Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1908 - Chương 1914: Đột Phá Thánh Cảnh

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1914: Đột phá Thánh cảnh

Mí mắt khẽ run lên, Kiếm Đồng nhìn về phía Trác Phàm, kinh ngạc nói: "Lão cha, cha muốn. . ."

"Giúp ta hộ pháp!"

Không có thời gian bố trí trận pháp phòng ngự, Trác Phàm nghiêm mặt, lập tức ngồi trên mặt đất. Kiếm Đồng cũng hiểu rõ ý hắn, trong nháy mắt tăng cao cảnh giác, nhìn động tĩnh xung quanh, tránh có người quấy rầy Trác Phàm đột phá.

Vù vù vù . .

Gió bão cuồng phong cuốn theo từng mảnh cát bụi gào thét khắp cửu thiên, toàn bộ thương khung gió giục mây vần, khắp nơi chấn động không ngừng, đồng thời khí thế khủng bố của Trác Phàm vẫn đang liên tiếp tăng cao, uy áp cường hãn xâm nhập khắp các ngõ ngách, ngay cả Kiếm Đồng cũng kiêng kỵ, nhìn một chút lại đi ra phía ngoài mấy bước, rời khỏi nơi đầu sóng ngọn gió này.

Cha hắn vốn có được truyền thừa của nhiều vị Đế Tôn, không thể so sánh bình thường được, bây giờ lại đột phá Thánh cảnh, thực lực tăng nhiều. Chỉ sợ nếu không phải bao vây, cho dù thất Thánh Sơn cũng không làm gì được cha hắn.

Ngoài những vị Đế Quân ở ẩn kia, người đứng đầu Thánh Vực chính là cha hắn.

Trong lòng thầm chắc chắn, Kiếm Đồng nở nụ cười hớn hở.

Vù!

Đúng lúc này, thân thể Trác Phàm bỗng nhiên run lên, sau đó liền thấy một bóng người đen nhánh từ trong thân thể hắn thoát ra, tiếp đó dần mở rộng, hình thành một bóng người đen nhánh sau lưng hắn, giống như một cái bóng, không ngừng khuếch trương ra ngoài. Khi cao đến một trăm trượng, bỗng nhiên Trác Phàm mở lớn hai mắt, rống to.

Hống!

Cùng lúc này, tiếng long ngâm phát ra, màu đen kịt đột ngột từ trong thân thể Trác Phàm xông ra, leo lên cự thân kia, phủ lên màu sắc đậm hơn, kèm theo tiếng vang của kim loại, cự thân phủ thêm một tầng lân giáp đen nhánh, giống như long lân. Sau lưng áo choàng dày đen như mực, nghênh gió phấp phới, uy phong lẫm liệt, trước ngực một dầu long cuồng bạo, lóe lên ánh sáng đen nhánh.

Miệng long mở ra, cự long ấn xé trời nứt đất, ngay cả Kiếm Đồng, cũng không nhịn được che lỗ tai, bị tiếng Long ngâm gào rú chói tai, chấn động đến thần hồn điên đảo, lay động hai lần, xém chút ngất đi.

Kiếm Đồng vô cùng sợ hãi nhìn về phía hắc ảnh đã thành hình kia.

Đây chính là Thánh Giả cự thân của cha hắn sao? Quả nhiên không tầm thường! Thần hồn trùng kích mạnh như thế, đây là lần đầu tiên hắn chạm phải, cho dù là những Long Thánh kia cũng kém xa vạn lần.

Trác Phàm phun ra một ngụm trọc khí, không nhìn bốn phía, sắc mặt ngưng tụ, nhẹ nhàng bay dọc theo cự thân hắc ảnh phóng thẳng lên giữa trán Thánh Thân.

Chỉ một thoáng, Thánh Thân chuyển động, hai con mắt khổng lồ vốn không có hào quang, đột nhiên lập lòe hắc quang vô tận. Trong tích tắc, đồng tử Diệt Thế Lôi Viêm, Không Minh Thần Đồng của Trác Phàm xuất hiện, hai cái con ngươi khổng lồ chợt lập lòe hào quang vàng óng cùng Hắc Viêm vô tận.

Xa xa nhìn lại, giống như Ma Thần hàng lâm, muốn hủy thiên diệt địa.

Nhìn chằm chằm vào cự thân kia, Kiếm Đồng đột nhiên lùi lại, vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người.

Hai mắt cụp xuống nhìn bóng người nhỏ bé phía dưới, Trác Phàm mỉm cười, hét lớn một tiếng: "Bội kiếm của ta, trở về!"

"Vâng!"

Theo bản năng, Kiếm Đồng hét lớn một tiếng, chân đạp bước bay vèo về phía Trác Phàm, thân thể rung lên lần nữa hóa thành cái kia Đế Binh đen nhánh, diệt thế kiếm!

Ba!

Khi nắm được thanh thần kiếm trong tay, Trác Phàm nhếch miệng cười một tiếng, bỗng nhiên vung tay lên.

Xoạt!

Cự thân màu đen hung hăng vung cánh tay dài lên, không biết từ đâu, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen dài chừng mười trượng, liệt diễm màu đen cuồn cuộn quấn lên, uy lực kinh người.

Đây mới thật sự là Ma Đế Thánh Thân, hình thái mạnh nhất hủy diệt hết thảy. Bởi vì chỉ khi trong tay Trác Phàm cầm diệt thế kiếm, mới xem như toàn bộ chiến lực của hắn.

Một nơi khác, bản bộ Lạc gia thành, mấy nữ nhân Lạc Vân Thường đang cùng Sở Khuynh Thành vừa nói vừa cười, nói về quá khứ của Trác Phàm. Đương nhiên, bị Trác Phàm nhắc nhở, các nàng cũng không tiết lộ bất luận chuyện gì trước kia của hai người, hoặc là mục đích của Trác Phàm, các nàng chỉ nghiên cứu thảo luận tính nết làm người ta tức giận của vị Trác quản gia này.

Chẳng qua các nàng vừa tức vừa cười, có nhiều oán trách, nhưng nói chung vẫn có chút tán thưởng ỷ lại.

Sở Khuynh Thành nhìn ra hết thảy, trong lòng có chút không hiểu: "Lạc tiểu thư, các ngươi đều yêu thích Trác Phàm sao?"

"Hả, chuyện này. . ." Đang sững sờ, mọi người nhìn nhau, lại cười khổ một tiếng, chỉ lắc đầu không nói gì.

Sở Khuynh Thành càng thêm kỳ quái: "Đã như vậy, vì sao huynh ấy lại tới tìm ta? Ta tự hỏi trong các vị tỷ tỷ, ai cũng tài hoa, dung mạo xinh đẹp hơn ta, mà còn yêu Trác Phàm hơn ta, vì sao. . ."

"Khuynh Thành muội muội không nên suy nghĩ bậy bạ, hắn thích ngươi là sự thật, chúng ta cũng hy vọng hắn hạnh phúc, chỉ chúc phúc. . ."

"Có phải huynh ấy đang lợi dụng ta?"

Thế mà, còn không đợi Lạc Vân Thường nói hết, Sở Khuynh Thành đã vội vã lên tiếng. Lạc Vân Thường kỳ quái hỏi: "Ngươi. . .sao ngươi lại nghĩ như vậy?"

"Bởi vì ta thấy trong phòng của huynh ấy treo đầy mộc bài danh vị bát Hoàng, ngày sư phụ ta chết huynh ấy thiêu mộc bài của sư phụ ta. Cho nên ta nghĩ, huynh ấy đã sớm có ý nhằm vào bát Hoàng."

Khẽ cau mày, vẻ mặt Sở Khuynh Thành có chút thất lạc. "Nếu như vậy, lúc trước huynh ấy tiếp cận ta cũng vì có ý khác. Ở trong Lạc gia lâu như vậy, ta cũng nhìn ra, địa vị của huynh ấy trong gia tộc này không tầm thường, chưởng khống hết thảy, ngay cả gia chủ các ngươi chủ cũng làm theo lệnh của huynh ấy, căn bản huynh ấy không phải quản gia tầm thường, sao có thể sợ gia chủ lo lắng trách phạt? Những chuyện nói trước kia chỉ để gạt ta mà thôi!"

Nhìn nàng thật sâu, Lạc Vân Thường thở dài, vỗ vỗ tay nàng nói: "Khuynh Thành muội muội, ngươi nhất định phải tin tưởng tên tiểu tử Trác Phàm kia cho dù có phụ người trong thiên hạ, cũng sẽ không phụ ngươi!"

"Vì cái gì? Ta biết huynh ấy không bao lâu, gặp chỉ vài lần, sao huynh ấy lại...Mà trước đó chắc chắn huynh ấy cố ý tiếp cận ta, ngoại trừ muốn đối phó với sư phụ ta không biết còn mục đích gì. . ."

"Khuynh Thành tỷ, Trác đại ca tiếp cận tỷ rất đơn thuần, tỷ đừng nghĩ phức tạp như vậy, chỉ yêu thích mà thôi!" Lúc này, Sương Nhi sợ nàng hiểu lầm, cũng mỉm cười giải thích.

Nhưng không có lý do, Sở Khuynh Thành lại càng thêm nghi hoặc: "Có vẻ như mọi người đều biết lý do của huynh ấy, không ai muốn nói cho ta biết? Mỗi người các ngươi đều nói huynh ấy thực tình yêu thích ta, ta cũng có thể cảm giác được. Nhưng ta thực sự không biết, huynh ấy có nhiều mỹ nữ vây quanh vì sao lại tới tìm ta?Ta cũng không có mị lực lớn như vậy!"

"Haizzz, muội muội ngốc, ngươi có thể cảm giác được hắn thực tình thì được rồi, cần gì phải nghiên cứu kỹ nguyên nhân chứ?"

Lạc Vân Thường cười một tiếng, thở dài: "Hai người các ngươi thật giống nhau, đều theo theo phương pháp của mình tìm tới, ngươi truy hỏi kỹ càng sự việc, hắn thì kiên quyết không cho ngươi biết bất cứ chuyện gì!"

"Vì sao?"

"Ta cũng không biết."

Bất đắc dĩ nhún vai, Lạc Vân Thường bật cười nói: "Đại khái là không muốn để trên lưng ngươi gánh vác thống khổ, ngươi mới bắt đầu kiếp này, hắn nguyện ý cùng ngươi bắt đầu lại, không muốn nhắc tới chuyện xưa."

Sở Khuynh Thành không hiểu cho lắm, nhưng nhìn về phía mọi người, các nàng dường như hiểu rõ, mỉm cười gật đầu.

Đến tột cùng có chuyện gì?

Xoa xoa huyệt thái dương của mình, Sở Khuynh Thành vẫn nghĩ mãi mà không rõ.

Lạc Vân Thường thấy vậy cũng lên tiếng an ủi."Được rồi, muội muội ngốc, ngươi biết người kia đối ngươi tốt không phải? Làm gì phải suy nghĩ nhiều như vậy chứ? Ha ha ha. . ."

Giương mắt nhìn nàng, Sở Khuynh Thành tuy không dám chắc nhưng cũng bất đắc dĩ gật đầu, thở dài một hơi.

"Tất cả người của Lạc gia lăn ra đây cho lão phu!"

Bỗng nhiên, một tiếng thét vang lên, chấn động khiến toàn bộ bầu trời không ngừng run rẩy. Toàn bộ Lạc gia thành như như động đất không ngừng lay động, mái ngói cũng ào ào rơi xuống đất.

Thấy tình cảnh này, sắc mặt mọi người trở nên nghiêm lại, nhìn về phía Lạc Vân Thường.

Sắc mặt Lạc Vân Thường cũng rất khó coi, có chút lo lắng: "Trác Phàm vừa mới phái hết những cao thủ mạnh nhất của tộc chúng ta đi vây quét mấy người điên kia, nơi này không ai có thể dùng được, không ngờ lúc này có địch đến cửa. . ."

"Vân Thường tỷ, chúng ta đi ra xem một chút rồi nói sau!" Vân Sương nhìn về phía nàng, đề nghị.

Trầm ngâm một chút, Lạc Vân Thường gật đầu, cùng mọi người đi ra. Mà tại cửa sân Lạc gia phủ, Lạc Vân Hải sớm đã mang theo mấy trưởng lão Hoàng giai đứng ở nơi đó, nhìn bốn người trên bầu trời.

Người cầm đầu là đại hán trung niên, chính là đệ lục sơn chủ Mạnh Hạo Đông.

"Tiền bối, không biết cao danh quý tính, xưng hô như thế nào? Tại hạ là Lạc Vân Hải gia chủ Lạc gia, dám hỏi Lạc gia chúng ta có chỗ nào đắc tội với tiền bối ngài sao?"

Ngẩng đầu khom người chắp tay, Lạc Vân Hải trịnh trọng lên tiếng.

Khẽ liếc nhìn hắn, Mạnh Hạo Đông không nói gì, chỉ khinh thường bĩu môi. Từ Thiên Xuyên thấy vậy, kiêu ngạo ngẩng đầu, hừ lạnh nói: "Trác Phàm đâu, để quản gia nhà các ngươi Trác Phàm đi ra gặp ta!"

"Hả, Trác quản gia, nghe nói gần đây bốn phía Hoàng Vực có người nháo sự, hắn đã dẫn người đi dẹp rồi. Các ngươi muốn tìm hắn, chỉ sợ phải chờ mấy tháng."

"Cái gì, Hoàng Vực có người gây sự, làm sao ta không biết?"

Không khỏi sững sờ, Từ Thiên Xuyên càng thêm tức giận, thở phì phò nói: "Tên chó Trác Phàm thật to gan, hiện tại đều tự tiện hành động, Hoàng Vực xảy ra chuyện, ngay cả ba người chúng ta đều không thông báo, quả nhiên có ý nắm quyền. Bà mẹ nó, lão tử tôn trọng hắn, ủy thác để hắn làm việc, hắn lại được đà lấn tới. Đáng chết, thực sự đáng chết!"

Từ Thiên Xuyên không ngừng chửi rủa, Lạc Vân Hải nghe ra manh mối, cười một tiếng, chắp tay nói: "Không biết các vị là. . ."

"Chúng ta là người chưởng khống Hoàng Vực chính thức, bát Hoàng được Thánh Sơn phái xuống."

Từ Thiên Xuyên liếc xéo nhìn mọi người phía dưới, sau đó lại cung kính chỉ Mạnh Hạo Đông nói: "Vị này là đệ lục sơn chủ Thánh Sơn, Lạc gia các ngươi cả gan làm loạn, che giấu cấp trên, chết chưa hết tội!"

Thân thể hung hăng chấn động, Lạc Vân Hải giật cả mình.

Đệ lục Thánh Sơn? Nhanh như vậy đã hành động rồi sao? Thế nhưng Long tộc bên kia còn chưa có. . .

Lạnh lùng nhìn mọi người, Mạnh Hạo Đông hừ một tiếng, phất tay nói: "Nói lời vô dụng với bọn hắn làm gì, giết hết bọn hắn củng cố uy danh của Thánh Sơn chúng ta. Đợi tên Trác Phàm kia trở về, lại trừng trị hắn. Tóm lại từ nay về sau, muốn để tất cả mọi người Hoàng Vực biết được, nơi này là do các ngươi tiếp quản, Lạc gia tự tiện chuyên quyền, tất cả đều bị giải quyết tại chỗ!"

"Vâng!"

Ba người chắp tay, cười tà một tiếng, trong mắt tràn ngập sát ý nhìn mọi người Lạc gia phía dưới.

Bình Luận (0)
Comment