Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1880 - Chương 1886: Trao Đổi

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1886: Trao đổi

Mặt kính đen nhánh lần nữa xuất hiện, Trác Phàm lại vung tay ném tam Long vào trong gương, sau đó như không có chuyện gì vỗ vỗ tay, chậm rãi rơi xuống.

Có điều ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn càng thêm kính nể, Đan Thanh Sinh ngăn không được thở dài: "Tiểu gia hỏa, lúc trước lão phu mới gặp ngươi, liền biết ngươi là Chân Long, nhưng không nghĩ tới ngươi có thể đi được xa như vậy, ngay cả những lão gia hỏa như chúng ta nhìn cũng chỉ biết than thở mà thôi. Cho dù là Bất Bại Kiếm Tôn năm đó cũng không khiến chúng ta cảm thấy chênh lệch lớn như vậy!"

Nghe được lời này, mấy người liên tục gật đầu tán thưởng, trên mặt còn có chút chua xót.

"Đan lão khách khí rồi, ta chỉ có vận khí tốt mà thôi, được những tiền bối cao nhân chỉ điểm khá nhiều!"

Mỉm cười, Trác Phàm trấn an những lão gia hỏa trong lòng đang buồn bã kia một chút, lại nghiêm sắc mặt nhìn Lệ Kinh Thiên nói: "Lệ lão, chuyện ta bảo ngươi điều tra thế nào rồi?"

Lệ Kinh Thiên trịnh trọng chắp tay, khom người nói: "Trác quản gia xin thứ tội, chuyện này có chút khó làm, chỗ kia đã sớm bị san bằng, thực sự không điều tra ra manh mối gì!"

"San bằng?"

"Đúng vậy, theo truyền thuyết trăm năm trước trên trời hạ xuống dị tượng, nơi đó long trời lở đất, tất cả mọi người đã chết hết trong lần dị tượng kia, không ai sống sót!" Lệ Kinh Thiên nhíu mày bẩm báo, nhưng trong mắt lại có chút nghi hoặc: "Thật kỳ quái, cho dù là tai nạn trong thiên địa cũng nên có người sống sót mới đúng, nếu không có người sống cũng nên có chút manh mối, hoặc lưu lại di tích của nhóm người đó, nhưng kỳ quái là chỗ đó không có cái gì, nếu không phải lúc trước một số thương nhân trên đường đi qua nơi đó, nhìn thấy bầu trời biến đổi, bị dọa sợ mà chạy đi, thì không còn ai có khả năng biết nơi đó có nhân loại ở qua!"

Trác Phàm cảm thấy không sai: "Thì ra là thế, làm một cách triệt để!"

"Trác quản gia, có muốn ta lại tiếp tục điều tra không?"

"Không cần, ta tin tưởng không có gì có thể tra!"

Chậm rãi khoát tay, Trác Phàm lại nói: "Đúng rồi, hiện tại Diệp Lân, Tiểu Tam Tử và Tước Nhi đang đóng giữ ở thành trì nào? Ngươi triệu hồi bọn họ đến cho ta, phái người khác thay thế bọn họ!"

"Vâng!"

Khẽ khom người, Lệ Kinh Thiên lập tức lĩnh mệnh rời đi, Trác Phàm phất tay, tạm biệt mọi người, lần nữa trở lại trong mật thất, tĩnh tọa tu luyện.

Tuy hiện tại hắn đã đột phá Hoàng giai, nhưng đối với đại đạo Tứ Đế truyền cho hắn vẫn còn cần tĩnh tâm lĩnh ngộ. Nếu không phải bỗng nhiên cảm giác được cao thủ Long tộc đến, hắn cũng không có khả năng ngừng lại nửa chừng đi đánh trả.

Kết quả một tháng sau, bên ngoài mật thất có tiếng Lệ Kinh Thiên vang lên: "Trác quản gia, Diệp Lân, Tam thiếu gia cùng Tước Nhi tiểu thư đều trở về, đang chờ ở đại sảnh!"

"Được, ta tới ngay!"

Bỗng dưng Trác Phàm mở hai mắt ra, bên trong lóe qua một đạo tinh mang khác lạ, Trác Phàm cười yếu ớt nói.

Sau đó hắn liền đứng dậy rời đi, chỉ chốc lát sau đã tới đại sảnh. Mà nhìn thấy hắn xuất hiện, ba người đều tiến lên thi lễ.

"Phụ thân!"

"Đại ca!"

"Không cần khách khí, ngồi rồi nói!" Nhẹ nhàng phất tay, để bọn họ ngồi xuống, Trác Phàm cười nói: "Thế nào, làm Hoàng đế ở ba thành trì này nhất định tiêu diêu tự tại chứ?"

Liếc nhìn nhau, ba người đều khinh thường bĩu môi, Diệp Lân thở dài một hơi nói: "Đại ca, mấy người chúng ta đi làm thành chủ, tuyệt đối là chuyện nhàm chán nhất trong cuộc đời này. Nếu muốn là Hoàng đế thì ở Phàm giai làm cũng được, theo huynh đến Thánh Vực làm gì? Mà ta nghe nói gần đây huynh làm việc không đứng đắn cho lắm."

"Làm sao?" Trác Phàm ngạc nhiên hỏi.

Diệp Lân không nói gì, Tiểu Tam Tử cười nói: "Phụ thân, chúng ta mới rời khỏi bản bộ không bao lâu, vừa về đến đã phát hiện những lão gia hỏa kia đã đột phá. Sau khi nghe ngóng mới biết được, là kiệt tác của cha. Điều quan trọng là hậu quả mà chuyện tốt cha mang đến, hiện tại bọn họ đều thành Hoàng giai, trước kia chúng ta cùng bọn họ có thực lực ngang nhau, bây giờ lại bị bọn họ bỏ rơi một khoảng cách xa lắc, chuyện này chúng ta tìm ai phân xử đây?"

"Đúng là thế, có chuyện tốt này cũng không gọi chúng ta trở về chia sẽ, thực sự quá không công bằng, hừ!" Diệp Lân cũng gật đầu không ngừng, vẻ mặt hiện ra chút tức giận.

Bật cười lắc đầu, Trác Phàm thở dài: "Các ngươi đừng vội, đây là chuyện ngoài ý muốn. Ta nhận được truyền thừa của tứ Đế, trong lúc bế quan tu luyện, ai ngờ Đế cảnh đại đạo lại tỏa sáng rực rỡ, giúp ta lĩnh ngộ, thuận tiện cũng mở ra đại đạo toàn bộ Lạc gia thành lĩnh hội, điều này mới làm cho toàn thành đột phá, ta làm gì biết trước những chuyện này. Mà hai người Tiểu Tam Tử là Thánh thú, ngộ đạo không có quan hệ gì với các con, huyết thống mới quan trọng, các con theo hô hào làm cái gì?"

"Chúng con chỉ là vì bất bình cho Diệp Lân thôi!" Tiểu Tam Tử đảo mắt chụm đầu với Tước Nhi, lẩm bẩm.

Diệp Lân cũng gật đầu: "Đúng, đại ca, chuyện này huynh có thể bổ sung cho ta cũng được, huynh cũng để ta tắm rửa ánh sáng đại đạo một chút đi."

"Ta đây không làm chủ được, đại đạo này không phải của ta, ta không có cách nào khống chế nó!"

Bất đắc dĩ nhún vai, Trác Phàm tỏ vẻ bất lực, nhưng nhìn biểu cảm thất lạc của Diệp Lân mới cười nói: "Có điều, ta tìm cho các ngươi phương pháp bổ sung mới, người khác có phi ngựa chạy theo cũng không kịp, đường tắt tu luyện giành cho các ngươi."

"Đó là cái gì?"

Ánh mắt sáng lên, ba người cùng nhau hỏi.

Khóe miệng xẹt qua nụ cười thần bí, Trác Phàm vung tay lên, nhưng gặp một đạo hắc khí xẹt qua, hơn hai mươi nhân ảnh cuồn cuộn lăn lộn, ngẩng đầu nhìn lên, chính là những con cháu Long tộc bị Trác Phàm hạ thủ trước đó.

Ánh mắt người Diệp Lân đều kỳ quái, bọn họ là ai?

Không để ý đến vẻ nghi hoặc trong mắt ba người, Trác Phàm chắp tay, nhìn về phía những người kia cười nói: "Các vị bằng hữu Long tộc, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện rồi, không biết nên xưng hô như thế nào?"

Long tộc?

Ba người Diệp Lân giật mình, đưa mắt nhìn nhau, kinh hãi không hiểu.

Bọn họ vừa trở về, còn chưa kịp nghe ngóng cuộc đại chiến một tháng trước, căn bản không biết cao thủ Long tộc bị Trác Phàm hạ. Bây giờ thấy người Long tộc xuất hiện, ngoại trừ kinh ngạc còn có một loại cảm giác thân thiết không thể hiểu.

Đây chính là long tử long tôn của Long Tổ à. . .

"Ngươi là ai? Muốn làm gì chúng ta?" Ngẩng đầu trừng mắt nhìn Trác Phàm, Bạch Long trưởng lão giật mình sợ hãi, lớn giọng nói: "Nhưng lão phu cảnh cáo ngươi, nếu chúng ta xảy ra chuyện gì, Long tộc sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Cho dù ngươi lợi hại hơn nữa, cũng không chặn được ngàn vạn cao thủ Long Vực chúng ta!"

Bật cười lắc đầu, Trác Phàm cười hiền lành, khom người cúi đầu: "Vị tiền bối này quá lo rồi, chúng ta không muốn trở mặt với Long tộc. Huống chi nếu nói rõ ra, chúng ta là người một nhà mới đúng!"

"Người một nhà?" Khẽ sững sờ, mọi người mê mang không hiểu.

Chúng ta là rồng, các ngươi là người, con mẹ nó ai cùng các ngươi là người một nhà? Đừng lôi kéo quan hệ.

Trác Phàm như nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, hắn cũng không nói nhiều, tay vung lên, chỉ về phía Diệp Lân nói: "Diệp Lân, ngươi nói cho bọn họ, sư phụ ngươi là ai?"

"Các vị Long tộc tiền bối, không dối gạt mọi người, gia sư chính là một trong ngũ đại Thánh thú Thượng Cổ, Phần Thiên Long Tổ!" Cúi người hành lễ, Diệp Lân trịnh trọng nói.

Những cao thủ Long tộc nghe tên, thì giật nảy cả mình: "Cái gì? Làm sao có thể? Lão tổ tông Long tộc chúng ta đã sớm vẫn lạc ở Thượng Cổ, sao lại. . ."

"Diệp Lân, cho bọn họ nhìn chứng cứ!" Thấy bọn họ còn chưa tin, Trác Phàm khoát tay chận lại nói.

Khẽ gật đầu, Diệp Lân duỗi ra một ngón tay, trong thoáng chốc, một ngọn lửa vàng óng đột ngột dấy lên.

Long nhãn bọn họ run lên, cảm nhận ánh sáng nóng rực kia, trong lòng dâng lên loại cảm giác thần phục. Ba vị trưởng lão ngăn kêu lớn: "Không sai, là Phần Thiên Kim Viêm của Long Tổ lão nhân gia, giống hệt hỏa Long Vực chúng ta! Nói như vậy. . . Ngươi thực sự là. . ."

"Trưởng lão, cái này không phải do bọn họ trộm mà có chứ?" Lúc này, tên đệ tử Long tộc hai tay bị thương, vội vàng cẩn thận nói.

Khẽ giật mình, ba vị trưởng lão có chút chần chờ.

Hừ nhẹ một tiếng, Diệp Lân cao ngạo ngẩng đầu: "Sư phụ ta đã nói với ta, Thánh thú có sức mạnh hủy thiên diệt địa, nếu không phải thân truyền, chẳng khác nào nhóm lửa tự thiêu. Nói ta trộm? Không biết trong Long Vực các ngươi có Phần Thiên Kim Viêm hỏa, có ai trong các ngươi có thể luyện hóa chưa?"

"À, chuyện này. . ."

Bạch Long thở dài gật đầu: "Đúng thật là thế, trong Long tộc từng có một vị nguyên lão, thành công luyện hóa Kim Viên của lão tổ, thế nhưng không qua hai năm đã bị Kim Vim phản phệ chết thảm. Nếu không phải lão tổ tự mình truyền thụ, xác thực rất khó kế thừa thần hỏa này, cho dù con cháu Long tộc cũng giống vậy, huống chi nhân loại!"

"Nói như vậy. . . Hắn thật sự là truyền nhân của lão tổ?" Trong lúc nhất thời, mọi người nhìn về phía Diệp Lân, tin tưởng đến bảy tám phần.

Thấy cảnh này, Trác Phàm tiếp tục chỉ hai người Tiểu Tam Tử và Tước Nhi nói: "Không chỉ như vậy, theo thứ tự bọn họ là truyền nhân của Kỳ Lân và Lôi Hoàng, là Thánh thú chính thức, cũng không phải là nhân loại, Long Tổ lão nhân còn tự thân chỉ điểm qua cho bọn họ!"

Nói xong, Trác Phàm đưa ánh mắt ra hiệu cho mọi người.

Hai người hiểu rõ, lập tức phóng xuất ra khí thế của chính mình.

Chỉ một thoáng, từng đạo hồng mang cuồng bạo tàn phá bừa bãi toàn bộ thành trì, tử lôi mãnh liệt trôi nổi trong không khí.

Mọi người nhìn thấy càng thêm hoảng sợ, bởi vì bọn họ đã cảm nhận được, cỗ sức mạnh Tiên Thiên khiến bọn họ tin phục, tuy thực lực hai người Tiểu Tam Tử không mạnh bằng bọn họ, nhưng cảm giác áp bách Linh thú Tiên Thiên khiến tay chân bọn họ như nhũn ra, không thể kháng cự.

"Quả nhiên là Thánh thú!"

Ba vị trưởng lão kích động đến run rẩy, cùng con cháu Long tộc khom người cúi lạy: "Nghe đồn ngũ đại Thánh thú Thượng Cổ đồng quy vô tận cùng Thập Đế, không nghĩ tới hôm nay còn có truyền nhân lưu thế. Như vậy thời gian Linh thú chúng ta phục hưng đã tới rồi, ha ha ha. . ."

Lời vừa nói ra bọn họ đã kích động đến hoa tay múa chân, nước mắt chảy ngang.

Những ngày Long tộc bị Thất Thánh Sơn đè ép rốt cục cũng sắp kết thúc. Chỉ cần hai vị Thánh thú này thành thục, bọn chúng sẽ bị nghiền nát trong phút chốc.

Da mặt Trác Phàm co rút, không còn gì để nói: "Mấy vị Long tộc tiền bối, loại chuyện này các ngươi không nên vui mừng quá sớm!"

"Thế nào, còn có vấn đề gì không? Nơi này chúng ta đã có Thánh Thú làm chỗ dựa, thời gian Linh Thú giới xoay chuyển nằm trong tầm tay. . ."

"Ừm. . .nói như thế, nhưng nếu các ngươi có Linh thú, nhân loại lại có Đế Quân thì sao!"

"Hả, Đế Quân?"

Bạch Long nghi hoặc hỏi: "Không phải Thập Đế đều chết rồi sao, từ đâu xuất hiện Đế Quân?"

Trác Phàm cười nói: "Ai nói với các ngươi bọn họ đều chết, ẩn cư không được sao? Dù sao chạm phải năm người, bốn người ở Thánh Vực, một người ở Phàm giai. Huống chi trong ngũ đại Thánh thú, trừ hai tên con nít này, ba người còn lại vẫn đang bị nhốt, các ngươi muốn phản kích nhân loại, chỉ sợ không có ý nghĩa gì, chớ để Đế Quân nhìn thấy, bọn họ mà rời núi thì người gặp nạn chính là các ngươi!"

Bình Luận (0)
Comment