì diện mạo hai mươi tuổi, nói cách khác hắn hai mươi tuổi mới đắc chí, tu luyện đến trình độ nhất định, dung nhan bất lão. Nhưng nhìn ta xem, tám tuổi đã đắc chí, ai là người tài năng hơn? Hừ hừ! ”