Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 189 - Chương 189: Bồ Đề Tu Căn. (2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 189: Bồ Đề Tu Căn. (2)

Đại ân đại đức củ ngài, hai nhà Đổng Tống chúng ta đời này kiếp này, suốt đời khó quên!”

“Ồ, chuyện này ta cũng biết, nha đầu Đan Đan kia quả thật hơi quá phận, ta sẽ quản giáo nó thật tốt.” Tần Thái Thanh khẽ vuốt cằm, sau đó ngược lại nhìn về phía Trác Phàm cười nói: “Chỉ là ta có chút hiếu kỳ, nghe nói vị Tống công tử này bởi vì nha đầu Đan Đan mà trúng Thất Thải Vân La Chưởng của Nghiêm Phục Dược Vương Điện, vì sao chỉ mới mấy ngày thì đã khỏi rồi? Độc của Dược Vương Điện từ khi nào mà giải được dễ dàng thế?”

Đổng Thiên Bá chợt trì trệ, nhìn về phía Trác Phàm. Sở Sở là bằng hữu của Trác Phàm, có tiết lộ chuyện của nàng ra ngoài hay không thì phải xem ý tứ Trác Phàm đã. Nếu hắn ta vượt quá chức phận, làm thay việc của người khác, ngày sau xảy ra chuyện gì, không phải sẽ bị huynh đệ oán niệm cả một đời sao?

Trác Phàm liếc nhẹ hắn ta một cái, gật đầu hài lòng. Đổng Thiên Bá mặc dù là người phong lưu lãng tử, nhưng quả thực rất nghĩa khí, đáng giá thâm giao quen thân.

Còn chuyện của Sở Sở, đúng lúc Trác Phàm cũng muốn tìm cơ hội hỏi thăm một chút. Tần Thái Thanh thân là lâu chủ đệ nhất lâu của Hoa Vũ thập ngũ lâu, cao thủ Thiên Huyền như Sở Sở, còn mang theo Bồ Đề Ngọc Dịch bên người, nàng ta không có lý do không biết rõ ràng.

Vì vậy hắn nói rõ ra: “Thực không dám giấu giếm, tại hạ được một vị nữ tử che mặt cứu mạng, rất nhanh đã giải độc giúp tại hạ.”

“Nữ tử che mặt?” Tần Thái Thanh giật mình hỏi lại.

“Không sai, ta gặp được nàng ở một thôn nghèo, tên là Sở Sở. Người ở đó đều gọi nàng là... Ôn nữ!” Trác Phàm nhìn chằm chằm quan sát sắc mặt của Tần Thái Thanh, chỉ thấy nàng hơi giật mình kinh ngạc, nổi lên hồ nghi. Nhưng rất nhanh, trong mắt nàng hiện lên tinh quang, như đã biết được cái gì.

“Ha ha ha... Tống công tử gặp được kỳ ngộ, thật sự là mệnh chưa đến tuyệt lộ, ngày sau tất có hậu phúc!”

Ánh mắt Trác Phàm khẽ híp lại, cười nói: “Nhờ lời tốt lành của ngài!”

Trông dáng vẻ của hai người đối với chuyện của Sở Sở hình như cũng không có gì đáng lo, Đổng Thiên Bá không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta thật sự rất sợ lỡ đâu Sở Sở và Hoa Vũ Lâu còn có vướng mắc gì đó làm ảnh hưởng đến lần đàm phán này.

Sau đó trong tay hắn ta có ánh sáng chợt lóe lên, một bình phong San hô cao bằng một người chợt xuất hiện tỏa ra ánh sáng màu đỏ mờ ảo.

Bình phong San hô Lớn như thế rất hiếm thấy trên đời, ngay cả Trác Phàm cũng run run mí mắt. Thứ này đối với tu luyện không có tác dụng gì, nhưng quý ở chỗ hiếm lạ, chỉ sợ tối thiểu cũng phải đáng giá mấy trăm ngàn Linh thạch.

Đổng Thiên Bá lần nữa cúi người hành lễ với Tần Thái Thanh, cười lấy lòng nói: “Như vậy chuyện này đành nhờ lâu chủ phí sức, cái bình phong này là một chút tâm ý của tại hạ, xin lâu chủ vui vẻ nhận cho.”

“Tâm ý của ngươi ta nhận, nhưng đồ vật thì ngươi thu lại đi, bên Đan Đan ta tự sẽ xử lý, ngươi không cần phải lo lắng nữa.” Tần Thái Thanh không hề liếc nhìn đến vật kai dù chỉ một lần, chỉ cười lắc đầu.

Đổng Thiên Bá giật mình, vội vàng bái: “Bình phong này chỉ là một chút tâm ý nhỏ của ta, lâu chủ người nhất định phải nhận lấy, nếu không sao ta yên tâm được?”

Nói nhảm, chính vì lấy tiền tài của người nên mới thay người tiêu tai. Ngươi không thu lễ của ta, sao ta có thể yên lòng chứ? Nếu không ngươi vừa quay đầu đã quên mất chuyện này, tiểu ma nữ kia có tiêu diệt hai nhà chúng ta hay không đoán chừng ngài cũng không biết.

Không, đến lúc đó chắc chắn ngươi sẽ quên luôn chúng ta. Tối thiểu ngươi nhận lấy lễ của ta, mỗi lần nhìn đến cái bình phong này thì còn nhớ đến chúng ta mà đúng không?

Đổng Thiên Bá trong lòng oán thầm một trận, Tần Thái Thanh cũng biết rõ tâm ý của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, sai người đem bình phong khiêng xuống đi.

Đến lúc này, Đổng Thiên Bá mới lộ ra vẻ mặt vui cười, thở phào ra một hơi, yên lòng.

Bốp bốp bốp...

Tần Thái Thanh vỗ tay, lạp tức có đệ tử bưng ba bầu rượu đi tới, trình đến trước mặt bọn hắn.

“Ba vị là khách ở xa tới, còn tặng ta một món lễ lớn. Ba bầu rượu này là bách hoa mỹ tửu, chỉ Hoa Vũ Lâu chúng ta mới có, rất có lợi đối với việc tu luyện, coi như hoàn lễ của bản lâu chủ.”

“Ồ, nếu lâu chủ đã thịnh tình khoản đãi, vậy ba người tại hạ từ chối thì bất kính rồi.” Đổng Thiên Bá cười to, ôm quyền, tâm tình cực kỳ thư sướng, đổ đầy một chén rượu, rồi bưng lên uống. Tần Thái Thanh nâng cốc chúc mừng, Trác Phàm và Đổng Hiểu Uyển cũng uống một chén.

“Rượu ngon!”

Đổng Thiên Bá khen lớn một tiếng, nhưng vừa dứt lời liền bịch một tiếng ngã xuống trên mặt bàn, ngất đi. Đổng Hiểu Uyển cũng giống vậy, mơ màng ngã quỵ, chỉ có Trác Phàm vẫn thanh tỉnh ngồi trước bàn.

Trác Phàm hơi nhíu mày, nhìn về phía Tần Thái Thanh cười nói: “Lâu chủ có chuyện gì, muốn nói riêng với tại hạ sao?”

Tần Thái Thanh tán thưởng nhìn hắn, gật đầu cười: “Thông minh, bản lâu chủ xác thực có một việc cần ngươi làm. Làm tốt, hai nhà các ngươi có thể an toàn ra khỏi Hoa Vũ Thành. Làm không xong, các ngươi không những không thể sống sót ra ngoài, mà ngay cả người nhà của các ngươi cũng phải chôn cùng!”

“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Khẽ cong khóe miệng, Trác Phàm tà dị cười rộ lên.

Tần Thái Thanh lắc đầu, cười nói: “Không phải uy hiếp, chẳng qua là điều kiện. Ta biết ngươi dám làm càn làm bậy, không sợ trời không sợ đất. Nhưng, lần này các ngươi đến không phải muốn ta giúp hòa giải với Đan Đan sao? Nếu ngươi không thay ta làm chuyện này, chuyện của Đan Đan ta sẽ mặc kệ. Lấy tính khí của nha đầu kia, hai nhà các ngươi đều không có quả ngọt để ăn đâu!”

Ánh mắt Trác Phàm khẽ híp lại, cười khẽ một tiếng: “Chuyện gì, nói nghe thử xem? Nói ra nếu ta làm không được, thì ngươi vẫn nên tiêu diệt hết hai nhà chúng ta đi.”

Trác Phàm nói mây trôi nước chảy, như căn bản chuyện này không liên quan gì đến hắn. Trong lòng Tần Thái Thanh càng hiếu kỳ, đâu có ai trong lúc gia tộc nguy vong, mà có thể biểu hiện lạnh nhạt như thế được?

Người điên, quả nhiên là một người điên! Loại người này, không dễ khống chế!

Tần Thái Thanh than thầm, nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn bình tĩnh như trước: “Không phải ta bắt ngươi đi chịu chết, chỉ là muốn ngươi đi làm tặc, trộm cho ta một món đồ!”

“Thứ gì?” Trác Phàm ngáp một cái, buồn bực ngán ngẩm nói.

Tròng mắt ngưng tụ, Tần Thái Thanh bình tĩnh nói: “Bảo vật trấn lâu của Hoa Vũ Lâu, Bồ Đề Tu Căn!”

“Cái gì, ngươi lặp lại lần nữa?”

“Bồ Đề Tu Căn!” Tần Thái Thanh lập lại lần nữa.

Tròng mắt bỗng nhiên co rụt lại, Trác Phàm mừng thầm trong bụng.

Bồ Đề Tu Căn chính là tinh hoa của đại địa ngưng tụ, tinh túy của sinh mệnh, Bồ Đề Ngọc Dịch chính là thu được từ Bồ Đề Tu Căn. Trác Phàm hắn vạn lần không ngờ được, thất lạc Bồ Đề Ngọc Dịch, nhưng lại có manh mối của Bồ Đề Tu Căn!

Nãi nãi của ta ơi, ông trời cũng giúp ta rồi, ha ha ha...

Trong lòng Trác Phàm cười như điên, trong mắt đầy vẻ hưng phấn

Bình Luận (0)
Comment