Hô!
Gió nổi mây bay, một bóng đen xẹt qua Cửu Thiên, chiếm nửa bầu trời.
Trong đôi mắt khổng lồ của Bạch Long, chớp động tinh mang nhàn nhạt, gắt gao nhìn chằm chằm đám người phía dưới, một cái đuôi dài trắng tinh, đong đưa qua lại trên đầu tất cả mọi người, tựa như lưỡi hái của tử thần, treo ở trong lòng, tùy thời hạ xuống.
Bá!
Đột nhiên, long thân của Bạch Long run lên, cái đuôi khổng lồ kia liền hung hăng đè xuống, uy áp khủng bố, thậm chí ngay cả tường thành trì cũng từng tấc từng tấc vỡ vụn, bụi mịn bay lên, phiêu đãng không trung như bão cát.
Đám người Đan Thanh Sinh cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm, mí mắt nhẹ nhàng rung động, lãnh khốc nghiêm túc, nhưng lại không có động tác gì.
Vù!
Nhưng mà, đúng lúc này, một đạo hắc mang xẹt qua bầu trời, bay thẳng về phía đuôi rồng. Đùng một tiếng, liền hung hăng đụng vào nhau.
Cái gì?
Hai mắt không ngừng run rẩy, Bạch Long chợt cảm thấy cái đuôi khổng lồ như thái sơn áp đỉnh của mình bỗng dưng dừng lại, phảng phất như đang bị một cỗ lực lượng cực kỳ cường hãn cố định lại. Ngay sau đó, liền cảm thấy một trận đau đớn, bỗng nhiên dâng lên trong tim.
Sao lại thế này, đến tột cùng là cái gì……
Phốc phốc!
Bạch Long trong lòng kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi âm thầm hò hét. Nhưng còn không đợi hắn nghĩ rõ ràng đến tột cùng là vì sao, đã chợt nghe một tiếng trầm đục phát ra, theo từng đạo lân giáp trắng tinh bay xuống không trung, từng tia huyết sắc cũng tựa nước mưa, tràn ngập các ngóc ngách trên không trung. Không chỉ có những đệ tử Long tộc có cái mũi linh mẫn, cho dù là Đan Thanh Sinh là nhân loại vây xem dưới lòng đất, cũng ngửi được mùi máu tươi gay mũi.
Đồng tử không ngừng hung hăng co rụt lại, những đệ tử Long tộc kia nhìn cái đuôi của Bạch trưởng lão bỗng nhiên phiếm đỏ, không khỏi hoảng hốt lên tiếng: "Làm sao có thể, trưởng lão cư nhiên lại bị thương?"
“Đến tột cùng là người nào, lăn ra đây cho lão phu!”
Rít gào một tiếng, Bạch Long hung hăng nhìn chằm chằm phía dưới, hai con ngươi trở nên đỏ bừng.
Một chiêu, chỉ là một chiêu đã làm cho Long Thánh hắn bị thương, tuy rằng chỉ là vết thương ngoài da, nhưng người xuất chiêu tất nhiên cũng không phải là hạng người bình thường, những người trước mặt này không thể làm được.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, trong Lạc gia nho nhỏ này cư nhiên tàng long ngọa hổ, ngoại trừ những nhân loại tựa như cường giả thượng cổ ra, còn có cao thủ trợ trận. Hơn nữa cao thủ này tuyệt đối không tầm thường, đã có năng lực đánh bị thương, thậm chí đánh chết Thánh giả Long tộc.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Bạch Long ngưng trọng hơn rất nhiều. Hai vị trưởng lão còn lại liếc nhau một cái, một trái tim cũng bắt đầu không yên.
Lạc gia này đến tột cùng thần thánh phương nào, rốt cuộc còn che dấu bao nhiêu cao thủ trong đó?
Đạp đạp đạp!
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong thành trì tĩnh mịch, theo đám người Đan Thanh Sinh nhường đường, một thiếu niên mặc áo choàng màu đen, khóe miệng treo nụ cười tà dị, nhưng nhìn qua lại chỉ khoảng tám chín tuổi, chậm rãi đi ra, lại chính là Kiếm Đồng không thể nghi ngờ.
"Ha ha ha… Ta là bội kiếm của phụ thân, ai dám nhúng chàm nơi này, ta nhất định sẽ chém hắn thành mảnh vụn. Bất quá Thánh giả Long tộc đúng là danh bất hư truyền, vừa rồi một kiếm kia cư nhiên không thể đem ngươi chặt đứt, chỉ là băm một ít long lân xuống, xem ra thân thể của ngươi thật rất cường hãn! "
Một thằng nhóc?
Lông mày run lên, Bạch Long nhất thời kinh hãi. Cùng hai người còn lại liếc nhau một cái, trong mắt đều là kinh nghi.
Chẳng lẽ một kiếm vừa rồi là thằng nhóc này chém ra sao? Lão phu thế nhưng bị một nhóc con nhân loại làm bị thương đổ máu? Làm sao có thể?
Lại nói, Lạc gia này cất giấu đến tột cùng đều là cái thứ gì, sao toàn là quái vật, một người so với một người càng thêm kỳ lạ?
"Ngươi vừa mới nói, là ngươi làm lão phu bị thương?
"Thánh giả Long tộc, thực lực mạnh mẽ, cũng là vang danh Thánh vực. Ta nghĩ trước mắt, ở Lạc gia, ngoại trừ cha ta ra, hẳn là cũng chỉ có ta mới có thể đả thương các ngươi, có nghi vấn gì không? "
Lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, trong mắt Kiếm Đồng hiện lên một đạo khinh miệt: "Chẳng lẽ nói, các ngươi cho rằng ở nơi này, ai cũng có thể chém các ngươi sao? Vậy Thánh giả các ngươi quá không đáng giá, ai cũng có thể giết, đến tột cùng là rồng, hay là giun vậy? Ha ha ha..."
"Lớn mật!"
Trừng to hai mắt, Hắc Long giận dữ lên tiếng, sau đó liền vung đuôi dài, một lần nữa quất về phía Kiếm Đồng: "Nếu ngươi đã có bản lĩnh như vậy, liền tiếp một đuôi này của lão phu đi. Nếu ngươi không tiếp được, toàn bộ Lạc gia thành sẽ bị san bằng thành bình địa, để cho bọn họ chôn cùng ngươi đi, hừ hừ! "
Vù vù!
Cuồng phong gào thét, lại là một đạo bóng đen thẳng tắp đè xuống, che khuất bầu trời.
Trong mắt hiện lên một đạo tinh mang khiếp người, Kiếm Đồng mỉm cười, mạnh mẽ bước ra một bước, tựa như múi tên rời cung, trong nháy mắt vọt tới Hắc Long kia, cánh tay phải chợt hiện ra hắc quang, ẩn chứa sát ý, sâu kín nói: "Đã như vậy, vậy tiểu gia sẽ cho ngươi xem thực lực của tiểu gia. Luận thân thể, Long tộc cùng Thánh Thú đều không phải là mạnh nhất thiên hạ. Thân thể chân chính mạnh nhất, chính ở chỗ này, ha.ha..ha."
"Diệt Thế Kiếm, Phá Thiên!"
Bành!
Hét lớn một tiếng, cái đuôi khổng lồ màu đen cùng thân ảnh đen kịt của Kiếm Đồng chợt đụng vào nhau, phát ra từng đạo tiếng bạo nỏ. Uy ba khủng bố, biến thành từng tầng gợn sóng, chấn động thiên địa run rẩy. Cho dù là những đệ tử Long tộc, cũng là dưới áp lực cường hãn này, nhịn không được khí tức chậm lại, từng bước lùi lại, mặt đầy vẻ không thể tin.
Tiểu tử này, thật đúng là có thể ngăn trở một đuôi toàn lực của Hắc Long trưởng lão, hắn đến tột cùng là quái vật gì vậy!
Còn nữa, hắn nói hắn là bội kiếm của cha hắn? Nhi tử đều trâu bò như vậy, vậy cha kia là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ, Lạc gia này thật sự còn có cao thủ chưa ra?
Bỗng dưng, tất cả mọi người tỏng Long tộc vừa sợ vừa lạ, thậm chí còn có chút lo lắng.
Lần này chúng ta tùy tiện xuất kích, có phải là quá qua loa rồi hay không, đâm phải tổ ong vò vẽ. Nhưng ai có thể nghĩ đến, Thánh vực còn có tồn tại như vậy, rõ ràng cao thủ đông đảo, lại một mực ẩn nấp không ra chứ?
Phốc phốc!
Thế nhưng, oán thầm trong lòng bọn họ cũng chỉ có thể dừng lại ở đây. Lại là một đạo âm thanh buồn bực đột nhiên phát ra, một đạo bóng đen đột nhiên xuyên qua đuôi rồng khổng lồ kia, thẳng lên trời cao, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, mang theo nụ cười tà dị thắng lợi. Mà cái đuôi khổng lồ đen kịt kia, lại là lân phiến bay tán, máu tươi phiêu vũ.
Rống!
Một tiếng gầm gừ tê tâm liệt phế truyền ra, Hắc Long trưởng lão đã đau đến co rút cả người, đám đệ tử Long tộc thì hoàn toàn trợn tròn mắt.
Muội muội ngươi chứ, lại có một vị cao thủ Long Thánh bị đả thương. Hơn nữa lần này còn nghiêm trọng hơn, ngay cả đuôi cũng xuyên thủng.
Đứa nhỏ này, làm sao có thể mạnh đến trình độ này, quả thực là làm cho người khác giận sôi!
Chỉ có đám người Đan Thanh Sinh nhìn nhau, phát ra nụ cười tự hiểu. Kiếm Đồng này chính là Đế Binh (binh khí cấp Đế), chưa bao giờ xuất hiện ở Thánh Vực, có lẽ do bị tu vi hạn chế, bản thân thực lực chưa chắc có thể so sánh với Long tộc thánh giả. Cho nên một kiếm vừa rồi đối với của Bạch Long, hắn cũng chỉ gọt một chút lân phiến của người ta, cũng không có gì đáng ngại.
Nhưng nói như thế nào, hắn cũng là binh khí, luận về cường độ thân thể, so với Thánh thú còn biến thái hơn, càng không nói là những Long tộc này. Dùng thân thể huyết nhục của mình đụng phải một khối Thần Thiết, đây không phải là trứng chọi đá sao, ngươi không đụng đến đầu vỡ máu chảy mới là lạ!
Cho dù ngươi luyện qua Thiết Sa Chưởng, thì có thể đập nát đinh sao?
Trên mặt tràn đầy vẻ cười nhạo, đám người Đan Thanh Sinh nhìn hai con Long Thánh bị thương ở phía trên, không nhịn được mà cười rộ lên.
Long tộc từ xưa tới giờ nổi tiếng về cường độ nhục thân, đáng tiếc lần này đụng phải đối thủ, ha ha ha...
Ba!
Liên tục đánh bị thương hai con rồng, Kiếm Đồng đang đắc ý, lại chợt nghe thấy một tiếng xé gió gào thét, thân thể của mình đã trong nháy mắt bị đè ở dưới một đạo bóng đen, không thể động đậy.
Đợi kịp phản ứng, nhìn về phía trước, đã thấy một thân ảnh thật lớn màu đỏ thẫm, đang gắt gao nhìn chằm chằm hắn không buông, thân thể của mình cũng đang bị thủ trảo khổng lồ của thân ảnh kia nắm chặt .
Lại là Xích Long trưởng lão, thừa dịp hắn không chú ý, dùng một trảo bắt lấy thân thể hắn.
Khóe miệng nổi lên một đường cong tà dị, Xích Long trưởng lão không khỏi đắc ý cười rộ lên: "Ha ha ha…nhóc con, ngươi quá bất cẩn. Nhân loại chiêu số nhiều, vũ kỹ mạnh, nhưng thân thể lại rất yếu ớt. Mặc dù lão phu không biết vừa rồi ngươi sử dụng vũ kỹ cường đại gì, mà có thể liên tục đả thương hai vị Long Thánh ta. Nhưng hiện tại, thân thể của ngươi đang ở trong móng vuốt của ta, chỉ cần ta nhẹ nhàng bóp một cái, ngươi liền tan xương nát thịt, ngươi dĩ nhiên đã không còn đường sống! "
“A, vậy ta thử xem?” Nhướng mày, Kiếm Đồng lộ ra một nụ cười khiêu khích: "Trên thế giới này, phương pháp có thể giết ta không nhiều lắm, nhưng trong đó tuyệt đối không có bóp nát, hắc..hắc..! "
Mắt rồng khổng lồ nhẹ nhàng run rẩy, Xích Long gắt gao nhìn chằm chằm hắn, tức giận nói: "Khẩu khí thật lớn, hôm nay lão phu sẽ để cho ngươi thể nghiệm một chút, cái gì gọi là tan xương nát thịt, hừ! "
Vừa dứt lời, Xích Long đã hung hăng cắn răng một cái, đem long trảo hung hăng bóp lại.
Thế nhưng, móng vuốt của hắn vừa mới nắm chặt lại, lại đột nhiên khựng lại, không thể động đậy nữa, mặc dù hắn có cố gắng nắm chặt cỡ nào, cũng không thể di động mảy may. Phảng phất như có thứ gì đó bị kẹt lại, chống lại móng vuốt hắn, không thể nắm chặt lại nổi.
"Ta sát, gặp quỷ à?"
Trong mắt hiện lên một đạo nghi hoặc, Xích Long vội vàng nắm chặt hai móng vuốt, hung hăng xiết vào trong. Nhưng rõ ràng, không có tác dụng gì.
Kiếm Đồng một tay vịn cằm, nhàn nhã tự tại, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Xích Long, không nhịn được cười nhạo: "Lão gia hỏa, coi chừng nắm tay chặt quá, lại đem xương cốt của ngươi vỡ vụn. Tiểu gia ta là cương cân thiết cốt ( cốt thép), không cong không nứt nha! "
“Tiểu thỏ con, đừng đắc ý, cho dù nhân loại các ngươi luyện thể mạnh hơn nữa, cũng tuyệt đối so ra kém Long tộc chúng ta!” Hung hăng cắn răng, Xích Long vẻ mặt không vui, vẫn hung hăng nắm chặt móng vuốt.
Tất cả những người còn lại đều gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trong mắt lóe lên nghi hoặc, muốn xem xem kết quả như thế nào. Kiếm Đồng thì ngáp một cái, bộ dáng nhàm chán đến chết, đúng là không có một chút cảm giác đau đớn gì, nhìn bộ dáng lão Long phí sức không có kết quả gì, vẻ tà dị trong mắt càng ngày càng sâu.
Rốt cục, trải qua hơn nửa canh giờ dày vò, Xích Long rốt cục thở hồng hộc, hai quyền vẫn luôn căng thẳng cũng bắt đầu run rẩy, dường như muốn buông ra, rõ ràng là đã dùng sức quá độ.
Thế nhưng, đúng lúc này, Kiếm Đồng vẫn bình tĩnh, bỗng dưng hiện lên một đạo ngoan mang, sâu trong đáy mắt, chợt lóe qua lên sát phạt sắc bén.
"Xích Long, cẩn thận!
Dường như phát hiện ra cái gì đó, Bạch Long hét lớn một tiếng, vội vàng nhắc nhở.
Đáng tiếc, đã muộn rồi. Chỉ thấy một đạo kiếm quang màu đen ở trong long trảo màu đỏ xẹt qua, máu tươi tuôn trào tựa như đài phun nước rải về các ngóc ngách trên bầu trời.
Đồng thời, bốn ngón tay long trảo tráng kiện, cũng đồng loạt văng ra ngoài, rơi xuống chỗ đám người đang vây xem ở phía dưới.
Rống!
Sau một tiếng kêu thảm thiết, Xích Long gắt gao ôm móng vuốt đỏ tươi, khàn giọng kêu lớn.
Kiếm Đồng thì lóe lên, bay lên không trung, cười to liên tục:
"Ha ha ha…. Lão gia hỏa, ta đã sớm cảnh cáo ngươi đừng dùng sức quá mạnh, coi chừng gãy xương, hiện tại không phải đã ứng nghiệm sao? ”