Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1899 - Chương 1905: Tự Động Nhường Ra Địa Bàn

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1905: Tự động nhường ra địa bàn

"Triệu Thành luyện công bị phản phệ, truy cứu nguyên do, đại khái chính là do chúng ta đánh bất ngờ khiến hắn tẩu hỏa nhập ma. Nếu chúng ta đang tu luyện cũng bị người quấy rầy như vậy, chẳng phải cũng rất dễ chết giống hắn sao?"

"Như vậy, Kiếm Hoàng, ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ giết hết những người biết chuyện này, nhất là Trác Phàm?" Quỷ Hoàng đề nghị, ánh mắt lộ rõ sát ý.

Kiếm Hoàng chậm rãi lắc đầu, đầy cơ trí nói: "Trị ngọn không trị gốc, không có ý nghĩa gì. Dù giết Trác Phàm, Lạc gia khả năng vẫn còn biết, sau đó chúng ta lại phải trừ diệt Lạc gia, lãnh địa Ma Hoàng không người quản lý, gây nên náo động, tất nhiên sẽ khiến Thánh Sơn đến điều tra. Huống hồ, Thánh Sơn sớm đã có dự định phái người thế chỗ bát hoàng, chẳng lẽ chúng ta có thể diệt trừ cả Thánh Sơn sao? Rất hiển nhiên, trước mắt, chúng ta không làm được điểm này!"

"Như vậy ngươi nói xem nên xử trí như thế nào?"

"Theo cách Triệu Thành luyện công, luyện Âm Minh Quyết có hai điểm quan trọng. Thứ nhất là cần thời gian dài, cần không ngừng tu luyện, không thể bị quấy rầy, yêu cầu này bắt buộc chúng ta phải ẩn cư. Thứ hai là cần rất nhiều tài liệu luyện công, nhưng cái này lại rất rất mâu thuẫn với điểm thứ nhất, lại cần chúng ta đến chỗ có nhiều người. Mà làm như vậy, dấu vết hoạt động sẽ rất dễ bại lộ, kết cục sẽ như Triệu Thành!"

"Như vậy. . . Chúng ta cũng như Triệu Thành, phát động chiến tranh đi!" Quỷ Hoàng đề nghị: "Ngũ Hoàng chúng ta giả bộ như không hợp, dẫn đến hỗn chiến. Trong chiến tranh sưu tập tài liệu luyện công, sẽ không ai nghi ngờ gì đâu!"

Mọi người đều gật đầu nói phải. Chủ ý này không tệ, không biết thiên tài nào nghĩ ra được. A đúng, là trợ thủ đắc lực của Ma Hoàng, Trác Phàm.

Nhưng vừa nghĩ đến đây, Diễm Hoàng lại lắc đầu nói: "Không được, dù người khác không biết, nhưng Trác Phàm là kẻ cầm đầu nhìn cái là biết, cũng không an toàn. Nhưng muốn xử lý hắn, lại như Kiếm Hoàng nói, liên lụy quá lớn, dẫn tới phiền toái lớn hơn. Huống hồ Thánh Sơn đã nói rõ gần đây bát hoàng không được tiếp tục sinh sự, làm vậy vẫn dễ gây ra phiền toái!"

"Vậy phải như thế nào mới tốt?" Quỷ Hoàng không kiên nhẫn nói, "Như này không được, như kia cũng không được, chẳng lẽ chúng ta có coogn pháp tuyệt thế mà lại không di luyện sao?"

Kiếm Hoàng cười lạnh: "Có truyền thừa Đế cảnh, ngu mới không luyện, chỉ là phải xem chư vị có từ bỏ được địa vị hôm nay hay không!"

"Ngươi nói vậy là sao?"

"Vẫn là câu nói kia, muốn tu luyện công pháp này, tiền đề nhất định phải ẩn cư, chỉ có tự mình biết, tự mình làm. Nói thật, chút tính toán trong lòng chúng ta, ai cũng biết rõ, cũng đang đề phòng nhau đây. Hôm nay từ biệt, mọi người cũng đừng có liên hệ nữa, tránh cho đến lúc đó lại phải hãm hại nhau, ai cũng không được tốt!"

Mọi người nhìn nhau, đều cười ngầm hiểu, gật đầu nói: "Được, như vậy thì an toàn hơn, thế còn tài liệu thì sao?"

"Tất cả mọi người đều là bát hoàng, địa vực cũng đủ lớn, mỗi người thu thập ở chỗ mình là được!"

"Mỗi người tự thu thập ở chỗ mình?" Diễm Hoàng cả kinh nói: "Đại lượng nhân khẩu mất tích, sẽ gây ra náo động, Thánh Sơn chắc chắn sẽ chú ý!"

Kiếm Hoàng thản nhiên nói: "Đây chính là điều ta muốn cảnh cáo các vị, các ngươi có lá gan từ bỏ bát hoàng chi vị hay không?"

"Không sai, gây nên náo động, đại lượng nhân khẩu biến mất sẽ tạo thành khủng hoảng, gây nên nổi loạn ở chỗ chư vị quản lý. Nếu chư vị muốn tiếp tục làm bát hoàng, không thể không để ý. Mà nếu không để ý, các ngươi sẽ mất lòng người, dù thực lực ngươi mạnh đến mất, cũng sẽ không có ai tuân theo ngươi. Chẳng lẽ thế gian có người nguyện ý đi theo một đám ma quỷ lúc nào cũng có thể tàn sát mình sao?"

Kiếm Hoàng cười lớn một tiếng: "Ha ha ha. . . Đừng trách lão phu nói chuyện khó nghe, bây giờ chúng ta muốn luyện thần công này, nhất định phải biến thành ma quỷ ăn người. Mặc kệ Chính đạo hay Tà đạo, nhất tướng công thành vạn cốt khô, chỉ cần có thể đạt được Đế cảnh, đạt được Đại Đạo. Lấy mấy triệu người làm tài liệu luyện công, hẳn là đủ rồi. Sau đó chúng ta chỉ cần tiến đến Đế cảnh là được, còn cần lo lắng vị trí bát hoàng sao? Đến lúc đó, cho dù là Thánh Sơn cũng phải quỳ dưới chân chúng ta, ngày sau Thánh Vực chính là của Ngũ Đế chúng ta, các ngươi thấy thế nào?"

Kiếm Hoàng trải ra cho mọi người một tương lai sáng chói mắt, làm cho tất cả mọi người đều si mê không thoát ra được.

Chốc lát, trong mắt mọi người loé lên hung mang tà dị, đều mãnh liệt gật đầu, coi như đáp ứng.

Ngay sau đó, mọi người bắt đầu sao chép công pháp, sau đó ôm quyền, mỗi người trở về tông môn của mình, rốt cuộc không ai quay đầu nhìn lại đối phương. Bởi vì, giống như bọn họ đã nói, sau lần từ biệt này, thế gian đã không còn bát hoàng, mà chính là Ngũ Đế, lúc nọn họ lại gặp nhau, chính là những chúa tể thế giới hội ngộ, ha ha ha. . .

Trác Phàm xuất hiện, đi đến nơi Triệu Thành biến mất, nhìn phương hướng năm người biến mất, lại nhìn xuống tro cốt của Triệu Thành.

"Đứa ngốc, năm lão gia hỏa kia cũng bắt đầu rồi, rất nhanh bọn họ sẽ đến bầu bạn với ngươi. Aizz, ân oán năm ngàn năm trước, cũng sắp kết thúc, ha ha ha. . ." Trác Phàm cười khẽ, ngay sau đó cũng biến mất.

Một tháng sau, Thiên Ma sơn đang được trọng kiến lại, Lệ Kinh Thiên chợt đi đến trước mặt Trác Phàm, khom người cúi đầu, cười hì hì nói: "Trác quản gia, như ngươi sở liệu, khu vực Ngũ Hoàng triệt để loạn. Đại lượng nhân khẩu từng đêm từng đêm biến mất, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đang sống trong khủng hoảng, đến mức mấy tông môn thống trị như Đan Hà Tông thì hoàn toàn bế tông ẩn thế, những người cầu cứu cũng không tìm được bát hoàng hay bất cứ ai để nhờ cậy, lúc này bọn họ chẳng khác gì con ruồi không đầu, loạn hết cả lên, hắc hắc hắc!"

"Có vết xe đổ là Triệu Thành, vì an tâm luyện công, phương pháp tốt nhất bọn họ nghĩ ra được chỉ có thể là giết người rồi chạy trốn. Bây giờ chúng ta có thể tuỳ tiện thu phục khu vực bát hoàng!" Trác Phàm mỉm cười nói: "Lệ lão, đi chuẩn bị nhân thủ, chuẩn bị tiến công. . . à không, tiến công cái gì, trực tiếp đi đến tiếp nhận là được!"

Lệ Kinh Thiên vỗ ngực bảo đảm nói: "Trác quản gia yên tâm, ngài cứ ngồi xem là được, một tháng. . . Không, nửa tháng, chúng ta sẽ không uổng phí một binh một tốt thống lĩnh lại bát hoàng cho ngài, chờ Long tộc triệu tập nhân thủ đông đủ, chúng ta có thể đánh với Thánh Sơn một trận, hắc hắc hắc!"

Trác Phàm cười nhẹ gật đầu, vung tay lên, để hắn đi làm.

Đột nhiên, Thù Viêm Hải bay đến.

Lệ Kinh Thiên vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "A, Cừu lão đầu, ngươi tới đây làm gì?"

Thù Viêm Hải trợn mắt, không để ý tới hắn, lập tức đi đến trước mặt Trác Phàm, sắc mặt nghiêm túc nói: "Trác quản gia, Thánh Sơn phái đến ba người trẻ tuổi, chỉ rõ muốn gặp ngươi, đang chờ bản bộ ở Lạc gia!"

"Ba người trẻ tuổi?" Trác Phàm trầm ngâm hỏi: "Thực lực gì?"

"Hoàng giai đỉnh phong!"

"Há, chắc là tới tiếp nhận quản lý vị trí bát hoàng! Thánh Sơn lần thứ nhất có người trẻ tuổi xuất sơn xuống thế tục, vẫn còn chưa yên tâm, trước phái ba người tới thử. Bây giờ Đổ Hoàng chết, Ưng Hoàng cũng chết, hai chỗ ngồi này vẫn đang để trống, mặt khác tin tức Ma Hoàng chết, ta còn chưa công khai, còn cả bọn ngời Kiếm Hoàng vì an toàn ẩn thân, cũng sẽ không vội vã nói ra. Như vậy còn thừa một người trẻ tuổi phải thay thế vị trí bát hoàng!"

"Hừ, thật vất vả mới khiến mấy lão già di chạy trốn, để trống một mảnh địa bàn lớn như vậy. Bọn này lại vừa xuống liền chỉ việc ngồi ăn, thực sự buồn cười, ta đi vặn đầu bọn chúng!" Lệ Kinh Thiên giận dữ nói, hùng hùng hổ hổ muốn xông về bản bộ, lại bị Trác Phàm khoát tay ngăn trở: "Lệ lão bớt giận, chuyện nhỏ ấy mà, mấy con lợn không thấy qua việc đời mà thôi, có gì phải lo lắng? Ta đi nói cho dăm ba câu là xong, ngươi mà giết bọn chúng sẽ sớm kinh động Thánh Sơn, đó mới là làm xấu đại sự đấy!"

"Há, thật vậy sao?" Lệ Kinh Thiên sững sờ, do dự nói: "Thế nhưng Trác quản gia à, bọn công tử cao cao tại thượng này chắc chắn rất cuồng ngạo, lần này xuống núi tuy méo biết cái gì, nhưng tâm kiến công lập nghiệp vẫn phải có. Bọn họ coi trọng địa bàn, chỉ sợ đến chết cũng không chịu nhường, đoạt địa bàn từ tay bọn họ, có phải hơi khó không?"

"Khó? Không có gì khó, ngược lại, còn dễ hơn ăn cháo đó, ha ha ha. . ."

Trác Phàm cười lớn một tiếng, sớm đã bày mưu tính kế: "Ngươi không phải nói bọn họ méo biết cái gì, chỉ có hùng tâm tráng chí sao? Vậy chúng ta cứ thỏa mãn chí khí của bọn họ, cho bọn họ chút công tích để nộp lên trên. Còn quyền khống chế thực tế vẫn nằm trong tay chúng ta, việc này còn không phải dễ như trở bàn tay sao?"

Ba người nhìn nhau, tất cả đều cười ha hả. . .

Ngay sau đó, Trác Phàm cùng Thù Viêm Hải trở lại Lạc gia, đi gặp ba vị thiếu gia cao quý đến từ Thánh Sơn.

Vừa vào đại sảnh, liền thấy vị trí cao nhất của mình đã bị hai thằng nhãi con ngồi chễm trệ, sắc mặt không tốt thưởng thức trà nước, thỉnh thoảng còn có vẻ ghét bỏ nhổ ra.

Quả nhiên là quý công tử, đến nhà người ta làm khách, mình lại ngồi chủ vị, hay thật!

Trác Phàm oán thầm, miễn cưỡng hiện ra vẻ mặt vui cười, bước nhẹ đến, ôm lấy quyền cười nói: "Ai nha, các vị khách quý Thánh Sơn, đã để đợi lâu, thất lễ rồi!"

"Biết thất lễ thì tốt, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi nửa ngày rồi, ngươi đến chậm quá đi mất!" Mgười tuổi trẻ ngồi trên chủ vị xùy cười, khinh thường nói.

Trác Phàm gật đầu nhận sai: "Đúng là lỗi của tại sao, vì sao lúc sinh ra không mọc ra thêm hai cái đùi để chạy cho nhanh, để ba vị công tử phải đợi lâu, thật là có lỗi!"

"Ha ha ha. . . Đại ca, ngươi nghe thấy không? Hắn nói mọc ra thêm hai cái đùi, ngươi có thể tưởng tượng ra một người mọc ra bốn cái chân không? Ta đã lớn như vậy, còn chưa từng nghe chuyện cười buồn cười như vậy đâu :v!"

Hai người còn lại cũng cười to lên, Trác Phàm chỉ biết cười làm lành. Không khí nặng nề cũng được làm dịu đi không ít.

Bên ngoài hậu viện, mấy người Lạc Vân Thường bật cười: "Thánh sơn này thật đúng là phái ba con lợn tới nhận chức bát hoàng mà, Trác Phàm rõ ràng là mỉa mai bọn họ không có kiên nhẫn, mình đã tận lực trở về, bọn họ lại còn coi là nghe chuyện cười, ha ha, đây mới là chuyện cười."

Mộ Dung Tuyết ai thán lắc đầu: "Aizz, Thánh Sơn cho mấy con lợn xuống đảm đương bát hoàng, quản lý Thánh Vực, có thể thấy được vẫn chưa để thiên hạ thương sinh trong lòng. Người như vậy, sao có thể là người cầm quyền Thánh Vực, chưởng khống vận mệnh Thánh Vực?". Nàng cảm thấy vạn phần thương tiếc cho thương sinh dưới tay bọn vô ý thức này. . .

Bình Luận (0)
Comment