"Thúc thủ chịu trói?" Triệu Thành nở một nụ cười quỷ dị làm cho người hoảng sợ: "Muốn ta đầu hàng? Hừ hừ, không có cửa đâu! Mấy người các ngươi chờ đó cho ta, đợi ta chữa khỏi vết thương thế, thực lực tăng mạnh, nhất định tìm đến từng nhà tính sổ. Các ngươi cổ rửa sạch sẽ cho ta, ha ha ha. . ."
Kiếm Hoàng khinh thường nói: "Ma Hoàng, ngươi đã bị chúng ta bao vây, ngươi có thể chạy đi đâu? Ngươi thức thời thì giao công pháp ra đây, chúng ta sẽ không làm khó ngươi, nếu không. . ."
"Công pháp? Ta biết, có thể khiến các ngươi liên thủ đối địch, cũng chỉ có lý do này, thật sự giống năm đó như đúc mà!"
Triệu Thành lắc đầu chế nhạo: "Nhưng đáng tiếc, ta không phải là sư phụ, cầm được bảo vật còn không lưu lại thủ đoạn cho mình. Vết xe đổ vẫn còn rỗ mồn một ở trước mắt. Các ngươi muốn bắt ta, đúng là si tâm vọng tưởng, ha ha ha. . ."
Triệu Thành cười to một tiếng, đột nhiên, toàn thân hắn cuồn cuộn hắc khí, ngay sau đó bật chợt biến mất.
Kiếm Hoàng trừng to mắt, tay mắt lanh lẹ, một đạo kiếm quyết bổ ra: "Muốn đi, không dễ dàng như vậy đâu!"
Bạch! Vệt trắng chói mắt hư không, bổ vào khói đen mờ mịt, tất cả hắc ám liền tiêu tán, nhưng trong hắc khí kia đã chẳng còn một ai. Triệu Thành như thể tiêu tán khỏi hư vô.
Thấy thế, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
"Cái này. . . Đây là có chuyện gì?" Mọi người nhìn nhau, nghi hoặc hỏi, Kiếm Hoàng nhanh trí nhìn sang Trác Phàm hỏi: "Trác quản gia, ngài mưu trí siêu phàm, lại đi theo Ma Hoàng không ít thời gian, ngài có cao kiến gì không?"
Trác Phàm suy tư một hồi rồi nói: "Xem ra Ma Hoàng thật sự lưu thủ đoạn bảo mệnh cho mình, ngay cả ta cũng không biết. Nhưng có thể khẳng định là, vừa rồi chỉ là chút thủ đoạn che mắt mà thôi, không có khả năng thật tiêu thất khỏi hư không. Chung quanh đây nhất định có mật đạo để hắn trốn!"
"Không sai, Trác quản gia nói có lý, lập tức tìm kiếm!" Kiếm Hoàng gật đầu hét lớn, mọi người liền bắt đầu tìm kiếm. Trác Phàm chầm chậm hành tẩu, ngó nhìn hoàn cảnh chung quanh, cũng đang âm thầm suy nghĩ.
Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, tất cả mọi người không có thu hoạch được gì, đến tận ba canh giờ sau, Diễm Hoàng mới hét lên một tiếng, hưng phấn nói: "Các ngươi mau đến xem, tìm được một ám đạo!"
Mọi người nghe, vội vàng đi qua xem. Quả nhiên, giữa một bụi cỏ xanh um tươi tốt, có ẩn giấu đi một động huyệt đen sì, nhìn xuống dưới không thấy đáy.
"Ta đi trước xem, các ngươi theo sau!"
Kiếm Hoàng không hổ đứng đầu bát hoàng, luôn muốn đi đầu nhất, nhưng lại bị Trác Phàm phất tay ngăn cản.
Mọi người không hiểu nhìn hắn, Trác Phàm chỉ bật cười một tiếng, thở dài: "Đừng uổng phí tâm cơ nữa, ba canh giờ đã qua, hắn nhất định đã chạy rất xa rồi, giờ đuổi cũng không kịp, uổng phí sức lực mà thôi!"
"Thế nhưng. . . ít nhất chúng ta đã có manh mối!"
"Các ngươi coi là, bây giờ hắn gặp biến đổi lớn như thế, sẽ lưu lại cho các ngươi manh mối để truy tung sao?"
Mọi người nghe vậy thì càng nhíu mày, mặt mũi âm trầm, Quỷ Hoàng gấp gáp không nhịn được mà hỏi: "Thế nhưng Ma Hoàng phải chết, nếu không, chờ hắn khôi phục, gặp nạn chính là chúng ta!"
Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi tới lại tái sinh. Huống chi, đây còn là một cường giả khó giải quyết như thế. Nếu không thể lập tức diệt trừ, quả thực làm cho người ta ăn ngủ không yên mà.
Diễm Hoàng lên tiếng hỏi: "Trác quản gia, ngươi có đối sách gì tốt không? Nếu Triệu Thành trở về báo thù, người thứ nhất hắn tìm khẳng định là ngươi!"
Trác Phàm bằng vào mưu trí khiến bát hoàng không dám xem thường, chủ ý của hắn thật sự rất là trân quý.
Trác Phàm mỉm cười thản nhiên nói: "Yên tâm đi, hắn chạy không thoát được!"
"Há, lời ấy là sao?"
"Tuy chúng ta không theo tìm được hắn từ lối đi này, nhưng các ngươi hãy suy nghĩ tình cảnh bây giờ của hắn. Trọng thương quá nặng, muốn khôi phục không dễ, mà muốn nhanh, hắn tất phải có tài liệu luyện công. Mà đã muốn liệu thương luyện công. . ."
"Hắn cần đại lượng người sống!" Diễm Hoàng sáng mắt lên nói: "Chỉ cần chúng ta giám sát chặt chẽ mỗi địa vực, một khi có chỗ nào có đại lượng người mất tích, thì tất nhiên có thể tìm được hắn!"
Trác Phàm cười nhẹ gật đầu: "Ta chính là ý này!"
Mọi người đều nhìn Trác Phàm với ánh mắt vô cùng kính phục. Trác quản gia quả nhiên tài trí vô song, một câu đã giải quyết nỗi phiền lo của mọi người. May mà hắn không có thực lực, nếu không, hắn không trở thành bát hoàng mạnh nhất mới lạ, bọn họ cũng không còn nơi đặt chân.
"Như vậy, chúng ta nên tách ra hành động, mỗi người vừa tìm kiếm, một chú ý nhân khẩu ở địa bàn của mình!" Kiếm Hoàng đề nghị, mọi người gật đầu, tất cả mọi người liền chia nhau ra.
Chỉ có Trác Phàm ở lại, đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị. . .
Rất nhanh, khu vực bát hoàng bắt đầu nghiêm mật điều tra, bởi vì Triệu Thành mất tích, lại thêm Ngũ Hoàng nâng đỡ, Trác Phàm rốt cục danh chính ngôn thuận chưởng quản tất cả sự vụ ở địa bàn Ma Hoàng, ngay sau đó phái tinh anh Lạc gia đến các nơi nắm giữ quyền lực, Ma Hoàng lĩnh vực đã họ Lạc.
Trên dưới một thể, đều nghe hiệu lệnh của Trác Phàm.
Cứ như vậy, một tháng đi qua, phiến địa vực này có vẻ tương đối yên tĩnh, không có việc lớn gì phát sinh. Rốt cục, lúc tất cả mọi người đang nhụt chí, chỗ giao giới địa bàn của Ma Hoàng và Diễm Hoàng truyền tới một tin tức nặng ký.
Toàn bộ người ở một thành trấn bỗng nhiên biến mất!
Điều này làm Ngũ Hoàng chấn kinh, vội vàng cho người tới điều tra. Chỉ có Trác Phàm không có đi, mà lại một thân một mình đi một nơi khác. . .
Cách Thiên Ma sơn năm dặm, bên trong một khe núi nhỏ khá ấn nấp, rừng lá rậm rạp, che khuất bầu trời. Một bóng người suy yếu đi giữa rừng núi, từng bước về phía trước, chỉ chốc lát sau, tới một sơn động.
Người kia thở sâu, dưới mái tóc lộn xộn, hắn nở một nụ cười hưng phấn, ngón tay khô quắt vệt giới chỉ, mười phần thỏa mãn đi vào trong động.
"Ta biết ngươi sẽ đến nơi đây!" Bỗng nhiên, người kia vừa mới vào động, một giọng nói bình thản vang vọng trong động. Người kia giật mình hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, liền thấy một bóng người quen thuộc đang khoan thai tự đắc ngồi dựa vào bách đá, trong tay cầm bát trà, hắn gầm lên: "Trác Phàm, là ngươi?"
"Đúng vậy, Ma Hoàng đại nhân!" Trác Phàm cười tà dị.
Triệu Thành đẩy mớ tóc dài ra, lộ ra một khuôn mặt đầy phẫn nộ, chỉ là gương mặt này so với trước kia lại càng thêm tiều tụy tang thương hơn rất nhiều, thậm chí từng đạo hắc khí đang nhúc nhích giống như con giun trên mặt hắn, giống như người, lại giống như quỷ, giống như không phải người, lại không phải quỷ.
"Sao ngươi lại tìm được ta? Nơi này rất bí ẩn, ta cũng không lưu lại manh mối gì!"
"Rất đơn giản!" Trác Phàm mỉm cười, thở dài một hơi: "Nơi này, không phải nơi mà khi còn bé ngươi thường đến sao? Nhất là, mỗi lần bị đánh, ngươi đều sẽ chạy đến nơi đây khóc lớn một trận, còn tưởng rằng không ai biết. Thực ra, có một người luôn ở bên cạnh nhìn ngươi!"
Triệu Thành kinh hãi: "Ngươi. . . sao ngươi lại biết chuyện này?"
Trác Phàm không trả lời, chỉ cúi đầu tiếp tục thưởng thức trà.
Thấy thế, Triệu Thành trầm ngâm, cuối cùng khoát tay, không suy nghĩ thêm nữa, trái lại khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo, châm chọc nói: "Trác quản gia, lần này chỉ có một mình ngươi tới sao?"
"Đúng vậy, ngươi thấy quanh đây có ai khác ngoài ta sao?"
"Ha ha ha. . . Buồn cười, buồn cười mà, ngày bình thường ngươi quỷ kế đa đoan, sao bây giờ lại biến thành mơ hồ như vậy? Một mình ngươi lại dám tìm đến ta? Không có cường giả ở bên người bảo hộ, ngươi chỉ là một con kiến hôi. Dù tìm được nơi này thì sao, ngươi đã không có cơ hội đi mật báo!"
Trác Phàm thản nhiên cười nói: "Ta cần phải đi mật báo sao? Ngươi cũng đâu có giết được ta, ha ha ha. . ."
Sắc mặt Triệu Thành biến thành giận dữ, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ta không giết được ngươi? Hừ hừ, đó là bản Hoàng tiếc ngươi, không muốn giết mà thôi. Bây giờ ngươi dám phản bội bản Hoàng, bản Hoàng sớm đã muốn ngươi giết cho sướng!"
"Thiên Ma Chưởng!" Triệu Thành Rống to một tiếng, đánh ra một chưởng, một chưởng ảnh màu đen xông tới Trác Phàm, uy thế khủng bố làm cho cả sơn động không ngừng lay động. Như thể dưới một chưởng này, toàn bộ sơn động cũng phải hoàn toàn hóa thành bột mịn.
Thế nhưng, Trác Phàm không thèm nhìn lấy một cái, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên.
Bạch! Nhẹ như gió mát thoảng qua mặt, chưởng ảnh biến mất!
Triệu Thành quá sợ hãi, nhưng hắn lại không phục, ngay sau đó từng hồi long ngâm vang lên, hắn phóng xuất hoàng ấn, Hắc Long ầm vang xông tới Trác Phàm.
Nhưng Trác Phàm vẫn không thền để ý, chỉ hơi cong ngón tay, nhẹ nhàng bắn ra.
Phốc! Hắc Long lập tức bay ngược mấy vòng về phía sau, lại trở về thể nội Triệu Thành, khiến hắn lui về phía sau vài chục bước, sắc mặt đỏ bừng lên, ngay sau đó phun ra một ngụm máu tơi, vẻ chấn kinh lập tức lộ rõ trên mặt.
"Sao. . . Làm sao có thể? Ngươi. . . Ngươi không phải Tụ Khí cảnh sao?"
Đến nước này, Trác Phàm không có gì để giấu diếm, cười nói: "Không phải, ta giống như ngươi thôi, Hoàng giai đỉnh phong!"
Triệu Thành vẫn là khó mà tin được: "Hoàng giai đỉnh phong. . . không thể nào! Cùng một tu vi, làm sao ngươi có thể dễ dàng phá giải chiêu thức của ta như vậy? Ta là bát hoàng, đã là đứng đầu Hoàng giai!"
"Nếu như những lời này do người khác hỏi ra, ha ha. . . Ta sẽ chỉ nói, các ngươi có biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên hay không?"
"Có điều, vấn đề này là do ngươi hỏi, ta sẽ nói cho ngươi biết. . . Vô luận Ma Sát quyết hay là Thiên Ma Chưởng, cả một thân bản sự của ngươi đều do ta dạy, phá mấy chiêu thức của ngươi có gì mà khó?"
Ầm ầm!
Giống như sấm sét bổ vào đỉnh đầu, cả người Triệu Thành run run, không kìm lòng được mà liên tục lui về sau, ánh mắt nhìn Trác Phàm giống như nhìn thấy quỷ: "Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi đến cùng là ai?"