Bạch!
Từng trận âm phong, từng dòng khí màu xám từ trên cửu thiên hạ xuống, sau đó hóa thành một lão giả khuôn mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn hai người phía dưới, trong mắt lóe lên sát ý trần trụi, không chút che giấu.
"Đạo tràng bản Đế?"
Nhìn hắn thật sâu, Sở Khuynh Thành ngẩn ra: "Hắn nói đạo tràng bản Đế, chẳng lẽ hắn chính là. . ."
Lời của nàng còn chưa kết thúc, Trác Phàm đã bước lên phía trước một bước, khom người cúi đầu trước lão giả: "Vãn bối Trác Phàm, tham kiến Minh Đế đại nhân!"
"Minh Đế? Thật sự là Minh Đế? Không phải hắn đã chết sao?" Hai mắt trợn tròn, Sở Khuynh Thành như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, tự lẩm bẩm: "Thế nhưng nếu hắn không chết thì những người kia tranh giành địa đồ Minh Hải làm gì, trộm mộ gặp phải gia chủ, không phải muốn chết sao?"
Hiện tại, nàng cũng không biết nên nói như thế nào với những tên tham lam kia.
Truyền thuyết Thượng Cổ Thập Đế vẫn lạc, nếu tìm tới đạo trường của bọn họ thì có thể có cơ hội nhận được truyền thừa, xưng Đế thiên hạ. Nhưng bây giờ, người ta không vẫn lạc, ngươi chạy tới nhà người ta trộm bảo, không phải chán sống thắt cổ sao?
Minh Đế nghe được lời này, cũng liếc mắt nhìn nàng, cười lạnh nói: "Lão phu chính Minh Đế trong Thập Đế, chưởng quản sinh tử thế gian, cho dù chết, cũng sẽ không tan thành mây khói. Minh Hải này cho giữ nhiều oán linh quỷ quái, chẳng lẽ bản thân lại không thể vào ở sao? Chuyện cười, hừ!"
Khóe miệng ngưng cười, Sở Khuynh Thành đắng chát gật đầu, cảm thấy không sai.
Đúng vậy, Minh Đế là tổ tông tất cả oán linh của thế gian, một nơi tụ tập oán linh như Minh Hải, lão đại như hắn sao có thể không ở nơi này?
Haizz, những người bên ngoài kia thực sự quá ngây thơ, đào mộ ai không đào lại đào mộ Minh Đế. Thế nhưng nàng đâu phải đến đào mộ, chỉ không cẩn thận xông vào, sao hết lần này tới lần khác lại treo ngược nàng lên đây chứ, thực là quá oan mà.
"Minh Đế tiền bối thứ lỗi, hai người chúng ta xông lầm vào quý địa, chỉ muốn sống trở về, cũng không phải muốn ăn cắp bảo vật của ngài. Mong đại nhân đại lượng, tha cho chúng ta."
Tiến lên một bước, Trác Phàm vội vã bái lạy: "Theo quy củ, vãn bối cũng đã xông qua ba cửa ải mà đến, xin ngài giơ cao đánh khẽ."
Vội vã gật đầu, Sở Khuynh Thành cũng khẩn cầu nhìn về phía Minh Đế.
Liếc mắt nhìn hắn, Minh Đế cười lạnh một tiếng: "Ba cửa ải? Đúng vậy, quy củ của lão phu là xông qua ba cửa mới có thể đến nơi đây gặp lão phu, nhưng cũng không nói nhất định thả đi, có cơ hội hay không còn phải xem lão phu có vui hay không đã."
"Hiện tại có phải Minh Đế tiền bối rất vui không?"
"Không vui!"
"Vì sao?" Trác Phàm và Sở Khuynh Thành cùng nhau hỏi.
Xùy cười một tiếng, Minh Đế khinh thường bĩu môi: "Lão phu yên tĩnh tu luyện, lại bị một đám tiểu bối quấy rầy, vui được sao?"
Ầm ầm!
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn từ cửu thiên phát ra, Minh Đế giương mắt nhìn lên, sắc mặt trở nên nặng nề.
"Có điều, lão phu cũng không làm khó các ngươi, cho các ngươi một lựa chọn. Hai người các ngươi, ta chỉ giữ một người ở lại, một người thả trở về nhân gian, các ngươi nhanh lựa chọn đi!"
"Huynh ấy/ nàng ấy đi ta ở lại!"
Đồng thời, hai người cùng lên tiếng.
Minh Đế nhẹ liếc nhìn hai người, nhịn không được cười to lên: "Ha ha ha. . . Nhanh như vậy đã có đáp án, đề này của lão phu có phải quá đơn giản không? Được, vậy chúng ta thay đổi đề khác!"
"Này, tiền bối, ngài là Thượng Cổ Thập Đế, sao có thể nói chuyện không tính toán chứ?" Nghe được lời này, Sở Khuynh Thành quýnh lên, liếc nhìn Trác Phàm: "Không phải ngài nói thả một người rời đi sao, thì thả huynh ấy đi, ta ở lại làm vong linh là được rồi!"
Trác Phàm nghe vậy, khóe miệng cười vui vẻ, giữ im lặng. Bởi vì hắn biết, đề này đơn giản, nhưng lại không đơn giản. Bởi vì hai người đều không đành lòng để đối phương biến thành vong hồn thể, tất nhiên ai cũng không muốn rời đi, đề này vẫn không giải được.
Minh Đế là đại năng Thượng Cổ, đã ra đề này, trong lòng nhất định sớm có đáp án.
Thản nhiên cười, Minh Đế chớp động u quang thâm thúy: "Lão phu đã nói cho các ngươi một đường sống, thì nhất định để một đường cho các ngươi đi, có điều các ngươi đã không thể lựa chọn, lão phu chọn giúp các ngươi!"
Vừa dứt lời, trong mắt Minh Đế bắn ra hai đạo quang trụ màu xám, ầm một tiếng, nện trong hư không, thiêu ra một cái động lớn. Đồng thời, từng tiếng la giết, tiếng nổ mạnh, cũng đột ngột từ bên trong truyền tới.
Khẽ giật mình, hai người định thần nhìn lại, chỉ thấy bên trong có một vài dáng người truy đuổi, có một dòng người màu xám như thủy triều lao về phía mấy bóng người quen thuộc, nối liền không dứt. Thì ra đám người Hà Hiểu Phong, Triệu Thành bị một đám oán linh Minh Hải vây giết, bên trong còn có một bóng hình xinh đẹp, đúng là Bách Lý Ngự Vũ?
Sao nàng ta cũng tiến vào?
Mi mắt Trác Phàm run lên, vô cùng lo lắng. Minh Đế liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: "Trong ba người này, có người là kẻ thù của ngươi, có người lại bằng hữu ngươi, bây giờ cho ngươi lựa chọn, có một người được rời đi, ngươi chọn ai?"
Trác Phàm trầm ngâm không nói.
Lúc trước giữa hắn và Sở Khuynh Thành, hắn có thể không chút do dự đem sự sống để cho Sở Khuynh Thành. Dù sao mạng hắn, hắn xử trí thế nào cũng không sao, chỉ cần không thẹn lương tâm là đủ.
Nhưng đột nhiên Bách Lý Ngự Vũ chạy vào, nếu vì hắn mà chết, cả đời hắn sẽ thẹn với lòng. Trước giờ Trác Phàm hắn không nợ nhân tình người ta, hiện tại đối mặt lựa chọn giữa hai người, hắn lại khó xử, dù chọn thế nào, trong lòng cũng bất an.
"Đi thôi!"
Tựa như nhìn ra xoắn xuýt trong lòng Trác Phàm, Minh Đế cười lớn một tiếng, trong nháy mắt phất qua trước mặt hai người, hai người lập tức biến mất không thấy gì nữa, đợi lúc xuất hiện lần nữa, đã rơi xuống vòng vây của đám oán linh kia.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Hà Hiểu Phong đối chưởng với một lão giả, liên tục lui lại hai bước, khí huyết cuồn cuộn. Tuy hiện tại hắn không có khí huyết, nhưng cảm giác kia vẫn xuất hiện trong thân thể hắn.
"Mẹ nó, trong này toàn là oán linh cấp bậc Thánh Giả, quả nhiên Minh Hải này thật không đơn giản. . . A, Khuynh Thành, bọn họ xuất hiện rồi."
"Cái gì, nhìn thấy hai người bọn họ?"
Triệu Thành tại đánh bay một tên oán linh, cũng quay đầu nhìn lại, nhất thời vui mừng la lớn: "Trác quản gia, rốt cuộc các ngươi chạy đi đâu? Sau khi đi vào chúng ta đánh sau đã không nhìn thấy các ngươi, các ngươi không sao chứ?"
Mi mắt run lên, Trác Phàm suy nghĩ một chút như hiểu ra tất cả.
Có vẻ bọn họ không biết chuyện xông qua ba cửa, chẳng lẽ ba cửa ải này chỉ chuẩn bị cho hắn? Không phải tất cả mọi người đều có diễm phúc này, được cao thủ Đế cấp dạy bảo?
Bạch!
Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh lóe qua, một chưởng đánh về phía sau lưng Trác Phàm, thế nhưng người kia còn chưa tới, đã bị đá bay ra ngoài, sau đó bóng dáng Bách Lý Ngự Vũ xuất hiện bên cạnh Trác Phàm, vẻ mặt vui mừng nói: "Trác Phàm, ngươi không sao chứ!"
"Ngự Vũ, có ai nói cho các ngươi xông qua ba cửa không?"
"Ba cửa gì chứ? Chúng ta vừa tiến vào thì bị một đám oán linh truy sát, căn bản đều không nói chuyện với ai. Ta cũng hoài nghi, có phải những người này sau khi chết đều sẽ không nói chuyện không? Có chuyện gì sao?"
"Ừ, không có gì!"
Khẽ lắc đầu, Trác Phàm nghiêm mặt, trong lòng càng thêm xác định, tất cả mọi thứ đều vì hắn mà chuẩn bị. Riêng đường lối hắn tìm tới Minh Hải, lại bằng hắc cầu Vân Đế cho, sau đó các Đại Đế quân trắc nghiệm hắn.
Chẳng lẽ. . . Từ trước đã cố ý an bài?
Nhưng vì cái gì, kiếp trước hắn chỉ là một Ma Hoàng? Chẳng lẽ vì hắn tìm tới truyền thừa Ma Đế, quan hệ đến Cửu U Bí Lục?
Trong mắt mê mang không hiểu, Trác Phàm cảm thấy có quá nhiều điều không hiểu.
A!
Đột nhiên một tiếng hét vang vọng thương khung, Trác Phàm giật mình, la lớn: "Khuynh Thành!"
Quay đầu nhìn lại, thấy Sở Khuynh Thành bị thổi đến nơi đây, vẫn bị trói trên thập giá như cũ, không thể động đậy, một đám oán linh vây bên cạnh, phát ra tiếng tru khủng bố nhưng không có ý tiến lên thương tổn.
"Khuynh Thành!"
Hà Hiểu Phong nhìn thấy tỏ vẻ lo lắng quát to nhưng trong lòng lại mừng rỡ như điên.
Quá tốt, thời điểm anh hùng cứu mỹ nhân đã đến, tuy nhiên hắn cũng không biết vì sao nàng ta lại bị trói lại, rồi đột ngột xuất hiện ở một nơi nguy hiểm thế này, nhưng hắn khẳng định chỉ cần lần này có thể cứu được nàng, trái tim nàng nhất định sẽ gửi cho hắn, đến lúc đó vật kia,…Hừ!
Nghĩ như vậy, Hà Hiểu Phong đạp chân xuống, phóng về phía Sở Khuynh Thành, thân thể hắn run lên, một mảnh ngân mang lấp lóe, với lưng mang tám thanh trường kiếm, thân hình cao lớn đến một trăm trượng đột nhiên xuất hiện trước mặt cả mọi người.
Thánh Giả độc nhất vô nhị tồn tại, Thánh Thân.
"Đám oán linh các ngươi cách xa Khuynh Thành hết cho bổn công tử!"
Một tiếng rống lớn, bóng người to lớn xuất ra hai thanh trường kiếm vung lên trước.
Ầm.
Như có hai đạo gió lốc xẹt qua, mấy chục ngàn oán linh trước mặt lập tức bị đánh bay ra ngoài, trong tiếng gầm rú thê thảm, biến mất không thấy tăm tích. Bóng người uy mãnh cao trăm trượng của Hà Hiểu Phong thẳng tắp sừng sững giữa thiên địa, uy phong bá đạo.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, nhìn người phía dưới, ánh mắt hung ác Hà Hiểu Phong nhếch lên, trong lòng cao ngạo bay đến chín tầng mây.
Thế nào, Khuynh Thành, lão tử đẹp trai chứ!
Ầm!
Thế nhưng hắn còn chưa kịp đắc chí hai giây, lại có một tiếng vang thật lớn phát ra, thân ảnh to lớn của hắn bị một đấm to lớn hơn đánh bay ra ngoài. Còn chưa rơi xuống đất, đã tách rời bốn phía, Thánh Thân đã không thấy đâu, chỉ có thân thể âm của Hà Hiểu Phong, toàn thân đau nhức té xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Người nào?
Đến tột cùng là ai? Mẹ hắn, lại lợi hại như vậy?
Thở hổn hển, Hà Hiểu Phong miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn về phía trước, tròng mắt đột ngột ngưng tụ, giật mình nói: "Thánh. . . Thánh Giả đỉnh phong? Tại sao trong Minh Hải lại có cường giả Thánh Giả đỉnh phong? Dạng tồn tại này cũng có thể chết sao?"
Trước mặt hắn, là một bóng người cao lớn một trăm trượng, nắm tay lóe lôi mang, trông thân thể to lớn là một nam tử sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn hắn, khinh thường nói: "Thằng nhóc con chưa thấy qua việc đời. Lần đại chiến thượng cổ kia, cao thủ Đế cấp đều vẫn lạc, Thánh Giả đỉnh phong nhằm nhò gì! Chỉ là Thánh Giả nhị trọng đã chạy đến chỗ này giương oai, ngươi tìm sai chỗ rồi, hừ!"
Nghe được lời này, da mặt Hà Hiểu Phong co lại, trong lòng trở nên nặng nề.
Minh Hải không hổ là đạo tràng của Minh Đế, trong này cao thủ tử linh không thiếu.